Nhiếp Chính Vương, Vương Phi Nhà Ngươi Lại Từ Hôn Rồi

Chương 9



Sở Dực Xuyên chỉ nhẹ nhàng ôm bạn nhỏ của mình vào lòng, sau khi đã được trấn an hô hấp vững vàng. Đột nhiên hắn nghe thấy người nọ thều thào nói mớ còn kèm theo tiếng nức nở vụn vặt.

"Xuyên ca ca… vì cái gì… tại sao phải đối xử với ta với Lâm gia như thế?"

"Xuyên ca ca, huynh không thích ta đúng không, căn bản ngươi không muốn thành hôn với ta. Ngươi chỉ muốn lợi dụng ta thôi phải không?"

"Sở Dực Xuyên ngươi là người xấu, là người lớn đáng ghét."

"..."

Sở Dực Xuyên chỉ ôm chặt người trong lòng nghe y nức nở nói mớ. Ghé vào tai người nọ, giọng nói dịu dàng như nước nói với người đang ngủ say, bị giam trong giấc mơ: "Tiểu Vũ không khóc nhé, là ca ca sai ca ca rất thích em, cực kỳ cực kỳ thích em. Càng không có không muốn lấy em cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ lợi dụng em. Tiểu Vũ tin ca ca lần này được không, ca ca sẽ không để em thất vọng."

"Ưm—" Đột nhiên Sở Dực Xuyên không nghe thấy người trong ngực nói mớ nữa, sau đó lại hung dữ cắn một cái lên cổ hắn khiến Sở Dực Xuyên phải chịu đau. Hiển nhiên là đứa nhỏ cứ cắn miết như vậy và không có ý định buông tha.

Hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, hít sâu điều chỉnh một cái rồi cũng tùy ý đứa nhỏ này cắn.

Ban đêm càng thêm yên tĩnh, có thể nghe được âm thanh tuyết đọng trên những cây ngoài cửa sổ trong nội viện rơi xuống.

Cổ của Sở Dực Xuyên vẫn bị gặm như cũ, cũng không bị đau như lúc đầu, dần dần cũng theo đó mà chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì còn phải thượng triều nên dù đêm qua Sở Dực Xuyên có ngủ muộn thế nào thì hôm sau đều có thể tỉnh dậy vào đúng giờ Mão[01].

[01]: từ 5h00-7h00.

Hắn mở mắt, chỉ là nhất thời sơ sẩy quên mất tối qua hắn ôm tiểu Vũ ngủ, hơi động đậy làm cho tiểu Vũ tỉnh giấc.

Lâm Thanh Vũ rì rì một tiếng, mơ màng có cảm giác như mình đang cắn cái gì đó. Nửa tỉnh nửa mê từ từ mở to mắt, sao Sở Dực Xuyên lại nằm trên giường, sao y lại ôm hắn nữa?

"Sao ngươi lại xuất hiện trên giường của ta?" Lâm Thanh Vũ hỏi.

"Tiểu Vũ, xin lỗi vì đánh thức em, ta quên là ta đang nằm trên giường của em." Sở Dực Xuyên giải thích: "Tối qua ta sang đây thăm em, khi chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện em gặp ác mộng nên canh chừng bên cạnh một lúc. Chờ đến lúc em bình tĩnh lại khi ta chuẩn bị đi thì em nắm chặt tay ta, ta không thể đi nên chỉ có thể ở lại."

Lâm Thanh Vũ thấy áo ngoài của Sở Dực Xuyên còn chưa cởi ra, khả năng cao là vậy. Bởi vì hai người nằm rất gần nên y thấy rõ dấu răng đỏ tươi trên cổ Sở Dực Xuyên. Vội vàng dịch người khỏi ngực Sở Dực Xuyên, thấp giọng hỏi: "Cổ của ngươi… là ta cắn hả?"

Hỏi xong câu này thì y thấy mình bị ngốc rồi, trên giường này trong phòng này chỉ có hai người bọn họ. Ngoại trừ y ra thì còn có thể là ai được.

"Không sao, cắn một cái mà thôi không đau."

Không đau mới lạ, chảy máu luôn rồi. Lâm Thanh Vũ nói thầm trong lòng, làm sao vậy, sao mình lại đau lòng cho hắn chứ.

"Đêm qua ngoại trừ cắn ngươi thì ta không có làm gì đi?" Đầu óc Lâm Thanh Vũ còn mơ màng, tối qua lúc nằm mơ chắc không có nói gì đi.

"Không có." Sở Dực Xuyên bước xuống giường: "Ta đi trước phải thượng triều sớm, Tiểu Vũ em ngủ thêm một lúc đi."

Đợi đến khi Sở Dực Xuyên rời khỏi, Lâm Thanh Vũ nằm trên giường chẳng còn buồn ngủ xíu nào. Đêm qua, trong mơ hình như y có nghe thấy giọng của Sở Dực Xuyên, thật sự không có gì như Sở Dực Xuyên nói ư?