Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 158: Cố ý



Tiêu Minh Dự không ngờ rằng Dung Nhàn thực sự sẽ rời đi ngay khi anh nói như vậy.

Cửa vừa mở ra lại đóng lại, âm thanh duy nhất trong căn phòng ngủ vắng vẻ chỉ có thể là tiếng thở dốc của người đàn ông vì tức giận.

Trong phòng khách, Dung Nhàn nhấc điện thoại đi đến khu vườn nhỏ.

Dù cảm thấy khó chịu đến đâu, cô vẫn không thể phớt lờ người đàn ông đang bệnh kia được.

Bên cạnh việc bị kích động, Dung Nhàn đốt một điếu thuốc, kẹp điện thoại dưới vai rồi gọi cho bác sĩ gia đình.

Bên kia, Tiêu Minh Dự nằm trên giường khoảng mười phút, nghĩ rằng Dung Nhàn thực sự không quan tâm đến mình, một tiếng cười tự giễu tràn ra cổ họng, thở dài ngồi dậy.

Anh thực sự đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Dung Nhàn rồi sao?

Tiêu Minh Dự nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đợi một lúc rồi xuống giường, đi ra khỏi phòng dành cho khách.

Phòng khách được thắp sáng rực rỡ, nhưng trống rỗng.

Sự tĩnh lặng chết chóc làm anh bối rối, lồng ngực ngột ngạt ảm đạm như một cục bông gòn.

Tiêu Minh Dự uể oải đi lại gần quầy bar nhỏ, vừa định rót một ly rượu thì trong khu vườn nhỏ bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn có tiếng trò chuyện nho nhỏ.

Rất quen, là Dung Nhàn.

Khi giọng nói trở nên rõ ràng hơn, cánh cửa kính dẫn ra khu vườn được mở ra, Dung Nhàn cùng một người đàn ông trông cứ như mặt người dạ thú bước vào.

Tiêu Minh Dự đã thu hồi ánh mắt của mình một giây trước khi hai người họ mở cửa, cầm ly rượu của mình và hớp một cách kiêu ngạo.

"Sao lại uống nữa?"

Dung Nhàn dẫn bác sĩ gia đình vào phòng khách, khi nhìn thấy người đàn ông đang uống rượu, sắc mặt cô lập tức trở nên khó coi.

Tiêu Minh Dự một hơi uống cạn nửa ly rượu, liếc mắt nhìn vị bác sĩ gia đình bên cạnh Dung Nhàn, "Muộn như vậy còn có khách, có cần anh tránh mặt không?"

Dung Nhàn: "..."

Bác sĩ gia đình:"......"

"Đừng dài dòng nữa." Dung Nhàn ủ rũ quay đầu ra hiệu về phía sô pha, "Ngồi xuống đây, Thẩm Dược là bác sĩ, để anh ấy khám cho anh."

Ồ, bác sĩ.

Sắc mặt Tiêu Minh Dự nhìn bằng mắt thường có vẻ dịu đi một chút, anh đặt cốc xuống quay người trở lại phòng khách, "Ngồi chóng mặt, vào đây xem."

Dung Nhàn tức giận gần như bốc lên trán, cô chưa bao giờ thấy qua người đàn ông này khó hầu lại già mồm như vậy.

Thẩm Dược thờ ơ bỏ gọng kính xuống, thay giày rồi đi theo Dung Nhàn đến phòng dành cho khách.

Cửa mở, Tiêu Minh Dự nằm ở bên giường, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng bất thường vì sốt, cơn ho không ngừng phát ra từ cổ họng.

Dung Nhàn khoanh tay đứng ở góc giường, nhìn Thẩm Dược một cái, sau đó người phía sau bước lên phía trước kiểm tra sức khỏe thông thường cho người đàn ông.

Nhiệt kế cho thấy sốt 38,7 độ.

Thẩm Dược nhíu mày, lại nhìn Dung Nhàn, giải thích: "Nhiệt độ này cao hơn nữa thì chính là sốt cao, tốt nhất là đi tiêm hạ sốt."

"Ừ, tiêm đi."

"Không tiêm được."

Dung Nhàn và Tiêu Minh Dự nói gần như cùng lúc, nhưng ý nghĩa mà họ thể hiện rất khác nhau.

Thẩm Dược vừa cầm kim tiêm dùng một lần lên, tiêm cũng không được, không tiêm cũng không được.

"Tiêu Minh Dự, anh..."

Người đàn ông trên giường nhắm mắt lại, ngữ khí cực kỳ chậm rãi đều đều: "Tóc trên đầu của em như thế nào anh đều biết, anh sốt chỉ là chuyện nhỏ, em trước giờ đều không thể nhớ."

Nghe thấy giọng điệu oán giận này, trái tim của Dung Nhàn như bị chặn lại, cô cảm thấy có chút áy náy vô cớ.

Cô thực sự... không biết nhiều về anh, hoặc không bao giờ muốn biết mọi thứ về anh.

Dung Nhàn nuốt nước miếng, lại nhìn Thẩm Dược, "Ngoại trừ tiêm ra, còn có biện pháp hạ sốt nào khác không?"

Thẩm Dược đặt lại ống tiêm vào hộp thuốc, "Thuốc hạ sốt có thể uống, uống nhiều nước ấm, nhưng nhớ đừng uống rượu nữa."

Không khí im lặng ba giây, Dung Nhàn ngơ ngác nói: "Anh ấy uống thuốc hạ sốt trước bữa ăn rồi."

Thẩm Dược: "..."

Vậy tại sao anh lại mời anh ta đến đây?

Thấy hai người bọn cô tán tỉnh nhau à?

Thẩm Dược ở trong khách phòng chưa tới năm phút, đặt hai hộp thuốc hạ sốt đặc chủng xuống, cầm hộp thuốc vội vã rời đi.

Dung Nhàn tiễn anh ta ra ngoài, hai người đứng bên ngoài tòa nhà trò chuyện vài câu.

"Làm phiền tối nay rồi."

Thẩm Dược đặt hộp thuốc ở ghế sau, tháo kính ra cười nói: "Cô không cần quá lo lắng, nhiệt độ người trưởng thành là 38,7 độ tuy rằng hơi cao, nhưng khả năng miễn dịch của bản thân vẫn có, chỉ cần không cảm lạnh nữa, buổi tối đắp dày hơn, ngày mai gần như sẽ hạ sốt."

"Ừ, nếu không hết, tôi đưa anh ấy đi bệnh viện."

Khóe môi Thẩm Dược giật giật, một lúc sau vẫn không nói lời nào, sau khi chào tạm biệt, anh một mình lái xe đi.

Anh thực sự cảm thấy rằng người đàn ông kia dường như cố tình không hợp tác, có một loại nghi ngờ rằng anh ta mong rằng cơn sốt cao của mình sẽ không hạ.

...

Dung Nhàn đi đi lại lại, khi cô vào lại phòng dành cho khách, Tiêu Minh Dự vẫn nằm đó, nhưng cúc áo sơ mi của anh đều đã được cởi hết, để lộ bộ ngực màu mật ong với đường nét rõ ràng và cơ bụng phân bố cân đối.

"Phát sốt không lạnh sao, cúc áo còn cởi hết ra, tôi nghĩ anh còn chưa muốn khỏe lại."

Dung Nhàn tự hỏi bản thân rằng cô không phải là người độc miệng, nhưng ngay khi nhìn thấy Tiêu Minh Dự, cô không thể khống chế được mà muốn đánh anh ta.

Ánh sáng trong phòng dành cho khách không sáng, thậm chí còn tăng thêm cảm giác ấm áp mơ hồ nhờ tông màu vàng mờ.

Dung Nhàn ngồi nghiêng một bên, lòng bàn tay áp lên mặt anh, giọng nói dịu đi, "Còn khó chịu à?"

"Em quan tâm sao?"

"Lại nói nhảm nữa, xem tôi có thể đuổi anh ra ngoài không." Dung Nhàn quay mặt đi, ngữ khí ôn nhu mà cứng rắn nói thêm: "Đừng tưởng rằng đây là nhà của Tiểu Cửu, nên tôi không thể quyết định.."

Tiêu Minh Dự bình tĩnh cụp mi mắt xuống, một giây sau, anh đột ngột ngồi dậy, trực tiếp ôm lấy người phụ nữ trước mặt, "Không nói chuyện nữa, ôm một lát thôi."

Dung Nhàn gần như bị anh ném lên giường, cuối cùng cũng ổn định lại tư thế ngồi, hơi thở của cô cũng tràn ngập hơi thở trong trẻo và bá đạo của người đàn ông.

Cô luôn cảm thấy Tiêu Minh Dự thật cố chấp, vì nhắm vào tiền của cô mà không chịu chia tay.

Nhưng những ngày gần đây, suy nghĩ của cô có chút dao động.

Phụ nữ có nội tâm tinh tế, có giác quan thứ 6 tương đối chính xác, cộng với việc tiếp xúc và giao tiếp hàng ngày, về cơ bản họ có thể cảm nhận được đối phương thật lòng hay giả dối.

Dung Nhàn thực sự có thể cảm nhận được sự ám ảnh của Tiêu Minh Dự đối với cô, nhưng cô không biết sự ám ảnh này là viên đạn đại bác bọc đường hay là sự thật.

"Tiêu Minh Dự, anh bao nhiêu tuổi rồi? Còn không thể tự chăm sóc bản thân, anh còn không biết xấu hổ... Ưm."

Những lời mà người phụ nữ cố gắng thuyết giảng đều bị chặn lại.

Dung Nhàn đẩy ngực anh vùng vẫy liên tục, nhưng thứ cô nhận được là một nụ hôn sâu hơn.

Cô mù quáng khi nghĩ rằng Tiêu Minh Dự là một tên chó con.

Dạo này tác phong càng ngày càng dữ, thằng chết tiệt.

Sau một khoảng thời gian không xác định, Dung Nhàn nằm thở hổn hển trên vai Tiêu Minh Dự.

Tâm trạng u ám của người đàn ông tựa hồ cũng vì nụ hôn này mà tiêu tán đi rất nhiều, anh ra vẻ tốt tính vỗ vỗ lưng cô, nhưng trong miệng lại nói ra mấy câu châm chọc: "Em thở gấp quá, có cần dưỡng khí không?"

"Anh im đi." Dung Nhàn lập tức đẩy anh ra, "Sao anh không sốt chết đi?"