Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 132: Tầng lớp



An Tống đi tới bên giường ngồi xuống, vuốt ve tấm vải chăn ga, tò mò nhìn chung quanh.

Một lúc sau, sự chú ý của cô bị cửa sổ kính trong suốt sát đất thu hút.

Cô đi tới, nhìn phong cảnh bên ngoài xuyên qua lớp kính, mơ hồ có thể nhìn thấy bể suối nước nóng ẩn hiện ở hoa viên.

Khi Dung Thận đi tới, liền thấy cửa sổ phòng ngủ chính mở toang, rèm cửa hai bên bị gió thổi bay tới bay lui.

Mà An Tống mặc một chiếc áo len mỏng đứng ở ban công nhỏ bên ngoài, chống tay trên lan can đá cẩm thạch, thò đầu nhìn xuống cái gì đó.

Trong một khung cảnh rất sống động, người đàn ông dừng lại một cách khó hiểu, không bước tới làm phiền.

Mùa đông ở Hương Giang rất lạnh, gió lạnh từ cửa sổ ùa vào làm hơi ấm trong phòng tan biến.

Một lúc sau, bóng người trên ban công rùng mình, đưa tay xoa xoa cánh tay, tự mình đi trở về.

Không ngờ quay đầu lại liền thấy bóng dáng tuấn tú của người đàn ông đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm cô.

An Tống thuận thế đóng cửa sổ lại, vuốt mái tóc lòa xòa bên khóe mắt, "Anh Tô đi rồi sao?"

"Ừ." Một tay Dung Thận đút túi đi tới trước mặt cô, ngón tay ấm áp chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của cô, "Em đứng bên ngoài đã bao lâu rồi?"

An Tống nắm đầu ngón tay anh, cười nói: "Chỉ một lát thôi."

Người đàn ông nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, nhếch môi mỏng, thấp giọng nói: "Buổi chiều có dự định gì không?"

"Buổi chiều không, nhưng sáng mai phải đi...đi mua chút đồ." Nụ cười của An Tống hơi nhạt đi, lại hỏi: "Anh có rảnh không?"

Cô đoán, lần này trở về chắc chắn Dung Thận sẽ cùng cô đi viếng mộ.

Hỏi han thừa thãi cho chắc ăn thôi.

"Có." Người đàn ông khoác vai cô đi ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: "Thời gian trước tết đều rảnh rỗi, em muốn làm gì cứ nói cho anh biết, không cần ngại. "

An Tống nhìn nghiêng, mím môi ậm ừ.

Hai người ra khỏi phòng ngủ chính, thong thả bước đi.

An Tống bị Dung Thận giữ vai, cơ thể lúc đi đường khó tránh khỏi ma sát.

Đặc biệt là cánh tay buông thõng bên người, luôn cọ sát vào eo người đàn ông.

An Tống muốn duỗi tay, nhưng lại thấy kỳ quái.

Đang lúc ngập ngừng, một thoáng tự nhiên khiến cô nghĩ ra một cách.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn não bộ, khi cô nhận ra điều đó, cả cánh tay của cô đã vòng qua eo người đàn ông.

An Tống dùng ngón tay nắm chặt lớp vải ở eo Dung Thận, không nói lời nào đi về phía trước, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Thảo nào trước đây cô hay bắt gặp những đôi trẻ khoác vai nhau đi trên đường.

Cảm giác này thật khó tả, ngọt ngào nhưng lại khiến người ta thèm muốn.

...

Sáng sớm hôm sau, cửa hàng kinh doanh đồ lễ tế.

Khi An Tống và Dung Thận song song bước vào, bác Từ vẫn đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh, hút tẩu.

Cho đến bóng người trong ánh đèn dần dần hiện rõ, bác Từ kinh ngạc ngồi dậy, "Tiểu An?"

Đã hơn ba năm rồi, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện bên cạnh An Tống.

"Bác Từ."

Ông cụ đã sống hơn nửa thế kỷ nhưng đã từng gặp qua vô số người, chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra rằng Dung Thận khác hẳn.

Người đàn ông này có khuôn mặt cứng rắn và khí chất riêng, phong thái có vẻ dịu dàng, nhưng trong đôi mắt đen của anh không có chút ấm áp nào.

Từng cử chỉ càng lộ ra sự uy nghiêm và áp lực, không rõ ràng những cũng không thể phớt lờ.

Hồi lâu ông không lên tiếng, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Dung Thận.

An Tống một mình đi tới giá bán, chọn một ít đồ thờ cúng, Dung Thận nhìn ánh mắt bác Từ, bình tĩnh gật đầu nói: "Ông Từ."

Anh không gọi bác Từ, mà là dùng "Ông" để kéo dài khoảng cách lãnh đạm.

Bác Từ gõ tẩu, đứng dậy cười chào hỏi: "Tiểu An, sao không giới thiệu với bác Từ một chút?"

An Tống từ bên kia kệ hàng đi tới, nhàn nhạt nhìn Dung Thận, tựa hồ có chút do dự.

"Tôi là người yêu của Tiểu An, Dung Thận."

So với An Tống còn đang do dự, người đàn ông thẳng thắn vươn tay, tuyên bố thân phận.

Đối với những người lớn tuổi khác, khi nghe được mối quan hệ như vậy, có lẽ sẽ rất ngạc nhiên hơn nữa còn kèm theo những lời chúc mừng.

Nhưng sắc mặt bác Từ hơi thay đổi, theo bản năng nhìn về phía An Tống đang mang vẻ mặt bình tĩnh, "Tiểu An, cháu... kết hôn rồi à?"

"Người yêu" khác với "bạn trai", hầu như cái danh hiệu này đều đến từ các cặp đôi đã kết hôn.

"Vâng ạ, bác Từ."

An Tống gật đầu thừa nhận, chắc chắn cũng không nghĩ tới sẽ phủ nhận.

Cho dù trước đó cô có do dự, cũng chỉ là không biết nên giới thiệu như thế nào mà thôi.

Lúc này, bác Từ nhướng mày, chợt kinh ngạc cười nói: "Đứa nhỏ này, tại sao kết hôn không thông báo cho mấy bác biết?"

An Tống còn chưa kịp nói gì, bác Từ đã nói tiếp: "Bố con không về xem chuyện lớn như vậy sao?"

Vô luận là thăm dò có ý hay vô ý, mặc kệ là An Tống hay Dung Thận, tất nhiên có thể nghe ra được.

"Hôn lễ còn đang trong quá trình chuẩn bị, đến ngày mời ông Từ tới tham dự."

Người đàn ông nói một cách nhẹ nhàng, không mang lại phản ứng bề ngoài, nhưng cũng thể hiện gian xảo.

Bác Từ liền híp mắt, ấn tượng của ông đối với Dung Thận sâu hơn một chút.

An Tống nhanh chóng chọn đồ tế, lúc cùng người đàn ông chuẩn bị rời đi, bác Từ đột nhiên từ phía sau ngăn lại, "Anh Dung này..."

Dung Thận đưa chiếc túi trong tay cho Trình Phong ở ngoài cửa, ra hiệu cho An Tống lên xe trước.

Dưới tầm nhìn không mấy sáng sủa trong đại sảnh, bác Từ tùy ý cầm lên một nén nhang, âm thanh già cỗi hỏi: "Anh Dung, anh có phải là người nhà họ Dung ở núi Tây Tiêu không?"

"Ông Từ thật có mắt."

Bác Từ đặt lư hương xuống, cười nói: "Không phải thị lực của tôi tốt, nhìn thoáng qua anh Dung cũng không phải người bình thường, họ Dung ở Hương Giang không nhiều nên rất dễ đoán được xuất xứ. "

Dung Thận không đáp lại, bình tĩnh chỉnh măng-sét, "Ông Từ cố ý ngăn cản tôi, nếu có gì muốn nói, ông cứ nói ra đi."

"Tôi là một người bán đồ lễ tế, có thể có chuyện gì chứ?" Bác Từ chắp tay sau lưng thở dài, "Tôi đã nhìn Tiểu An lớn lên từ nhỏ, sau khi nhà xảy ra chuyện, mấy năm qua cũng không dễ dàng gì. Đặc biệt, lão An đã mất tích mấy năm nay, chúng tôi cũng rất lo lắng."

"Đã phiền ông lo lắng rồi, sau này tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, xin ông nhà hãy yên tâm."

Bác Từ: "..."

Ông bất lực nhìn Dung Thận, lời nói bị chặn lại, lên không được xuống không xong.

Ông không tin Dung Thận không nghe được ra lời ông nói.

Hai người lại hàn huyên vài câu khách sáo, Dung Thận cũng không định ở lại lâu, nói lời từ biệt liền rời khỏi chỗ bán đồ lễ.

Bác Từ đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe thương mại rời đi, nửa phút sau, ông gọi điện thoại trực tiếp cho ông hai Từ.

Ông nói vắn tắt sự thật về chuyện kết hôn của An Tống, đồng thời bày tỏ suy đoán của mình: "Ông vẫn không tìm được lão An, chẳng lẽ là Dung gia đứng sau cứu giúp?"

Ở đầu bên kia điện thoại, bác hai Từ dứt khoát, "Không thể nào. Nhà họ Dung sao có thể. Nói dễ nghe thì chỉ là một gia tộc nổi tiếng, khó nghe thì chỉ là một đám thương nhân thôi. Lão An dù có thế nào, cũng sẽ không đi tìm mấy kiểu hào môn này giúp đỡ đâu, ông ta có thân phận gì, dòng họ đó với ông ta hoàn toàn không phải cùng một tầng lớp? "

"Vậy ông có từng nghĩ tới, lão An cũng có thể xảy ra chuyện..."