Nhiệt Độ Của Các Vì Sao

Chương 2: "Anh trai"



- -------------------

Bắt đầu viết về mỹ nữ Mãn Mãn của chúng ta nào ~

=========================

Bữa tiệc cũng sắp đến lúc kết thúc, Nguyên Mãn Xuyên chán đến chết mà chọc chọc miếng bánh kem nhỏ khi nãy tiện tay cầm lên, hương chanh ngọt ngào nhàn nhạt quanh quẩn giữa môi răng, cậu thoải mái híp mắt.

Ba Nguyên đã ám chỉ với những người khác, vậy nên không có người cố tình tới quấy rầy cậu, không gian thanh tĩnh này khiến cậu rất vừa lòng.

Nhưng mà một lát sau, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một bóng người, cậu ngẩng đầu chớp chớp mắt, khóe miệng giương lên, ngữ điệu phảng phất cũng tràn ra vị ngọt "Có chuyện gì sao?"

Phó Mịch Quân cúi đầu nhìn, ngửi thấy hương chanh tươi mát, ánh mắt hắn hơi tối lại, trong tiếng nhạc du dương, hắn khom lưng vươn một bàn tay.

"Không biết tôi có may mắn mời Nguyên...... tiểu thư nhảy một điệu?"

"Hửm?" Nguyên Mãn Xuyên kinh ngạc mà nhướng mày, ngay sau đó bật cười, đôi môi dưới ánh đèn có vẻ trơn bóng, "Được nhaa."

Cậu đứng lên, trước hết là xách làn váy trong tay lên, đôi tay hướng về phía Phó Mịch Quân hành lễ, sau đó mới đem tay phải bỏ vào trong tay trái người trước mắt.

Trong tầm mắt mọi người nhìn qua, Phó Mịch Quân nhẹ đỡ eo Nguyên Mãn Xuyên, bước vào giữa sàn nhảy.

Nguyên Mãn Xuyên vẫn duy trì nở nụ cười, tay trái đặt lên bả vai Phó Mịch Quân, có lẽ là trùng hợp, chênh lệch chiều cao của hai người rất vừa vặn, khi nhảy sẽ không trở nên quá mệt.

Nguyên Mãn Xuyên tuy rằng chỉ có hơn 1m7 một chút, xác thực là không cao, nhưng Phó Mịch Quân ước chừng cao hơn cậu phân nửa cái đầu, có phải là cao hơi quá hay không! Cậu chỉ có thể âm thầm bĩu môi ở trong lòng.

Cậu bước lên một bước, hùa theo tiết tấu của đối phương, thân hình dính sát lại.

Một cổ mùi hương ám muội trực tiếp đánh tới, Phó Mịch Quân nhìn chằm chằm người trước mắt, không tự giác mà nắm chặt bàn tay, ở trên phần xương cổ tay mảnh mai trắng ngần, ửng lên một vệt đỏ.

"Anh trai à." Nguyên Mãn Xuyên cười mở miệng, "Thả lỏng một chút nào."

Trái tim Phó Mịch Quân nặng nề mà nảy lên một chút, hắn lấy lại tinh thần, một lát sau mới trả lời một câu: "Xin lỗi."

Nguyên Mãn Xuyên chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm tròng mắt đen nhánh của hắn một lát, tươi cười càng thêm chân thành tha thiết, "Không có việc gì nha."

"Anh à, anh tên là gì thế?" Lúc động tác tiến tới gần, cậu dán vào sườn mặt của Phó Mịch Quân, môi đỏ hơi đưa lên, lơ đãng mà cọ qua lỗ tai của hắn.

"Phó Mịch Quân." Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông tựa hồ có chút khô khốc, hơi thở nóng rực.

"Phó Mịch Quân." Nguyên Mãn Xuyên thuật lại một lần, trong thanh âm tựa hồ mang theo một chút lưu luyến, làm Phó Mịch Quân cả người đều trở nên nóng hổi.

"Ai da, không dễ nhớ đâu, tôi gọi anh là 'anh trai' có được không?" Nguyên Mãn Xuyên giả vờ như oán giận, trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười.

Ngỡ tưởng rằng là một chú mèo ngoan ngoãn, bây giờ xem ra, là một chú mèo hoang nhỏ mới đúng.

Trong mắt Phó Mịch Quân cũng mang theo ý cười, "Đương nhiên có thể."

Nguyên Mãn Xuyên vừa lòng mà nghiêng đầu, đến đoạn cao trào của tiếng nhạc, cậu tự mình ngã vào trong lồng ngực Phó Mịch Quân.

Thật là quá thú vị.

"Xin lỗi nha." Thanh âm của cậu từ trong lòng truyền đến, đầy vẻ tủi thân, "Đã lâu tôi không nhảy, chân bị trẹo rồi."

Phó Mịch Quân* đem người ôm vào trong lòng, đột nhiên không kịp đề phòng ngừa đụng phải sống lưng không chút che chắn của đối phương, xúc cảm mềm mại tinh tế ấy cũng là chút xúc động trong thần kinh của hắn.

*Ở đây convert để là 'Nguyên Mãn Xuyên' nhưng mà tui thấy hình như tác giả để nhầm tên nên đổi lại nha.

Thân thể này đã rơi vào trong lòng của hắn, hắn cong cong khóe môi, ánh mắt hoàn toàn trở nên tối sầm, "Bị trẹo ở chỗ nào? Tôi đưa cậu đi thoa thuốc."

Nói xong, không chờ Nguyên Mãn Xuyên kịp trả lời, trong vài tiếng kinh hô nho nhỏ mà liền đem người ôm ngang lên.

Làn váy tung bay, che khuất tầm mắt của Nguyên Mãn Xuyên.

Trong ánh mắt khiếp sợ của những người khác, hắn ôm người đi lên tầng hai.

Nguyên Mãn Xuyên nhẹ giọng nở nụ cười, cười đến lồng ngực cũng rung động, "Anh trai à, anh thật là hoang dã đó."

Phó Mịch Quân ngắn ngủi mà tạm dừng một chút, giọng nói có chút ý vị không rõ, "Vậy sao?"

Nguyên Mãn Xuyên không nghe được câu trả lời, ngược lại nghe được âm thanh hừ nhẹ của anh trai nào đó mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy.

Thân ảnh hai người biến mất ở sau lối rẽ tầng hai, ba Nguyên sau khi cùng mọi người đứng ngốc tại chỗ mới kịp phản ứng lại, mặt ông đỏ lên, tức giận dậm chân, "Tiểu tử kia là ai?!"

Người đàn ông trung niên bên cạnh ngẩn người, nhỏ giọng mà đáp một câu: "Hình như là tên Phó gia kia......"

"Tiểu tử thúi!" Ba Nguyên mặt đầy khó chịu, nhưng hắn là đi công khai ngay trong bữa tiệc, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cải trắng nhà mình bị người chiếm tiện nghi.

Tuy rằng...... Hình như là cải trắng tự mình nhào lên......

-

Phó Mịch Quân ôm người đi tới phòng nghỉ của hắn, toàn bộ quá trình đều rất nhẹ nhàng.

"Anh trai, em không nặng sao?" Nguyên Mãn Xuyên nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng.

Tốt xấu gì cậu cũng là một người thành niên...... Sức lực của người này đúng thật là khủng bố.

"Một chút cũng không." Phó Mịch Quân buồn cười mà trả lời, "Tôi còn cảm giác em quá nhẹ."

Hắn dùng một chút lực, đem người nằm lên trên sô pha vừa to rộng lại vừa mềm mại.

"Ân ~ hảo đi!" Nguyên Mãn Xuyên gật gật đầu, sau đó tay mắt lanh lẹ mà kéo lấy cà vạt đối phương, chế trụ người đàn ông đang chuẩn bị đứng dậy.

"Còn phải thoa thuốc...... Mãn Mãn." Phó Mịch Quân trong tư thế này dùng một bàn tay chống lên sô pha, liền như vậy mà nhìn xuống Nguyên Mãn Xuyên, ngữ khí mềm nhẹ, ánh mắt lại giống như nhìn một miếng mồi của sói.

Nguyên Mãn Xuyên cười, không có ý kiến gì đối với xưng hô của người đối diện, "Thì là, em không sao đâu."

"Hửm? Vậy sao?" Ngữ khí Phó Mịch Quân không có chút nào thay đổi, chỉ là hạ mắt xuống, "Thế thì cũng phải kiểm tra lại một chút."

"Nhưng mà em không muốn kiểm tra." Nguyên Mãn Xuyên vẫn như cũ lôi kéo cái cà vạt chết tiệt kia, trên mặt hiện ra nụ cười gian trá.

Ngay sau đó cậu liền cứng người lại —— Phó Mịch Quân đột nhiên hạ thân xuống, khoảng cách quá gần, hô hấp đều quyện vào với nhau.

Hương mộc được điều chế nhạt nhẽo ban đầu bỗng nhiên trở nên nồng hơn.

Cậu giật giật môi, gian nan mà mở miệng, "Anh à, anh muốn làm gì nha?"

Cũng không dám xê dịch quá lớn, lại sợ đụng tới chỗ không nên đụng, bởi vậy thanh âm nhẹ đến hơi cũng không thể nghe thấy.

Phó Mịch Quân nghe được, nhưng hắn cười hỏi: "Em nói cái gì? Tôi nghe không rõ."

Nguyên Mãn Xuyên xấu hổ buồn bực, lời nói ra miệng lại không nói ra.

Vì thế gương mặt không thể tránh né mà cọ qua môi của đối phương.

Xúc cảm mềm mại truyền đến, Nguyên Mãn Xuyên tức khắc buông chiếc cà vạt đang bị kéo trong tay, theo bản năng ngồi thẳng dậy một chút.

Phó Mịch Quân không kịp tránh, bị đụng vào một phát.

Môi hắn đụng phải bên gáy Nguyên Mãn Xuyên, để lại một dấu vết ái muội.

Mà Nguyên Mãn Xuyên bị đụng cho có chút đau, trong mắt tràn ra một chút nước mắt sinh lý.

Lấp lánh đến nỗi phảng phất lóe ra ánh sáng màu hổ phách.

Cậu nâng tay chạm sau gáy, ngữ khí có chút buồn bực, "Anh à, anh cố ý đúng không?"

Bị đôi cái nồi lớn như thế, Phó Mịch Quân nghe vậy tâm tình lại trở nên tốt mà cười cười, "Đúng vậy, là cố ý."

Nguyên Mãn Xuyên giơ tay chỉ vào hắn, cả gương mặt đỏ ửng, tức giận đến mức nói không ra lời.

"Công chúa nhỏ, chẳng lẽ không phải em tới trêu chọc tôi trước sao?" Phó Mịch Quân nắm lấy ngón tay cậu, sau đó bẻ ra từng ngón từng ngón, ấn vào giữa kẽ ngón tay mình, "Đã chơi vui rồi sao? Mãn Mãn?"

Nguyên Mãn Xuyên tránh không trả lời, chỉ có thể mạnh miệng: "Vui!"

"Như vậy, em đã nghĩ đến việc phải chấp nhận hậu quả như thế nào chưa?" Phó Mịch Quân lại lần nữa ghé sát vào, trong giọng nói có chút nguy hiểm.

Nguyên Mãn Xuyên trợn tròn mắt, không nói chuyện.

Phó Mịch Quân cười cười, cũng không có truy vấn, chỉ hạ thân mình rồi dùng một tay khác cởi giày Nguyên Mãn Xuyên, cầm lấy mắt cá chân của cậu.

Trên làn da trắng nõn tinh tế, căn bản chẳng có dấu vết gì, mà ở chỗ khớp xương bị nắm để lại vệt đỏ.

"Nếu bị trẹo chân, sao mà lại chẳng có dấu vết gì? Em nói đúng không, Mãn Mãn?"

Nguyên Mãn Xuyên lần đầu tiên bị lật xe, giờ phút này không biết tỏ thái độ như nào để lấy lòng Phó Mịch Quân, hắn có chút khác thường mà nhẹ nhàng vỗ vỗ cẳng chân Nguyên Mãn Xuyên, rốt cuộc cũng buông đối phương ra.

"Lần tới không nên làm như vậy." Để lại những lời này, Phó Mịch Quân mở cửa đi ra ngoài, hắn không thể rời đi quá lâu —— đây là quy củ của những bữa tiệc xã giao, hành vi trước đó đã xem như là phá lệ.

Để Nguyên Mãn Xuyên đơn độc ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm giày của chính mình mà phát ngốc.

Qua một hồi lâu, cậu mới thẹn quá thành giận mà phản ứng lại, xỏ giày quay trở về phòng của mình, dù có gọi thế nào cũng không chịu ra ngoài.

........