Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 164: Trêu chọc



Không biết qua bao lâu, Dung Thận kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt, vòng tay qua gáy cô ôm vào trong lòng.

Đầu óc An Tống choáng váng, môi hơi tê dại, ngồi phịch xuống ghế.

Cô vẫn bám lấy vai và cổ anh, lúc này đây, dường như trên thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Người đàn ông rất động tình, nhưng không còn hành vi tiếp theo nữa.

An Tống lẳng lặng nằm trên vai anh, khóe miệng vô tình nhếch lên.

Trong không khí yên tĩnh của xe, cô có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở nặng nề và nhẫn nhịn của Dung Thận.

Anh không mất kiểm soát, nhưng chắc chắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Trong lòng An Tống mềm nhũn, dụi trán vào cổ người đàn ông, vừa định nói, vòng tay ôm eo cô đột nhiên siết chặt, "Không muốn về nhà sao?"

"Hả?" An Tống trước tiên không hiểu, nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy trong đôi mắt không đáy của người đàn ông toát ra một sự xâm lược yên lặng cùng thiêu đốt cảm giác người khác, lập tức nói năng thiếu tự tin, "Em không muốn về nhà... "

Cô đã từng nhìn thấy đôi mắt như này của Dung Thận và rất quen thuộc với nó, trong mỗi đêm triền miên trước đó...

Mí mắt An Tống giật giật, khóe mắt không ngừng liếc nhìn kính xe phía trước, tựa hồ nhắc nhở cái gì.

Dung Thận đương nhiên sẽ không bỏ qua biểu cảm nhỏ nhẹ cố ý của cô, cúi đầu mút mạnh lấy môi cô, giọng nói ấm áp khàn khàn nói: "Mở điều hòa."

Thật ra trong xe không lạnh, nhưng An Tống vẫn ngoan ngoãn khởi động động cơ, bật điều hòa.

Cùng lúc đó, cánh cửa bên ghế phó mở ra, người đàn ông nhoài người ra ngoài.

An Tống nhìn chằm chằm bóng người ngoài cửa sổ vài giây, từng làn khói bay lên từ không trung.

Anh đang hút thuốc.

Hai tay An Tống khoác lên trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Dung Thận ở bên ngoài xe, khóe miệng chậm rãi kéo lên một nụ cười nhẹ.

Vài phút sau, không khí mát lạnh quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng, người đàn ông lại mở cửa ngồi vào ghế phụ lái, cô gái vẫn nằm trên tay lái, động tác lộ ra chút xinh đẹp lười biếng.

Dung Thận thắt dây an toàn cho cô, vươn tay xoa đỉnh tóc cô, "Lái xe đi, về nhà."

An Tống cười cười, sau đó vào số rời khỏi tầng hầm.

Về phần Trình Phong, vẫn đang loay hoay tìm chiếc ô tô với chiếc vali của mình, cuối cùng anh ta đã tìm thấy một chiếc xe thương mại đậu ở Khu F vào khoảng bảy giờ.

Có nghĩa là anh ta đã đi loanh quanh khu B và C rộng lớn hơn một tiếng đồng hồ, vẫn không nhớ rằng mình đã đỗ xe ở khu F.

Có trời mới biết, suýt chút nữa anh ta đã gọi cảnh sát vì nghĩ mất cắp xe.

...

Trở lại biệt thự Duyệt Phủ, lúc này chưa đến sáu giờ.

An Tống vừa vào cửa liền duỗi eo, trong mắt có chút buồn ngủ.

"Mệt à?"

Dung Thận đặt chiếc cặp trong tay lên tủ ở lối vào, lòng bàn tay đặt lên bả vai cô, dùng sức kéo cô vào lòng.

An Tống nắm lấy áo khoác bên hông người đàn ông, nhỏ giọng gật đầu, "Em có chút buồn ngủ, tối hôm qua ngủ có ba tiếng..."

Đôi lông mày rậm của Dung Thận cau lại, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

Sau vài giây im lặng, người đàn ông vỗ lưng cô gái an ủi, giọng dỗ dành: "Em về phòng ngủ tiếp đi, lát nữa xuống ăn sáng."

"Anh không đi ngủ à?" An Tống cau mày nhìn anh, khẽ mím môi.

Cô nghĩ anh sẽ đi cùng cô để ngủ bù.

Dung Thận híp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, yết hầu khẽ lăn, vô cùng hứng thú hỏi: "Muốn anh ngủ cùng em à?"

"Ừm." An Tống thẳng thừng đáp, tựa đầu vào trong ngực anh, đề nghị: "Cho dù điều kiện trên máy bay tốt, ngồi hơn mười tiếng đồng hồ, anh nhất định có mệt, còn sớm mà anh, anh với em ngủ cùng nhau đi."

Ánh mắt người đàn ông chìm xuống.

An Tống đúng là buồn ngủ, lực chú ý cũng không còn tập trung như trước.

Cho nên, khi Dung Thận bế cô đi về phía cầu thang, cô vẫn còn đắc ý, cảm thấy hành động làm nũng vừa rồi của mình cũng có tác dụng.

Trở lại cửa phòng ngủ, người đàn ông đặt An Tống xuống khỏi vòng tay của mình.

Rèm cửa trong phòng không mở, ánh sáng lờ mờ yên tĩnh dường như là nơi trú ẩn của sự mơ hồ.

An Tống vừa tiến lên một bước thì cánh tay cô đã bị giữ lại, đến lúc cô kịp nhận ra thì lưng đã chạm vào ván cửa.

Tiếp theo là một nụ hôn sâu kéo dài hơn nữa.

Người đàn ông kéo cổ tay cô đặt lên vai, tay kia ôm lấy mặt cô, khẩn trương mà hôn thật mạnh.

Dù sao đã gần một tuần rồi hai người không có thân mật gì, một khi có chuyện bắt đầu, nhất định không thể ngăn cản, không thể thỏa mãn, không thể buông xuôi.

An Tống vốn đã buồn ngủ nên phản ứng khó tránh khỏi chậm chạp.

Sau đó, khi người đàn ông đạt được mong muốn, cô nhìn lên trần nhà với vẻ mặt bàng hoàng và hoang mang.

Cô chỉ muốn anh ngủ cùng, vậy thôi.

Làm thế nào nó phát triển đến bước này chứ?

...

An Tống lần nữa tỉnh lại, còn có mấy phút nữa mới mười hai giờ trưa.

Cảm giác khác lạ trên cơ thể cô đặc biệt rõ ràng, cô ôm chăn ngồi dậy, chống eo rít hai tiếng.

Bên giường đã không còn người, cô vuốt lại mái tóc dài rối bù, trong nháy mắt nhìn thấy quần áo chỉnh tề ở góc giường.

Có lẽ là người đàn ông cầm đến.

An Tống thay quần áo trực tiếp đi xuống lầu, vừa tới phòng khách liền nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc.

"Chuyện này là trách tôi, lần này nhất định là cô ấy thật sự tức giận, nếu không cũng đã không chặn anh."

Giọng nói của Tiêu Minh Dự.

An Tống chậm rãi đi xuống bậc thang, hai người đang trò chuyện trong phòng khách đồng thời đưa mắt nhìn sang.

Không hiểu sao khi bắt gặp ánh mắt đen tối của Dung Thận, cô không khỏi đỏ mặt.

Người đàn ông đứng dậy đi về phía An Tống, giơ tay kéo kéo cổ áo len cổ chữ V nhỏ của cô, giọng điệu trầm thấp ôn nhu, "Đói bụng không?"

"Hơi hơi."

Dung Thận nắm vai cô đi về phía phòng ăn, tư thế này khéo léo chặn tầm nhìn của Tiêu Minh Dự.

Chờ người đàn ông đi ra lần nữa, giọng nói giễu cợt vang lên, "Phòng khách nhà anh cũng không lớn lắm, An Tống không biết đường hay là mù, khoảng cách nhỏ như vậy, còn phải tự mình đưa cô ấy vào phòng ăn à?"

Không phải anh chưa từng yêu, mà là thật sự không giống Dung Cửu ôm ôm ấp ấp nhàm chán thế này, cứ như chưa từng gặp qua phụ nữ ý.

Dung thận cúi xuống nhặt hộp thuốc lá trên bàn cà phê, ra hiệu về phía cửa sổ, Tiêu Minh Dự ngầm hiểu đi theo ra ngoài.

Hai người đàn ông ở trong khu vườn bên trong châm thuốc, vừa nói chuyện vừa phì phèo.

An Tống ở trong nhà ăn, hai má ửng hồng, đang giơ điện thoại di động dùng camera trước quan sát cổ mình.

Chỉ một giây trước khi Dung Thận rời đi, anh đã cúi người nói nhỏ vào tai cô: "Ở nhà có khách, ăn xong đi thay áo len cổ lọ, ngoan nhé."

Sau khi anh đi, An Tống mới muộn màng nhớ ra một chuyện.

Vì không có gương trong tay nên cô bật camera trước của điện thoại lên.

Cũng không quá cường điệu như tưởng tượng, nhưng trên da cổ sát cổ áo vẫn có vài vết đỏ.

Khi cô rửa mặt, cô không nhìn thấy những dấu vết mờ nhạt này trên đường viền cổ áo.

Cũng có thể do lơ đễnh, cộng thêm tóc rơi rụng hai bên trái phải mà vô tình bỏ qua.

Cô mím môi thở dài, ngón tay chà xát trên cổ mấy lần, kết quả lại càng đỏ hơn.

An Tống: "..."