Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 127: Ghét bỏ



Ánh đèn ấm áp được bật lên trong phòng khách, tỏa ra sự dịu nhẹ trong phòng.

An Tống chậm rãi đi tới phòng khách, đứng ở dưới cầu thang, nhìn người đàn ông nhắm mắt nằm trên sô pha, cong môi đi tới.

Cô nghiêng người ngồi xuống, thấy Dung Thận hơi nhíu đôi lông mày rậm, không khỏi nghiêng người về phía anh, "Mệt mỏi sao? Hay là khó chịu?"

Người đàn ông giơ khuỷu tay khoác lên vai cô, khẽ "ừm" một tiếng.

Ừm là ý gì?

An Tống nhíu mày, sau đó bả vai trùng xuống, bị Dung Thận ôm thật chặt trong lòng.

Đột nhiên đến gần, An Tống dễ dàng ngửi thấy mùi rượu còn sót lại trên người người đàn ông.

Lúc nãy hai người đang nói chuyện trên lầu, do khoảng cách vừa phải trong khoang mũi đều tràn ngập mùi thơm của mình sau khi tắm.

Bây giờ nép vào vòng tay anh, mùi rượu không thể che giấu vào đâu được.

An Tống vươn cổ tới bên cạnh anh ngửi ngửi, mùi rượu nồng nặc.

Không gây khó chịu nhưng cũng không dễ ngửi.

"Anh uống rượu à, đau đầu sao?" An Tống ngồi thẳng dậy, muốn thoát khỏi vòng tay anh.

Người đàn ông cảm nhận được ý muốn của cô, không buông lỏng cánh tay mà siết chặt vòng tay hơn một chút, "Em ngửi thấy à?"

An Tống nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, kéo cánh tay anh nói: "Anh nằm xuống trước đi, em pha trà mật ong cho anh."

"Lần trước đã nấu trà chanh mật ong cho anh, An Tống định làm lại cho anh lần nữa.

Không ngờ, cô vừa đứng dậy thì bị lại kéo cổ tay.

Cũng không biết có phải đàn ông khi có men say đều đeo bám như vậy không, cô theo quán tính bị kéo lại ngồi lên đùi Dung Thận.

Lúc này, cả người An Tống như bốc hỏa.

Bởi vì cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, thắt lưng ban đầu được buộc chặt, nhưng sau động tác này, thắt lưng hơi lỏng ra, đường viền nơi cổ áo cũng bị hở một chút.

Không có gì lộ ra ngoài, hình như có thể thấy mờ mờ, nhưng dễ hình dung.

An Tống luống cuống chỉnh lại cổ áo ngủ, vừa quay đầu liền thấy người đàn ông đã mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm mơ hồ bốc lên một ngọn lửa.

Đêm tối, yên tĩnh, lại thiêu đốt tâm trí cả hai.

An Tống vuốt phẳng vạt áo ngủ phía trước, nhếch mép cười nói: "Anh mau buông ra, em phải đến phòng bếp."

Cô ngồi nghiêng một bên, bắp chân mảnh khảnh trắng nõn lộ ra trong không khí, cả người tỏa ra mùi thơm dịu dàng.

Một tay Dung Thận vòng qua An Tống, lòng bàn tay còn lại di chuyển xuống bắp chân mảnh khảnh của cô, "Lạnh thế này, mặc quần ngủ vào đi."

"Không lạnh." An Tống chật vật thúc giục: "Anh thả tay ra, em đi pha trà cho anh."

"Không cần, anh không say."

Người đàn ông cúi xuống mút lấy cổ cô, thuận tay nhặt chiếc áo khoác len màu đen trên sô pha, dở ra đắp lên đùi An Tống.

Phòng không lạnh, nhiệt độ điều hòa vừa phải, nhưng cũng không nóng đến mức có thể đi lại bằng chân trần.

An Tống yên lặng dựa vào trong lòng anh, nhưng lại dùng ánh mắt cẩn thận quan sát biểu cảm của anh.

Thường thì... người say sẽ nói mình không say.

Cô không nói gì nữa, yên lặng ngồi cùng anh một lúc, thăm dò đưa tay ấn hai bên thái dương của anh.

Tối nay người đàn ông trông rất mệt mỏi, đặc biệt sau khi uống rượu lại càng trông rõ hơn.

An Tống nhẹ nhàng ấn trán cho anh đỡ mỏi, đồng thời nhẹ giọng nói: "Có muốn trở về phòng ngủ nằm không?"

Dung Thận mở mắt ra, đôi mắt sâu không đáy.

Anh lặng lẽ siết chặt An Tống, càng đè cô vào ngực mình, "Vừa rồi em làm gì vậy?"

"Không có làm gì đâu." An Tống ngừng động tác, duỗi khớp, "Chỉ là sang năm sau phải khai giảng, cho nên em kiểm tra trước một ít tài liệu học tập."

Dung Thận nhếch khóe môi mỏng không giấu được ý cười, nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại trước mặt, ý nghĩ chôn trong nội tâm đang rục rịch lên men.

Anh chưa bao giờ tự nhận mình là chính nhân quân tử, huống hồ trước mặt người phụ nữ mà anh thích, ngay cả đàn ông cũng không thể nào còn là quân tử.

Yết hầu của Dung Thận không ngừng nâng lên hạ xuống, lòng bàn tay nóng bỏng của anh đáp xuống sau đầu cô, như thể anh sắp hôn cô.

Nhưng mà, khoảng cách càng rút ngắn, lông mày nhỏ của An Tống càng nhăn lại.

Cho đến khoảnh khắc môi hai người sắp chạm vào nhau, người đàn ông không hiểu sao nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn lộ ra nụ cười mỏng manh, "Sao lại có biểu cảm này?"

"Không phải." Ngón trỏ của An Tống quệt dưới chóp mũi, "Mùi rượu có chút nồng..."

Dù Dung Thận có rục rịch đến đâu, anh cũng không có ý định tiếp tục sau khi nghe câu này.

Rõ ràng, anh bị ghét bỏ rồi.

Người đàn ông thở dài thườn thượt, ôm đầu cô vào lòng, rất tự nhiên chuyển đề tài: "Năm mới về Hương Giang hay ở lại Trạm Châu?"

An Tống lắng nghe tiếng tim đập đều đều bên tai cô, hồi lâu, thời gian trong im lặng trở nên dài dằng dặc, nhưng cô vẫn im lặng.

Dung Thận cau mày, đang định nâng cằm cô lên, thì trong phòng khách yên tĩnh vang lên giọng nói trong trẻo lanh lảnh của cô gái: "Đi đâu cũng được, em đi với anh."

Ngụ ý rằng Tết này anh ở đâu thì cô cũng ở đó.

Người đàn ông nóng lên trong lòng, cúi đầu ghé vào bên mặt An Tống, "Có nơi nào đặc biệt muốn đi không?"

"Không." An Tống vô thức mân mê cúc áo sơ mi, "Em thường ở nhà một mình, đã lâu không ra ngoài, cũng không biết chỗ nào có thể đi."

Khi một người sống quá lâu, sẽ mất đi ham muốn tìm hiểu.

Đặc biệt là vì cô đã bị bệnh tâm lý hành hạ trong một thời gian dài, cư nhiên sẽ từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài, gần như quên mất cảm giác mong chờ năm mới là như thế nào.

Dung Thận rũ mắt nhìn khuôn mặt ôn hòa an tĩnh của cô, lại dùng cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng: "Nếu không biết, thì trước tiên chúng ta hãy đón giao thừa ở Trạm Châu, nếu nửa chừng muốn về Hương Giang, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào."

An Tống tỏ ra không phản đối, giục anh lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Người đàn ông nhếch môi mỏng, cúi đầu hôn lên má cô một cái, "Được, vậy lên lầu thôi."

Nói xong, An Tống còn chưa kịp đứng dậy, liền bế cô đi về phía cầu thang.

An Tống muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ôm chặt cổ Dung Thận, im lặng.

Dù sao anh cũng uống rượu rồi, lỡ như ngã xuống, lại lợi bất cập hại.

Những động tác khó hiểu của An Tống không thể thoát khỏi tầm nhìn sâu sắc của người đàn ông này.

Trong đôi mắt nở nụ cười, anh vững vàng bước lên cầu thang, nhưng dừng lại ở bậc cuối cùng.

An Tống càng thêm căng thẳng, hai tay ôm chặt lấy vai anh, không chút nghĩ ngợi nói: "Không đi được sao?"

Dung Thận vốn muốn trêu chọc cô, nhưng nghe đến đây, lại không nhịn được cười ra tiếng, "Sao? Sợ anh đánh rơi em à?"

"Không phải." Khóe mắt An Tống khóe mắt liếc nhìn bậc thang dài, "Em... sợ anh mệt."

Người đàn ông không cử động, đôi mắt dán chặt vào mặt cô trong giây lát.

Có lẽ ngay cả An Tống cũng không phát hiện ra mấy ngày nay tinh thần của cô tốt đến lạ thường.

Cho dù là cách nói hay cách làm, đã không còn vô hồn như trước.

Rõ ràng, cởi mở, vui vẻ.

Khi đối mặt với anh, không còn sự gò bó, ràng buộc, càng thêm tự do thoải mái.

Dung Thận nhìn bộ dạng An Tống đang giả bộ thả lỏng, cười tủm tỉm nói: "Chỉ là một quãng đường ngắn thôi, sẽ không mệt đâu."

An Tống ngừng nói, nhưng lực cánh tay ôm lấy vai anh vẫn không hề buông lỏng.