Nhiên Tâm

Chương 59



Kỷ Nhiên Tân đi tìm đàn chị lấy đồ cho Thi Đằng, sau đó vội vàng chạy ngược từ trường học trở ra nhưng không nhìn thấy Tần Nghi đâu.

Cậu đứng ven đường thở dốc, vừa chậm rãi đi về phía trước hai bước vừa móc điện thoại ra gọi điện cho Tần Nghi, nhưng Tần Nghi không bắt máy.

Kỷ Nhiên Tân gọi liên tiếp hai cuộc, sau đó nhét điện thoại vào lại túi quần, thẫn thờ đứng ở ven đường thở dài.

Tính cách Tần Nghi trước giờ luôn trầm ổn, sẽ không làm ra loại chuyện không chào mà đi luôn như vậy.

Kỷ Nhiên Tân hơi do dự, muốn qua trường học của Tần Nghi nhìn xem sao.

Cậu vừa định chạy qua đường thì bỗng nghe thấy có người gọi tên mình, cậu dừng lại quay đầu nhìn thì thấy là một cô gái xinh xắn đang đứng ven đường.

Cậu cảm thấy hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhớ được tên người ta.

Cô gái kia nói: "Em đang tìm Tần Nghi phải không?"

Vừa nghe thấy hai chữ Tần Nghi, Kỷ Nhiên Tân lập tức nhớ ra tên của cô: Tăng Tiểu Lâm! Cậu bèn cảnh giác hẳn lên, không hề đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm Tăng Tiểu Lâm.

Tăng Tiểu Lâm cũng không có ý đồ gì, cô nói với Kỷ Nhiên Tân: "Chị thấy Tần Nghi với đám Cù Hạo đi cùng với nhau, đi về phía bên kia kìa." Cô giơ tay chỉ về một nơi, đó là hướng của thôn Mới.

Trong lòng Kỷ Nhiên Tân giật thót, cậu biết bọn họ sẽ không vào thôn Mới, đi về hướng đó nhất định là tới mảnh đất hoang phía trước thôn Mới, chính là chỗ lần đầu cậu với Tần Nghi gặp nhau.

"Cảm ơn ạ." Kỷ Nhiên Tân vội vàng nói, sau đó quay đầu chạy về hướng kia, vừa chạy vừa lôi điện thoại ra gọi.

Nếu Tần Nghi không rảnh nhận điện thoại, thế thì cậu sẽ gọi cho Cù Hạo.

Cuộc gọi thứ nhất Cù Hạo không bắt máy.

Kỷ Nhiên Tân đã rời khỏi đường phố náo nhiệt, chạy đến con đường nhỏ trên mảnh đất hoang, rốt cục thì Cù Hạo cũng nhận điện thoại của cậu.

Phía bên kia điện thoại Cù Hạo thở mạnh, giọng không vững lắm, chỉ nói một câu: "Mày đừng xía vào!" sau đó cúp luôn.

Trời chưa khuya lắm nhưng mảnh đất hoang này đã chẳng còn một bóng người. Không có ánh đèn, không có tiếng côn trùng kêu râm ran, vô cùng vắng vẻ quạnh quẽ.

Tuy nhiên điều này cũng làm cho chút động tĩnh ở xa truyền đến cực kỳ rõ ràng.

Kỷ Nhiên Tân nghe thấy có âm thanh phát ra từ tòa nhà bỏ hoang, cậu vội vàng chạy tới, lúc vừa bước qua bậc cửa không nhìn thấy đường, không cận thận vấp phải viên gạch vỡ, tí nữa thì ngã sấp mặt.

Khó khăn ổn định lại cơ thể bước vào trong, bỗng từ bên cạnh cửa có một cánh tay duỗi ra nắm lấy cổ chân cậu, dọa Kỷ Nhiên Tân hết hồn, suýt chút nữa hét lên, may mà nghe được giọng của Hà Đông: "Là Kỷ Nhiên Tân hả?"

Tim Kỷ Nhiên Tân đập thình thịnh, vội vã ngồi xổm xuống, cậu cố gắng ghé sát lại nhìn Hà Đông, "Anh không sao chứ?"

Hà Đông chửi tục một câu, "Tần Nghi ra tay ác quá."

"Có muốn gọi xe cấp cứu cho anh không?" Kỷ Nhiên Tân hơi lo lắng, không phải lo cho Hà Đông, mà là lo Hà Đông xảy ra vấn đề gì thì Tần Nghi sẽ phải chịu trách nhiệm.

Thế nhưng Hà Đông nói: "Anh không sao, mày lên xem Cù Hạo đi, nó vẫn đang ở trên lầu với Tần Nghi đó."

Kỷ Nhiên Tân đi dọc theo cầu thang lên lầu, bước chân gấp gáp, lo lắng cho Tần Nghi và Cù Hạo, trong đầu cũng không nghĩ được cái gì khác nữa.

Kết quả lúc cậu bước tới lầu hai, nhìn thấy Cù Hạo bị Tần Nghi ghìm dưới đất, hai tay bị bẻ quặt về phía sau, không thể giãy dụa.

Mặc dù hình ảnh đúng như trong dự đoán, thế nhưng Kỷ Nhiên Tân vẫn lén lút thở phào một hơi, sau đó mới đi qua khuyên can.

Cù Hạo nằm trên mặt đất, tình cảnh vô cùng chật vật, đêm nay anh ta uống rất nhiều, đầu óc và chân tay phối hợp không tốt, đến chửi bậy cũng lộn xà lộn xộn không được mạch lạc.

Giọng Tần Nghi lạnh lùng, "Tao nói lại lần nữa, chuyện của tao và Kỷ Nhiên Tân không liên quan gì đến mày cả, bớt lo chuyện bao đồng đi."

Kỷ Nhiên Tân tiến lại gần, cảm thấy Cù Hạo có chút đáng thương, muốn mở miệng khuyên Tần Nghi nương tay.

Kết quả Tần Nghi lại nói thêm một câu: "Còn có, sau này mày cách xa Tân Tân một chút cho tao."

Kỷ Nhiên Tân lập tức sửng sốt, cậu nuốt nuốt nước miếng, từ mang tai đến cổ bỗng bỏng rát, hai chữ Tân Tân này giống như lời yêu thương dịu dàng của Tần Nghi, đánh cho cậu trở tay không kịp.