Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 168: Tức giận



An Tống theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía người tới, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông trầm mặc mà thâm thúy ánh mắt, vô cớ cảm thấy chột dạ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không nói những điều không nên nói, cho dù có khen Dung Yến đẹp trai cũng không hại gì chứ.

An Tống vừa định lên tiếng chào hỏi, nhưng ánh mắt của Dung Thận đã chuyển đến trên người Văn Vãn, ngữ khí hờ hững, "Lão Lục có việc, tôi nhờ người đưa em về khách sạn được không?"

Văn Vãn do dự nhìn An Tống bên cạnh, lễ phép từ chối: "Không cần phiền vậy, buổi chiều em không có việc gì, vừa hay có thể đến mấy chỗ dạo một chút."

Trong trường hợp này, cô ở lại đây cũng không thích hợp.

Văn Vãn đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhíu mày hỏi: "Anh Cửu, hắn anh ta đi rồi sao? Vậy túi của em......"

Cô ấy không giống như An Tống, luôn coi nhẹ việc ra ngoài.

Là một quý cô thanh lịch, mỗi khi đi ra ngoài, đều sẽ phối những chiếc túi xách khác nhau tùy theo trang phục.

Mà vừa rồi khi cùng An Tống ra ngoài đi dạo, cũng không mang theo túi xách.

Người đàn ông nghiêng người, trầm giọng đáp: "Không thấy anh ta cầm đi, hỏi lễ tân của khách sạn, nếu để lại, họ sẽ cất đi cho em."

Văn Vãn hiểu ra, may quá cô vốn cung không mong Dung Yến giúp cô xách túi, trước khi đi còn lắc lắc điện thoại ra hiệu cho An Tống: "Lát nữa chị nhắn tin cho em."

An Tống gật đầu, sau khi nhìn cô ấy rời đi, liếc nhìn Dung Thận.

Khu vườn trên sân thượng ở tầng hai là không gian thoáng đãng, dù nhiệt độ có ấm lên nhưng vẫn kèm theo gió xuân se lạnh.

Người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, thân hình cao lớn đứng cách cô vài bước, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.

An Tống đứng dậy đi đến bên cạnh anh, khẽ cười nói: "Nãy anh......

Dung Thận nhéo má cô, "Đi thôi, anh để Trình Phong đưa em về."

An Tống nói nửa chừng, lời còn trong miệng lên không được xuống cũng chẳng xong.

Anh không nói gì, cũng không hỏi, thậm chí không có bất kỳ thay đổi bất thường nào trên nét mặt.

Nhưng An Tống chỉ cảm thấy mình hình như anh... không vui, cũng không dám chắc.

Hai người lần lượt đi vào hành lang thông với sân thượng, An Tống cắn khóe miệng, bước nhanh đến bên người đàn ông, chủ động nắm lấy lòng bàn tay anh.

Cảm nhận được bàn tay to lớn hơi siết chặt, trái tim đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống đất, sau đó, lại muốn tìm một vài chủ đề để phá vỡ sự im lặng, "Dung Yến thực sự rời đi mà không đợi chị Vãn sao?"

Nói xong lời cuối cùng, Dung Thận nghiêng đầu, dùng ánh mắt hứng thú nhìn cô, "Tò mò Dung Yến như vậy sao?"

"Không phải." An Tống ý thức được mình chọn nhầm chủ đề, chớp chớp mắt muốn cứu vãn, "Em chỉ cảm thấy anh ta không chỉ phiền phức, hơn nữa còn không quan tâm đến người khác."

Người đàn ông nhếch khóe môi, vẻ mặt không thay đổi, đi đến sảnh tầng một, đứng ở cửa thang máy, chỉ tay về phía cửa xoay, "Đi đi, Trình Phong ở cửa, để cậu ta đưa em về, khi nào về nhà báo anh một tiếng."

An Tống đứng hình, "Còn anh?"

"Anh lên lầu, lát nữa anh có cuộc họp."

"Ồ......"

An Tống kéo dài dài kêu một tiếng, sau đó xoay người chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh.

Đây có phải là biểu hiện việc không hài lòng của anh không?

Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ tiễn cô ra cổng, nhưng lần này chỉ đưa mắt nhìn theo.

An Tống đi đến bên đường, uể oải chui vào khoang xe thương vụ.

Trình Phong xoay vô lăng chuẩn bị rời đi, sự dò hỏi từ cô gái từ băng ghế sau bay tới: "Trình Phong, nếu bạn gái anh khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt anh, anh có tức giận không?"

"Anh độc thân......"

An Tống cau mày, "Ý em là... giả sử anh có bạn gái, anh có thể thử thay thế một chút."

Trình Phong đạp phanh, ghi nhớ lời An Tống vừa nói, vài giây sau mới trả lời: "Vậy đâu có gì phải tức giận, nhưng nếu bạn gái anh dám trắng trợn khen ngợi người khác như vậy, anh có thể nói cho cô ấy biết... ai đẹp thì em tìm người đấy đi."

An Tống: "..."

Cô im lặng, lại hỏi: "Vậy nếu bạn gái anh không cố ý mà chỉ đánh giá khách quan, anh có còn tức giận không?"

"Không phải đánh giá khách quan cũng đến từ đánh giá chủ quan sao?" Trình Phong từ ghế lái quay người lại, hai tay vắt qua lưng ghế, nghiêm túc nói: "Tiểu An, để anh nói cho em biết, đừng thấy đàn ông bọn anh thường không thể hiện gì, kỳ thật đều là giả bộ, nội tâm kịch tính thế nào em không thể tưởng tượng được đâu, có tính chiếm hữu em hiểu chưa, đừng nói bạn gái anh khen ngợi người khác, nếu cô ấy nhìn những người đàn ông khác trước mặt anh, anh phải chỉnh đốn cô ấy."

An Tống phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được bài phát biểu dài dòng của anh ta.

Nghĩ lại mà xem, nếu Dung Thận ở trước mặt cô khen ngợi người phụ nữ khác gợi cảm và xinh đẹp...

Cô cố tưởng tượng ra cảnh đó, nhưng ngay lập tức cau mày.

Chỉ nghĩ đến thôi, cô đã sắp tức giận rồi.

An Tống mím môi không nói gì, Trình Phong cũng không biết nguyên nhân của sự giả tưởng này.

Xe vừa đi vào đường lớn, điện thoại di động của An Tống vang lên.

Là cuộc gọi wechat của Văn Vãn.

An Tống nhướng mày, cầm điện thoại áp vào tai, "Chị Vãn."

"Tiểu An, em đi chưa?"

"Vừa rời khỏi tòa nhà Trạm Châu, chị thì sao?"

Văn Vãn thở dài, thất vọng than thở: "Nhanh vậy sao, chị còn đang nghĩ buổi chiều nếu em rảnh rỗi, chúng ta tìm một quán cà phê ngồi một chút, ngày mốt chị trở về Hương Giang rồi, lần sau không biết khi nào mới gặp lại. "

An Tống nghiêng đầu nhìn quang cảnh đường phố ngoài cửa sổ, đề nghị: "Vậy bây em quay về, chị đứng bên đường của tòa nhà đợi em chút."

"Được, đừng vội, cứ thong thả."

An Tống quay lại tìm Văn Vãn, trong vòng mười phút đã truyền đến tai Dung Thận.

Trình Phong ngồi trong xe nhìn bọn họ sóng vai đi vào quán cà phê, dùng điện thoại di động báo cáo với người đàn ông.

"Tình địch" ngày xưa, nay trở thành bạn.

Tình bạn giữa những người phụ nữ thật tuyệt vời.

Đầu bên kia điện thoại, Dung Thận không tỏ rõ ý kiến, thấp giọng sắp xếp: "Hỏi xem muốn đi đâu, cậu đưa bọn họ đến đó."

Trình Phong nói rằng họ đã đến quán cà phê, có vẻ như sẽ không ra ngoài nữa.

Nghe vậy, người đàn ông suy nghĩ rồi nói: "Gọi Lăng Kỳ qua đó đi theo, sau đó đón cô ấy về."

Bên kia, Văn Vãn và An Tống đang ngồi bên cửa sổ trong quán cà phê, cô đương nhiên nhận ra chiếc xe thương vụ, nhìn thấy 'tài xế' Trình Phong lái nó.

Người phục vụ bưng cà phê lên, xe thương vụ ở ven đường vừa vặn lái đi, Văn Vãn không khỏi thở dài, "Anh Cửu đối với em thật tốt."

Cho dù bản thân không thể phân tách, cũng sẽ sắp xếp trợ thủ đắc lực hộ tống An Tống.

Trình Phong với tư cách là trợ lý chính của Dung Thận, mặc dù anh ta không có địa vị cao, nhưng không ai trong giới coi thường anh ta.

Nhiều lần, Trình Phong đại diện cho Dung Cửu gia, cũng có thể được coi là một tâm phúc đặc biệt.

Bây giờ tâm phúc đó được dùng làm 'tài xế' cho An Tống.

Nghĩ đến việc vị hôn phu Dung Yến bỏ lại cô... thực sự khác biệt.

An Tống biết Văn Vãn đang suy nghĩ gì, cũng biết số mệnh của cô ấy bây giờ cũng là thân bất do kỉ, không muốn trước mặt cô ấy mà biểu lộ tình cảm, cho nên chỉ nhẹ giọng đáp: "Ừ, anh ấy đối với em rất tốt. Đợi đến khi chị gặp một người thích chị, người đó cũng sẽ tốt với chị thôi."

Hơn một tiếng sau, cả hai cùng bước ra khỏi quán cà phê.