Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 41



" Nhiên Nhiên! đói chưa để tớ giúp cậu đi mua cái gì đó ăn nhá "

" Ừm "

Cô bạn Lệ Hoa thân hình nhỏ nhắn nên khi chạy rất nhanh, Nhiên Nhiên ngồi một mình trong phòng bệnh nhìn xung quanh một vòng rồi lại sờ tay lên má mình không hiểu sao lại có thể ra nông nỗi như bây giờ.

Lệ Hoa đi ra ngoài cổng bệnh viện đến quán cơm gần đó, phố xá đông đúc nên việc đi sang đường cũng hết sức phải cẩn thận, chỉ cần một giây không để ý là mất mạng như chơi.

Đi vào quán cơm cô mua một hộp cháo thịt to và một hộp cơm cho bản thân mình nữa, cô còn mua cả một số hoa quả trái cây ngọt cùng nước uống để bồi bổ.

Chưa đến mười phút Lệ Hoa đã quay lại phòng với mấy túi đồ nhỏ trên tay, lúc nào cũng vậy hai cô bạn mà có chuyện gì không vui nhưng khi gặp nhau thì trên môi vẫn luôn nở một nụ cười thật tươi.

" Đồ ăn đã về, đồ ăn đã về "

Lệ Hoa đi đi lại để gọn mấy túi hoa quả và nước uống ở ngăn tủ nhỏ mà bệnh nhân ai cũng đều có ở mấy giường bệnh, cô cầm ly cháo nóng hổi bóc một lớp ni lông mỏng trên miệng hộp ra.

" Cậu đi nhanh thế "

" Tất nhiên rồi, tớ lúc nào chẳng đi nhanh cậu bây giờ mới biết à "

" Ừ, ha ha "

Lệ Hoa lấy thìa nhựa nhỏ mà lúc mua cháo người ta có bỏ sẵn ở đó rồi múc cháo lên định đút cho Nhiên Nhiên ăn, cô lắc lắc đầu rồi tự tay cầm lấy ly.

" Không cần phải đút đâu, tớ tự ăn được "

Lệ Hoa đưa ly cháo vào tay cô, ly cháo đang còn ấm có thể nhìn thấy hơi nóng đang còn bốc lên. Nhiệt từ từ chuyền vào lòng bàn tay nhỏ của cô rất ấm, mùi thịt thơm cộng thêm với vài lá hành nữa quả thật ăn vào chỉ có ngon phải biết.

Nhiên Nhiên đưa từng thìa cháo lên miệng ăn ngon lành, còn Lệ Hoa chỉ ngồi nhìn cô ăn. Nhiên Nhiên quay lại thấy bạn mình đang nhìn như vậy liền dìa ly cháo ra.

" Ăn cùng tớ này "

Lệ Hoa bây giờ mới lôi trong túi ra một hộp cơm nóng hôi hổi, cô lúc này mới đứng hình thì ra cô bạn đang sử dụng lòng tốt bụng của mình để lừa người à.

Lệ Hoa cũng ngồi ăn cùng cô, hai cô bạn vừa ăn vừa nhìn nhau. Lệ Hoa đưa khăn giấy cho Nhiên Nhiên lau vết thức ăn đang dính trên môi.

" Sao cậu tốt với tớ thế?"

" Ơ hay! chỗ bạn bè với nhau giúp đỡ nhau một chút thì có làm sao đâu, hay cậu đang nghi ngờ cô bạn này đang âm mưu cái gì hả "

" Không có, tớ chỉ đang cảm thấy áy náy vì từ trước tới giờ vẫn chưa giúp được gì cho cậu nên.."

" Ha ha ha, cậu ngốc ạ thôi ăn đi không nguội ăn lại hết ngon bây giờ "

Sau khi Nhiên Nhiên và Lệ Hoa ăn xong thì một tay của Lệ Hoa dọn dẹp hết tất cả mọi thứ, cô giúp Nhiên Nhiên bôi thuốc vào chỗ vết thương đang còn sưng trên mặt.

Thuốc dạng kem nên khi bôi vào cô có cảm giác lạnh lạnh và có thêm một chút giật mình, một chút lại một chút nữa khi bôi thuốc vào cô cảm giác vết thương đã dịu đi hẳn.

Nhiên Nhiên bảo Lệ Hoa lấy chiếc điện thoại từ trong túi của mình ra, nó có chút bụi đang còn dính lúc nãy vì xô sát với bọn họ.

Nhiên Nhiên lấy tay lau lau chùi chùi màn hình điện thoại, màn hình điện thoại sáng lên trên đó hiện bây giờ là 12 rưỡi trưa vì buổi chiều nay không phải đi học thêm môn nào nên cô cũng yên tâm nằm nghĩ ngơi tĩnh dưỡng.

Bật những bài hát và lưới xem những video tik tok nhưng cũng không có gì mới cả, cô bắt đầu nghe nhạc những ca khúc mới ra gần đây nhất.

Phòng hồi sức chỉ có mỗi mìn giường của cô là ở trong đó, nhìn xung quanh vắng lặng như tờ chỉ có âm thanh nhỏ của điện thoại cô là làm cho căn phòng có tiếng động.

Lệ Hoa giúp cô ngồi dậy xong rồi uống thuốc, vì hai cô bạn cũng khá hiểu nhau nên hành động gì của đối phương người kia đều biết hết.

Trong phòng chỉ có hai cô bạn thì bỗng cánh cửa phòng có người gõ cửa, tiếng gõ vang lên ba tiếng thì Lệ Hoa cũng đi ra.

" À chắc chị Vân Anh đến đấy mà để tớ đi ra xem sao "

" Ừm "

Những không như những gì hai ngươi bọn họ nghĩ, lúc Lệ Hoa mở cánh cửa ra là một chàng thiếu niên đẹp trai đang đứng trước cửa phòng nhưng không ai khác đó lại chính là Thẩm Mặc.

" Ơ sao cậu lại biết mà đến đây?" Lệ Hoa nói trên đầu chỉ hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng, khi Nhiên Nhiên đến đã không ai báo cho cậu ta biết.

Lệ Hoa và Vân Anh cũng đã nói với nhau là sẽ không báo cho cậu biết rồi nhưng không ngờ cậu lại có thể tìm đến tận đây.