Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 32



" Quá là sến "

" Sến gì mà sến, tớ yêu cậu mà nhoa nhoa "

Nhiên Nhiên đẩy Thẩm Mặc ra xa, hai người ngồi gần cánh cửa xe ở ghế sau của ô tô, tài xế phía trước cũng mỉm cười thầm.

Chiếc xe lăn bánh đi nhanh thoáng cái đã đến nơi tổ chức buổi tiệc vì ba mẹ Thẩm Mặc ở bên Mĩ nên không thể về ngay để gặp đối tác và tham ra buổi tiệc nên Thẩm Mặc là người đi thay ba mẹ mình.

Khoảng 25 phút sau đó chiếc xe của hai người đã nhanh chóng đến nơi, ở trước mắt Nhiên Nhiên là một nơi xa hoa tráng lệ một nhà tổ chức tiệc to lớn toàn những hạng thương gia giàu có mới có cửa được bước chân vào.

Các quý ông quý bà đều tập hợp đông đủ ở đây, những tiểu thư cao sang quyền quý quả thật cô chỉ biết há hốc mồm ngỡ ngàng nhìn mọi thứ.

Thẩm Mặc nắm tay cô đi tiến vào bên trong những chiếc bàn rựu nhỏ đều có vài ba người ngồi nâng li cười nói vui vẻ.

Nhiên Nhiên và Thẩm Mặc đi vào như một sự bất ngờ đối với mọi người bao nhiêu ánh mắt ghen tị đều đổ về phía hai bọn họ.

Chiếc váy cô mặc trên người với những viên đá quý vì ánh điện rực rỡ mà sáng lấp lánh, cô có hơi ngại ngùng vì đây là lần đầu cô đến đây.

Cô cũng có vài lần đi tham dự các buổi lễ với ba mình nhưng những nơi ấy lại không sang trọng như ở đây, cô đi nép ở đường sau lưng anh.

Thẩm Mặc nắm chặt lấy tay cô kéo cô bước đi mồm thủ thỉ nói nhỏ.

" Không sao đâu, cứ đi theo tôi "

Nhiên Nhiên ở những nơi xa hoa lộng lẫy lại không quen biết ai chỉ có thể nương nhờ vào Thẩm Mặc.

Nhiên Nhiên đi theo cậu cứ thấy đến nói chuyện với nấy người khoảng tầm tuổi ba cô hoặc cũng có những người trẻ lớn hơn cô 5 - 6 tuổi gì đó, coi bây giờ rất chán khi cứ đi theo kề kề bên cậu như một đứa trẻ.

Nhiên Nhiên giật giật lấy tay Thẩm Mặc có vẻ đang muốn làm gì đó, cậu quay lại ân cần hỏi cô.

" Cậu đói rồi phải không? "

Nhiên Nhiên gậy gật đầu trưng ra bộ bặt chú mèo ngốc nhìn Thẩm Mặc.

" Ở đây có khu bánh ngọt đấy! Ở kia kìa hay để tớ đưa cậu đến đó "

" Ơ! vậy à, thôi không phiền cậu hay để tớ tự đi lấy "

" Ừm ~ cậu đừng đi xa tớ quá đấy nhá, lạc đấy "

" Không sao tớ đâu có phải trẻ con nữa đâu mà lạc "

" Vậy cậu cứ lại đi, thích ăn gì thì gọi để tớ lại trả tiền "

Giữa nơi đông người cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô cứ đi một mạch tới phía bàn đồ ăn, lúc cô đi lại vô tình lướt qua Mai Phương. Mai Phương bất ngờ khi một người như Nhiên Nhiên lại có thể đến những chỗ cao quý như thế.

Mai Phương khuôn mặt xinh đẹp hôm nay cô mặc một cái đầm dạ hội màu trắng trang trọng, cô cũng được coi là con gái là tiểu thư của một chủ tịch giàu có đi đến đây gặp đối tác với ba mình.

Mai Phương nhìn một vòng xung quanh chỗ mình đang ngồi lại thấy Thẩm Mặc cũng ở đây, Mai Phương từ lúc mới chuyển về học cô đã thích cậu nhưng lại không biết Nhiên Nhiên là người yêu của Thẩm Mặc.

Cũng vì nên Mai Phương cảm thấy ghét cô chỉ muốn làm gì đó để chia rẽ hai người.

Mai Phương đi ra đến một góc khuất của tòa nhà gọi một gã đàn ông ra lệnh cho anh ta bỏ thuốc cô.

" Nếu cậu bỏ thuốc được cô ta vừa được hưởng thụ nhan sắc lại được tiền, cậu nói xem có phải cơ hội ngàn năm có một không "

" Tiểu thư yên tâm, nhất định sẽ không làm cô thất vọng đâu "

Còn Nhiên Nhiên lúc này đang tràn ngập với thế giới đồ ăn, ngồi lại ghế cầm đĩa bánh ngọt đang định ăn thì có một tên đàn ông khuôn mặt lịch sự thân hình cao lớn tới ngồi xạnh cô.

Nhiên Nhiên như phản ứng cô ngồi ra chỗ khác.

" Anh là ai vậy?"

" À tôi không làm gì cô đâu! vị tiểu thư đây không biết đi đến đây với ai mà lại ngồi đây có một mình "

" Tôi đi với người nhà "

" Vậy tôi có thể mời cô uống một li được không "

" Xin lỗi anh tôi không biết uống rựu "

" Chỉ là loại nhẹ thôi mà, không sao đâu "

Nhìn người đàn ông trước mặt thì tỏ ra rất lịch sự, từ lời nói ra đều không hề giống người đang nói dối, Nhiên Nhiên không phải là loại người ngốc quá mà tin người.

" Tôi không quen biết anh, xin anh giữ liêm sỉ "

" Chỉ là tôi nhìn thấy tiểu thư đã thích nên muốn lại mời cô một li thôi, nếu cô sợ tôi bỏ độc thì tôi có thể uống trước "

Hắn ta ngậm ở vành li nhấm nháp vài giọt nhưng không nuốt hẳn, hắn đưa cho cô. Nhiên Nhiên cứ nghĩ đó là đối tác cũng có quen biết với Thẩm Mặc nên không giám làm họ tức giận.

Nhiên Nhiên cẩm li của mình lên cố uống rồi trả lại cho anh ta.