Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 109: Xã giao



Tô Quý biết rõ về An Tống như thế nào, không nghe thấy sự đảm bảo của cô ấy, lập tức cao giọng: "Em đang qua quýt cho xong chuyện với chị đấy à?"

"Qua loa đâu ạ." An Tống đứng trước giường đôi, yên lặng thở dài, "Anh ấy sẽ không làm gì quá giới hạn đâu."

Điều này nghe có vẻ đặc biệt vô lý.

Tô Quý thậm chí còn có thể tái hiện ra cái loại "Dung Thận sẽ không làm gì quá giới hạn, cải thảo nhỏ sẽ luôn bảo vệ điểm giới hạn của mình; nhưng nếu Dung Thận làm cái gì đó, thì cải thảo nhỏ cũng sẽ ném cái điểm giới hạn của mình đi luôn".

Cho đến khi cúp điện thoại, Tô Quý vẫn không thể nhận được câu trả lời chính xác từ An Tống.

Trong phòng bệnh, mẹ của Tô Quý, Quý Thục Hà đang được truyền dịch, nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô, bà khuyên bảo: "Con cứ lo vớ vẩn. Mẹ đã chứng kiến ​​​​Tiểu An lớn lên. Đầu óc con bé còn thông minh hơn con, gì mà không phân được người tốt với người xấu chứ?"

Tô Quý đặt điện thoại xuống, trợn tròn mắt, "Làm sao mẹ có thể kết luận thế được?"

Quý Thục Hà dựa vào trên giường bệnh, giọng điệu xa cách thở dài, "Con gái do Lão An dạy dỗ... sẽ không tệ đâu."

"Con không nói con bé không tốt." Tô Quý cười cầm đĩa trái cây lên, đút cho Quý Thục Hà một miếng táo, "Chỉ là con bé còn nhỏ, nếu gặp phải người không tốt, con không thể giả câm giả điếc được."

Quý Thư Hà liếc một cái, "Tiểu An so với con thông minh hơn nhiều, huống chi... Ngày hôm kia mẹ đã nhìn thấy con bé, tình trạng so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Nếu bác sĩ tâm lý có thể chữa khỏi cho con bé, là thật hay giả thì quan trọng gì."

Tô Quý không nói nên lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng mọi chuyện không tệ như cô tưởng tượng.

...

Bảy giờ tối, lễ hội lửa trại bắt đầu.

Một nhóm người đi tới quảng trường triển lãm, An Tống nhìn xung quanh, cảm thấy mới mẻ, đồng thời nắm chặt tay Dung Thận.

Có rất nhiều khách du lịch, nhưng không ồn ào như khu danh lam thắng cảnh.

Hầu hết họ cùng nhau đi bộ hoặc tụ tập đôi ba người trò chuyện cười nói vui vẻ.

Sự kiện này rất độc đáo, hai đầu của quảng trường đã tạo ra những bầu không khí lễ hội khác nhau.

Việc tổ chức Giáng sinh và lễ hội lửa trại dân tộc dường như không liên quan gì đến nhau, nhưng hai nền văn hóa lại được lồng ghép một cách tinh tế vào một cảnh.

Khu vực bãi cát bên trái được bao phủ bởi những dải ruy băng và các món ngon dân tộc, cây thông Noel bên phải cũng đầy những hộp quà tinh xảo.

Ở trung tâm của quảng trường là một ngọn lửa đang chờ được đốt lên.

An Tống chưa từng tham gia sự kiện như vậy nên không tránh khỏi có chút tò mò.

Nhưng có rất nhiều người, cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng về việc xã giao.

Hơn nữa, ở đây cũng có người biết Dung Thận, vừa rồi khi đi ngang qua, có người nhìn thấy anh tựa hồ rất kinh ngạc, thậm chí còn cung kính gọi ngài Dung Cửu.

An Tống từng bước đi theo người đàn ông, Trình Phong chạy đến khu vực dân tộc để ăn vụng vị rượu ngon, Lăng Kỳ yên bình đi theo họ, tỏ ra rất ngoan ngoãn.

Chỉ là... quy định này là làm theo mệnh lệnh mà thôi.

Quả nhiên, chưa đến ba phút, một nam một nữ từ đối diện đi thẳng tới, người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu tóc chải chuốt nhưng vẫn có vương mùi dầu mỡ.

"Ngài Dung Cửu, đã lâu không gặp."

Nữ cộng sự bên cạnh người đàn ông trung niên là một cô gái còn rất trẻ, khi đứng cùng nhau liền có sự bất hòa.

Cô gái nhìn Dung Thận bằng ánh mắt khiến người ta phản cảm, gian xảo và hiểm độc.

Thời điểm người đàn ông trung niên đưa tay ra, ánh mắt đảo qua An Tống, "Vị này là......"

"Phu nhân tôi." Dung Thận thẳng thắn tuyên bố thân phận của cô, sau đó nhìn Lăng Kỳ bên cạnh.

Vị đằng sau liền đã hiểu, nhưng còn chưa không đợi cô kịp nói chuyện, An Tống đã chủ động buông tay anh ra, "Anh làm việc của mình trước đi, em qua bên đó đi dạo."

Dung Thận nghiêng người che khuất tầm mắt của người đàn ông trung niên, sờ đầu cô, nhỏ giọng nói: "Người đông quá đừng chạy lung tung, để Lăng Kỳ đi theo."

"Vâng, em biết."

An Tống lễ phép gật đầu với đôi phương, xoay người theo Lăng Kỳ rời đi.

Người đàn ông trung niên cũng lập tức vỗ lưng bạn gái, ôn tồn ra lệnh: "Em tự đi mua sắm đi, anh nói chuyện vài câu với Cửu gia."

Nữ đồng hành có chút giật nảy mình, nhưng vì sĩ diện của kim chủ, nên cũng không dám quá láo xược, thu lại chiếc áo khoác lông rực rỡ, làm vài tư thế xong liền vặn eo đi về phía khác.

Sau khi bọn họ rời đi, người đàn ông trung niên lấy hộp thuốc lá ra, vẻ mặt dè dặt nịnh nọt anh: "Không ngờ lại gặp được ở đây, Cửu gia, ngài đã kết hôn rồi."

Dung Thận dùng một tay đẩy động tác đưa điếu thuốc của anh ta, hờ hững mím môi, "Hoàng tổng làm việc không mệt mỏi để đến Trạm Châu, nếu có điều gì muốn nói cứ nói ra đi."

Người đàn ông trung niên được gọi là Hoàng tổng đột nhiên nghiêm sắc mặt lại, cười gượng nói: "Cái này... Cửu gia, ngài quá lời rồi."

"Là bởi vì Lão Lục không cho anh đủ lợi nhuận, hay là anh đột nhiên muốn trở giáo?" Người đàn ông nghiêng người đi về phía cây thông hướng Noel, ngữ khí thản nhiên.

Thấy vậy, Hoàng tổng hạ quyết tâm, nghiêng người về phía trước nhỏ giọng nói: "Cửu gia, nếu ngài đã phát hiện ra, vậy tôi cũng không úp mở nữa, lần này tôi tới đây là muốn thỉnh cầu một chuyện."

Người đàn ông bình tĩnh nhìn anh ta, Hoàng tổng hít một hơi rồi nói tiếp: "Anh cũng biết mấy năm gần đây ngành xây dựng sa sút, doanh nghiệp nhỏ của tôi chịu không nổi trên thị trường, nếu anh không phiền, tôi có thể cung cấp tất cả các kế hoạch kinh doanh của ngài Dung Lục trong sáu tháng tới cho anh, đổi lại, tôi hy vọng anh..."

Dung Thận chậm rãi nghiêng đầu nhìn, cười nửa miệng ngắt lời anh ta, "Kế hoạch kinh doanh sáu tháng tới?"

"Đúng vậy." Hoàng tổng bóp chặt hộp thuốc lá trong tay, vờ thần bí giải thích: "Tôi biết một ít sản nghiệp trong tay anh có trùng lặp với Lục gia, hơn nữa anh muốn lấy lại vị trí lãnh đạo Khoa học Kỹ thuật Dung thị. Có lẽ kế hoạch kinh doanh này có thể giúp anh.

"Đã nắm được kế hoạch làm ăn quan trọng như vậy, sao còn có thể bị Lão Lục kiềm chế?"

Ánh mắt Hoàng tổng run lên, nhưng cũng không biết trả lời thế nào.

Dung Thận liếc mắt nhìn đối phương, gật đầu nói: "Xin lỗi không tiếp được."

"Cửu gia, anh không sợ Lục gia tiếp tục bành trướng, chiếm đoạt tài sản trong tay anh sao?"

Người đàn ông đang đi về phía trước hơi dừng lại một chút, từ bả vai quay đầu lại, thanh âm trầm xuống mấy phần, "Trở về nói cho Lão Lục, nếu như hắn thật có khắc bản năng, thì không cần khách khí với tôi. "

Hoàng tổng ngay lập tức đổ mồ hôi.

Điều này rất khác so với kết quả mà anh ta mong đợi.

Nghe nói phần lớn con cháu nhà họ Dung đều có vẻ bằng mặt mà không bằng lòng, huynh đệ đấu đá nhau cũng không có gì lạ.

Chỉ có điều, Dung Cửu thấp bé và bí ẩn luôn một mình chinh chiến.

Chính vì điều này, không ai có thể tìm ra con át chủ bài trên tay anh ta là gì.

Tuy nhiên, một số người đã mỉa mai nói rằng sở dĩ Dung Cửu bí ẩn có lẽ là do anh ta không có năng lực.

Cho dù có chỗ dựa, cũng chẳng qua là bố đã sớm lập công, Dung Kính Hoài làm vua ở đất Trạm Châu.

...

Bên kia, An Tống đang dạo chơi bên cây thông Noel, Lăng Kỳ đang nói chuyện phiếm với cô.

"Cho nên, đừng nhìn Hoàng tổng mặc âu phục, đi giày da, không biết sau lưng có bao nhiêu tình nhân, nhân cách có vấn đề lớn."

An Tống nghe câu nói đùa cho đỡ buồn, quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy nữ đồng hành của Hoàng tổng đang đi về phía mình.

"Xin chào, tôi là Lilia."

Người phụ nữ vén mái tóc dài ra khỏi tai, trực tiếp báo cho cô một cái tên tiếng Anh.

An Tống và Lăng Kỳ đồng thời nhìn cô ta, như thể họ không ngờ cô ta sẽ chủ động nói chuyện.