Nhiếp Chính Vương Là Trúc Mã

Chương 4



7

Ngoài cửa sổ trăng lưỡi liềm cong cong tựa lưỡi câu, tiếng côn trùng râm ran.

Úc Tẫn ôm lấy ta, ta lại uể oải mà đẩy hắn ra.

Nhưng khí thế bức người của Nhiếp Chính Vương lại lần nữa ôm lấy ta, lúc này đây được gọi là ta tránh thoát không thoát.

Úc Tẫn nắm cằm ta, cưỡng chế bắt ta ngẩng đầu nhìn hắn, vô cớ mà ái muội cuồn cuộn.

“Nàng ta đã tới?”

Ta cong môi, “Tới. Ôm tiểu vật Hoàng đế ban thưởng ở trước mặt ta khoe ra.”

Úc Tẫn đem cằm gác ở ta trên vai, “Tâm tình không tốt? Không bằng vi phu an ủi nàng một chút.”

Ta đạm thanh nói: “Thôi bỏ đi, sẽ bị người khác nghe thấy.”

“Tiểu Mặc ở bên ngoài thủ, ai dám tới gần nơi này nửa bước.”

Đúng vậy, ta cũng không nghĩ ra, Mạnh Ngu Ninh như thế nào mà có thể thấy rõ ta suy nghĩ trong đầu ta.

Trong phút chốc, một tia suy nghĩ tội lỗi đột nhiên sinh ra.

Ta một tay kéo lấy vạt áo Úc Tẫn, hắn hạ thấp người xuống, ta ngửa đầu cùng hắn môi mỏng chạm vào, gần trong gang tấc.

Ta tản mạn mà nhếch khóe môi, ung dung mà nói: “Nếu nàng ăn không được, Bổn quận chúa liền đại phát từ bi cho nàng suy nghĩ một chút.”

Úc Tẫn ôm lấy eo ta, ánh mắt quét qua trên mặt ta, tựa hồ đang muốn tìm hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của ta, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia ý cười.

“Thần tuân chỉ.”

Thần, lời này thật hiếm thấy trong miệng Nhiếp Chính vương.

Ai không biết, vị Nhiếp Chính Vương đã sớm mất lòng quần thần, hoàng đế đứng hắn ngồi, hoàng đế đi rồi hắn đi lên.

Cũng chỉ có ở ta nơi này, hắn mới có thể lấy cái này chữ lấy lòng ta.

Hắn rút trong tay áo ra một chiếc chuông vàng, quấn quanh những ngón tay mảnh khảnh như ngọc, lập tức chiếc chuông nhỏ này được thắt quanh chiếc cổ trắng ngần thanh tú của ta

Leng keng.

Ta không ngạc nhiên, đây là sở thích cổ quái của Úc Tẫn.

Hình bóng tương tùy hơn mười năm, hắn còn có cái gì mà ta không biết.

Hồng trướng rơi xuống, giường chiếu chi hoan liều chết dây dưa trên người ta cùng Úc Tẫn quá thích hợp. Đọc‎ tгu𝔂ệ𝒏‎ ha𝔂,‎ tгu𝔂‎ cập‎ 𝒏ga𝔂‎ ﹛‎ TRu𝙈TR𝗨𝒀‎ 𝐄𝙉.V𝒏‎ ﹜

Ta nghi mọi thứ trong đầu, cũng không biết tối nay Mạnh Ngu Ninh ngủ ngon không.

Ngày kế sáng sớm, ám vệ tới báo, nói Mạnh Ngu Ninh dường như điện rồi, liên tục kêu hạ nhân đem dỡ bỏ tất cả những thứ liên quan đến chiếc chuông trong viện của nàng.

Như này liền chịu không nổi?

Lúc này mới đến lúc nào a.

8

Ta tuy không rõ ràng tại sao Mạnh Ngu Ninh như thế nào lại đọc được suy nghĩ của ta, nhưng ta đại khái biết như thế nào để đối phó nàng.

Mật thất thiết với địa lao tối.

Mật thất tối tăm trên vách tường loang lổ vết máu, các loại hình cụ treo đầy mặt tường, nhìn sởn tóc gáy.

Nơi này các tử tù đều vọng tưởng vương quyền một cách điên đảo, là những kẻ muốn đưa ta cùng Úc Tẫn vào chỗ chết, loạn thần tặc tử.

Có hạ độc ta, có ám sát Úc Tẫn.

Giang sơn này ta cùng Úc Tẫn có thể không cần, nhưng cũng luận không để để ngoại thần dĩ hạ phạm thượng.

Ta nháy mắt, giơ tay chém xuống. Chỉ một thoáng, đầu người đầy đất, máu chảy không ngừng.

Mạnh Ngu Ninh thích nhất là trào phúng ta xuất thân thế gia quý tộc, hôm nay mới có hào quang.

Nàng nói sai rồi.

Ta không dựa vào gia tộc sau lưng, cũng không dựa vào quyền khuynh thiên hạ của Úc Tẫn, ta có thể đáng giá trăm vạn hùng binh.

Ta âm thầm trợ giúp Úc Tẫn diệt trừ nhiều ít chướng ngại, ta đều nhớ không rõ.

Trên đời này, tơ hồng có ở khắp nơi, nhưng bàng thì ít như sao mai.

Ta dùng áo choàng cổ áo che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lộ ra đôi con ngươi lạnh lẻo, quay đầu lại nhìn chằm chằm người đàn ông bê bết máu trên mặt đất, bên môi trào phúng cười.

Sau khi ta hồi phủ ta cố ý đi ngang qua viện của Mạnh Ngu Ninh.

Chỉ thấy nàng ở trong phòng bực bội dạo bước, lầm bầm làu bàu: “Nàng khí vận quá hùng liệt, luôn là áp chế ta! Úc Tẫn bị nàng mê hoặc gắt gao, ta bắt không được a!”

"Ta không muốn nhìn nữa trong đầu nàng suy nghĩ cái gì, ngươi biết vừa rồi nàng làm cái gì sao? Nàng là giết người! Ta không muốn nhìn! Lại cho ta một cái sách lược."

“Ta muốn biện pháp nhanh hơn, chẳng sợ tác dụng phụ!”

Thực hảo. Nữ nhân này trong ngoài đều là bí mật.

9

Một tháng sau, đến trường đua ngựa.

Mạnh Ngu Ninh ăn mặc tân định chế hồ phục kỵ trang đi ngang qua viện của ta trước, dừng lại.

Nàng thế nhưng phá lệ mà hành lễ với ta, hỏi: “Thái Hậu mời ta tham dự trường đua ngựa. Nghe nói ngươi không đi?”

Ta nhấp một miệng trà, không đáp.

Nàng cười phá lên, đột nhiên nói: “Bởi vì là thiếp sao?”

Ta phụt cười.

Không mặt mũi!

Đúng lúc này, Úc Tẫn tới tìm ta, thấy Mạnh Ngu Ninh chặn ở cửa, cau mày.

Mạnh Ngu Ninh nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn lại, chợt liền thay đổi thành dáng vẻ tiểu bạch thỏ, nhút nhát sợ sệt mà hành lễ.

Ta đem ly trà uống một hơi cạn sạch, thật sự không nghĩ ra vì sao Mạnh Ngu Ninh luôn vây quanh Úc Tẫn chuyển, mẫu gia nàng không có an bài nàng làm gì khác sao?

“Hiện tại Úc Tẫn đối với ta hài lòng nhiều ít? Hắn thích y phục của ta không?”

Ta bẻ đốt ngón tay một cái, nửa híp mắt, ta lại nghe thấy Mạnh Ngu Ninh nói.

Hơn nữa là nàng không có mở miệng nói chuyện.

Ta đang nhai chữ, tâm tình vui sướng……

Úc Tẫn đi, Mạnh Ngu Ninh đi theo đi.

Buổi tối, Tiểu Mặc về trước.

Hướng về ta đơn giản bẩm báo nội sự bãi săn hôm nay, nói lại thường thường ngẩng đầu nhìn ta rất nhiều lần.

Ta nhíu mày, “Ngươi còn có việc muốn nói?”

Tiểu Mặc ấp úng đang muốn mở miệng, ngoài cửa sổ có một ám vệ nhảy xuống, từ cửa sổ đưa cho ta một phong mật chiết.

Ta mở ra xem xong, quay đầu nhìn Tiểu Mặc.

Tiểu Mặc đảo mắt nhìn qua nội dung mật chiết, đầu rũ càng thấp.

Trách không được Tiểu Mặc không dám nói.

Ta chăm chú nhìn hắn, đáy mắt ảm đạm, thâm thúy.

Tiểu mặc liêu bào quỳ xuống, thành thành thật thật mà nói: “Nhiếp chính vương và thái y của Thượng y giám sát xong cuộc đua ngựa đang định rời đi. Nữ nhân kia đột nhiên chặn đường nhiếp chính, Tiêu Mặc đã đi rất xa, không nghe được nói cái gì, Nhiếp chính vương sắc mặt không tốt, Tiểu Mặc đang muốn đi qua ……”

“Sau đó?”

“Sau đó…… Không đợi ta chạy tới nơi, liền thấy nữ nhân kia ôm Nhiếp Chính Vương, chủ động hôn……”

Hắn nói, chúng thần ở đây nhìn đến cảnh này, toàn khen ngợi Nhiếp Chính Vương cùng Vương phi giai ngẫu thiên thành, gắn bó keo sơn. Thái Hậu nhìn rất là vừa lòng.

“Răng rắc” một tiếng, đèn ngọc trong tay ta theo tiếng vỡ vụn, hóa thành bột mịn.