Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 152: Vợ



Không đến nửa phút, Dung Thận đứng dậy trước đi ra khỏi phòng ngủ.

An Đồng không chút ngượng ngùng nằm trên giường, liếc mắt nhìn chiếc áo len dệt kim, vội vàng ngồi dậy, mặc vào hai ba lần, sợi dây buộc tóc từ cổ áo rơi ra.

Một lúc sau, cô chậm rãi đến phòng khách.

Nhìn qua cũng không thấy bóng dáng Dung Thận đâu.

Tiếng múc cơm từ trong bếp truyền ra, nhìn kỹ mới thấy là đầu bếp chuyên phụ trách nấu nướng.

"Phu nhân, ông chủ đang hút thuốc ngoài cửa. Ông ấy nói nếu cô đói quá thì uống ly sữa này trước."

Cô đầu bếp vừa nói vừa bưng một cốc sữa nóng từ trong bình ủ ra.

An Tống cảm ơn, bưng chén trở lại phòng khách, nhấp từng ngụm nhỏ.

Ánh sáng chói lọi từ chao đèn trên đầu cô hắt ra, cô nhìn xung quanh một chút, liền thấy bóng trắng đứng ngoài cửa sổ trong đêm.

Hình như cảm thấy gì đó, người đàn ông đang hút thuốc hơi quay lại, nhìn thấy qua cửa sổ cô gái nhỏ đang uống cốc sữa.

Cô rõ ràng là cố ý thu dọn, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, sợi tóc rơi rụng trên trán cũng rất ngoan ngoãn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, An Tống liếm sữa trên khóe miệng, nhìn anh cười cười.

Liếm khóe miệng chỉ là một hành động đơn giản nhưng đối với đàn ông lại là sự cám dỗ vượt quá giới hạn.

Yết hầu của Dung Thận lăn động, tề niệm bị đè nén trước đó lại có dấu hiệu hồi phục.

Trời rất tối, căn nhà lại quá sáng.

An Tống đương nhiên không nhìn thấy tia nóng như thiêu đốt trong mắt người đàn ông.

Chẳng mấy chốc, bữa tối đã sẵn sàng trên bàn.

Đầu bếp tự động rời khỏi biệt thự sau khi dọn dẹp, An Tống và Dung Thận ngồi đối diện nhau yên lặng dùng bữa, không khí hòa thuận ấm áp.

"Chị cả buổi chiều gọi điện thoại cho anh, chị cũng cùng anh xuất ngoại sao?"

An Tống ăn một miếng rau, nhìn Dung Thận, chủ động bắt chuyện.

Trước đó anh ấy tình cờ đề cập rằng Dung Nhàn cũng có thể đến đó.

"Không chắc, chị ấy chủ yếu muốn thả lỏng."

Người đàn ông gắp một miếng thịt chiên bỏ vào bát An Tống, khi anh ngước mắt lên, ánh mắt rất sâu, như có thể hút người ta vào.

An Tống cắn đũa, thần kinh bị ánh mắt thẳng thắn của anh đốt cháy, đầu óc nhất thời trống rỗng, liền quên mất nên nói cái gì.

Dung Thận hàm ý nhếch môi mỏng, gắp thêm rất nhiều thức ăn vào trong bát cơm của cô, "Chuyện của chị ấy đừng lo lắng, ăn no đi, không lại đói, ăn nhiều một chút."

"Ồ......"

Dựa vào mức độ tin tưởng của An Tống đối với anh, rất tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời.

Và chắc chắn cô không nghĩ đến những ý nghĩa bắt nguồn từ ba từ "ăn nhiều hơn" có nhiều hàm ý như nào.

Sau bữa tối, An Tống ăn quá nhiều, nhưng cũng không đến mức no đến mức ngồi yên như đêm giao thừa.

Người đàn ông đang pha trà bên cửa sổ, cô chải lông cho An An, một lúc sau mới lên lầu.

Sau khi trở về vào buổi chiều, bọn họ vẫn luôn bận rộn, vali và quần áo mới mang về vẫn chưa được sắp xếp.

An Tống thong thả mở vali ra thu dọn quần áo, cô vừa xếp xong ba món đồ thì có tiếng lạch cạch vang lên, thu hút sự chú ý của cô.

Đó là một tấm thẻ ngân hàng màu đen rơi ra từ túi áo khoác.

An Tống nhặt được tấm thẻ mà Dung Thận đưa cho cô khi cô đi mua sắm ngày hôm đó.

Thẻ đã được quẹt tổng cộng mười sáu lần và số tiền đã vượt quá một triệu*.

*Đồng nhân dân tệ

Khi Nguyễn Đan Linh nghe nói đó là thẻ ngân hàng của Dung Thận, bà đã ước mình có thể rút hết số tiền đó.

Nhớ lại cảnh đó, An Tống không khỏi nhếch môi cười, đem vali kéo qua một bên, đứng dậy đi ra ngoài.

Dưới lầu hương trà tràn ngập.

Người đàn ông vắt chân ngồi trước cửa sổ, ngón tay thon dài nâng chén trà, dáng vẻ tự nhiên thoải mái nhàn nhã.

An Tống đi tới, đưa thẻ ngân hàng ra, "Cái này em quên đưa cho anh, tổng chi tiêu ngày hôm đó..."

"Ngồi trước đi."

Giọng nói trầm thấp êm dịu của Dung Thận tràn ra hai chữ, cắt ngang lời cô.

An Tống kéo ghế ngồi xuống, người đàn ông đẩy tách trà sang phía đối diện, "Thứ đã cho em không có lý do gì để thu lại."

"Không cần..." An Tống đem thẻ ngân hàng đặt ở trên bàn, dùng đầu ngón tay đẩy tới, "Em có tiền."

Dung Thận liếc nhìn động tác của cô, sau đó ẩn ý nhếch lên khóe môi, "Em muốn phân chia tỉ mỉ với anh như vậy sao?"

An Tống bất đắc dĩ bĩu môi, "Không phải, em..."

"Vậy thì cất đi." Dung Thận nhàn nhã nhấp một ngụm trà, ngữ khí bình tĩnh kể lại: "Đàn ông tiêu tiền cho vợ là chuyện đương nhiên."

An Tống đang định bưng chén trà lên, chợt nghe đến cách xưng hô vợ, tay run lên, suýt chút nữa làm đổ chén trà.

Trà nóng vừa mới pha tất nhiên là nóng, vài giọt bắn lên mu bàn tay cô, cô còn chưa kịp phản ứng, lông mày của người đàn ông đã nhíu lại, anh lấy khăn giấy lau đi, "Cẩn thận, có bị bỏng không?"

An Tống nói không nên lời, đầu ngón tay cong lên, ánh mắt lại lần nữa lóe lên.

Thật ra cô rất ít khi nghe được lời yêu thương ngọt ngào từ miệng Dung Thận, bọn họ đến với nhau dường như là chuyện đương nhiên, quá trình này không hề bị quấy rầy.

Loại cảm xúc lên men này không có gì lạ, nói là chậm rì rì cũng không ngoa.

Giống như mưa xuân tưới mát vạn vật, nuôi dưỡng sức sống mới trong vô thức.

Chính vì điều này mà bản thỏa thuận ban đầu dường như đã trở thành hư vô.

Nghiêm túc mà nói, bọn họ khác với những cặp tình nhân và cặp đôi bình thường khác.

Mối quan hệ này không phải là yêu vì cưới, mà là cưới vì yêu.

Cho nên khi nghe anh gọi tiếng vợ, trái tim An Tống lệch đi vài nhịp.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô thực sự nhận ra rằng cô là vợ anh và anh là...chồng của cô.

Bọn họ hoàn toàn có thể thân mật, không phân biệt bên nọ bên kia.

Ánh mắt trầm ngâm của An Tống dần dần tập trung lại, nhìn Dung Thận lau sạch vết trà trên mu bàn tay, bộ dạng chăm chú nhìn thật kỹ, cô mím môi, lặng lẽ sờ lại tấm thẻ ngân hàng được đẩy ra.

Người đàn ông thoáng nhìn thấy cảnh này, nhướng mi, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ý tứ mà cô không hiểu nổi, như muốn nhìn vào đáy mắt cô.

An Tống quay mặt đi, co rút bàn tay đang cầm thẻ ngân hàng dưới gầm bàn, "Ừm, anh nói đúng."

Đây là cách gián tiếp thừa nhận câu "kiếm tiền cho vợ là đương nhiên".

Nụ cười trong mắt Dung Thận dần dần nồng đậm, càng thâm thúy mà nóng rực.

Thời gian uống hai chén trà, người đàn ông dẫn An Tống trở về phòng ngủ.

Vốn dĩ, ngày mai là ngày làm việc đầu tiên sau nghỉ lễ, huống chi chuyện trước bữa tối đã buộc phải kết thúc.

An Tống không để ý lắm, lúc đi theo Dung Thận vào phòng còn lẩm bẩm nói: "Anh đi tắm trước đi, vali của em còn chưa...."

Những từ còn lại bị chặn lại bởi đôi môi mỏng của người đàn ông.

An Tống còn chưa nói hết câu đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, bị đẩy vào tấm ván cửa.

Người đàn ông luôn mang đến cho cô một loại cảm giác không nóng vội và cấm dục, tối nay lại tỏ ra hung hăng một chút.

An Tống sững sờ bị động hôn anh, trước mặt là Dung Thận cao lớn đẹp trai, sau lưng là cánh cửa không thể lùi, dần dần cô cảm thấy có chút khó thở.

"Anh, ngày mai không phải đi làm sao?"

Cho đến khi trong phòng phát ra tiếng huyên náo mơ hồ, người đàn ông ghé sát vào tai cô, cười khàn khàn nói: "Ngày mai đi làm, tối nay đừng chậm trễ, An An, em nghỉ ngơi đã lâu rồi. "

Nếu không phải vì tình trạng thể chất và tâm lý của An Tống, anh không thể chịu đựng một tuần không chạm vào cô.

Vào đêm giao thừa, cô bị cảm xúc chi phối mà chuyển từ bị động thành chủ động, nhưng mức độ thân mật trong chuyện này cao hơn so với những nụ hôn và cái ôm hàng ngày.