Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 52: Phát sốt



Sáng sớm, ngoài cửa sổ tuyết phủ trắng xóa, càng ngày càng lạnh.

Trước tám giờ, An Tống choàng chăn nhỏ, thần sắc mệt mỏi đi ra khỏi phòng ngủ.

Hậu quả ngày tuyết còn ngâm suối nước nóng, cô bị cảm lạnh rồi.

An Tống làm tổ trên sô pha, tinh thần không tốt gục đầu xuống, một lúc sau vô tri vô giác lại ngủ thiếp đi.

Khi Lăng Kỳ xách xô và cây lau nhà giả vờ đến quét tước, liền thấy khuôn mặt nhỏ của An Tống đỏ bừng, miệng không ngừng nói mớ điều gì đó.

An An vốn hiểu tính người, liên tục dùng hai chân trước kéo mạnh quần pyjama của cô, không ngừng la hét.

Lăng Kỳ bỏ cái xô chạy tới, một bên sờ trán cô ấy vừa gọi cho Dung Thận, "Lão đại, lão đại, anh mau về đi, phu nhân bị sốt rồi."

Nhiệt kế đo trán cho thấy An Tống sốt 38,8 độ.

Ước chừng bảy tám phút, Dung Thận vừa đi đã trở về biệt thự.

Người đàn ông đen toàn thân mang theo khí lạnh trên người sải bước tới, quản gia Lý và Lăng Kỳ đang chườm đá để hạ nhiệt cho An Tống.

Đôi má của cô gái nhỏ ửng đỏ sau cơn sốt cao, đôi mắt nhắm nghiền, thân hình gầy guộc thu nhỏ lại thành một quả bóng trên ghế sô pha.

Quản gia Lý và Lăng Kỳ không dám động vào cô, liếc thấy Dung Thận quay lại, cả hai đều nhẹ nhõm.

"Gọi Giang Duẫn qua đây một chuyến."

Người đàn ông đi đến bên cạnh An Tống, hơi cúi người dùng đốt ngón tay sờ sờ trán cô, thật sự rất nóng.

Quản gia Lý nghe thấy cười nói: "Đã gọi rồi, đang trên đường."

Dung Thận mím môi mỏng, đường nét dưới cằm cũng dần dần kéo căng, "Phát hiện ra lúc nào?"

"Khoảng 8 giờ rưỡi." Lăng Kỳ tiến lên một bước, vẻ mặt lo lắng báo cáo, "Cũng không biết cô ấy đã nằm ở đây bao lâu rồi..."

Đột nhiên, một cuộc điện thoại vang lên, là di động của Trình Phong.

Anh quay lưng trả lời điện thoại, nghe được câu hỏi trong ống nghe, anh che ống nghe nhìn người đàn ông, "Ngài Cửu, đại hội cổ đông sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi chứ?"

Trình Phong vừa nói vừa liếc nhìn An Tống sốt mê man, anh có lý do để nghi ngờ rằng ngài Cửu rất có thể sẽ vì cô An mà vắng mặt trong đại hội cổ đông lần này.

Quả như dự đoán, những lời tiếp theo của người đàn ông đã chứng thực suy đoán của Trình Phong, "Cậu đi tham dự, mọi quyết định trong cuộc họp sẽ được thực hiện như tôi đã nói."

Trình Phong vui vẻ bước đi, chuyện này quá đơn giản, toàn bộ nghị quyết đều được hành sử bằng một lần phủ quyết là xong chuyện.

Lúc này, Dung Thận đã cởi áo khoác, thuận tay vắt lên lưng sô pha, "Để phòng bếp chuẩn bị một ít cháo, Giang Duẫn tới trực tiếp bảo cậu ấy mang qua."

Quản gia Lý đáp lại rồi đưa túi nước đá cho Lăng Kỳ, xoay người đi thu xếp.

Nhiệt độ trong phòng khách hơi lạnh, người đàn ông đứng bên cạnh An Tống, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi cởi khuy măng sét, lại buông xuống một câu lệnh, "Túi đá đem vào phòng ngủ."

Giờ phút này, Dung Thận đã hoàn toàn mất đi vẻ lịch lãm tao nhã trước đây, thân hình cao lớn lộ ra vẻ lanh lùng uy nghiêm của bề trên.

Lăng Kỳ phản ứng nhanh chóng, ôm vài túi đá chạy lon ton lên tầng hai.

Lòng cô như gương, lão đại là muốn khai trừ cô, hừm.

Như vậy, trong đất trời này, chỉ còn lại cô gái đang mê man và người đàn ông mặt không vui này.

Dung Thận xắn tay áo hai bên, tầm mắt rơi trên mặt An Tống, đầu ngón tay vuốt nhẹ mũi cô, "Thật sự không để bớt lo."

Giây tiếp theo, người đàn ông gập người, khuỷu tay vòng qua cổ chân và bả vai cô, động tác có chút lạ lẫm ôm ngang người lên.

Quá nhẹ rồi.

An Tống cao chưa đến 1,7m, nổi trội về ngoại hình, hơi cao lại hơi gầy.

Nhưng khi thực sự ôm vào lòng, mới có thể thấy rằng cô ấy không phải hơi gầy, mà thực sự rất nhẹ.

Dung Thận vòng tay ôm An Tống, cụp mắt nhìn gò má không chút phản ứng của cô, mím môi thở dài, liền sau đó bước chân vững vàng đi lên lầu.

Ở góc tầng hai, Lăng Kỳ đang đứng ở cửa phòng ngủ, liếc nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ôm cô gái vào lòng, cười trộm nói: "Lão đại, còn cần tôi làm gì nữa?"

"Tăng nhiệt độ điều hòa lên, dọn dẹp xong thì đi dọn phòng, từ ngày mai cô bắt đầu chuyển đến ở cùng cô ấy."

Lăng Kỳ "Oh" dài một tiếng.

Đã như vậy rồi vẫn không quên nhắc nhở cô dọn dẹp trước, chê cô lên lầu hai chướng mắt sao?

Trong phòng ngủ, Dung Thận đặt An Tống xuống, kéo chăn lên đắp cho cô.

Ánh sáng trong phòng rất tối, rèm cửa bị che chặt, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được đường nét khái.

Người đàn ông bật đèn ngủ, nghiêng người ngồi xuống, dùng túi nước đá chườm lên trán An Tống.

"Mẹ ơi......"

Cô gái nhỏ đột nhiên nói mớ một câu, giọng điệu khàn khàn còn mang theo tiếng nức nở nhỏ xíu.

Tay của Dung Thận giơ lên trên không, yết hầu anh khẽ lăn, như có một cục bông găm vào ngực anh, không thể phân biệt được mùi vị.

Cũng không phải chưa từng thấy cuộc đời nào bi thảm hơn, nhưng An Tống luôn có thể khơi dậy nỗi xót xa và thương hại của anh.

Người đàn ông dựa vào ánh đèn màu cam cạnh giường nhìn phòng ngủ của cô, đồ đạc bày trí vẫn còn nguyên chưa được đụng đến.

Có chiếc vali nhỏ và hộp đựng thú cưng đặt ở góc tường, máy tính xách tay được đặt trên bàn, và hầu như không có nhiều vật dụng cá nhân.

Dung Thận yên lặng thở dài, ánh mắt trở lại trên mặt An Tống, nhìn chằm chằm hồi lâu.

Khi bác sĩ gia đình Giang Duẫn đi theo Lăng Kỳ vào phòng ngủ chính, suýt nữa rớt hàm khi nhìn thấy Cửu gia của Dung gia đang không biết mệt mỏi để chườm đá lên trán một cô bé.

Anh ta và bố anh ta đều là bác sĩ riêng của Dung gia, họ có mối quan hệ cá nhân tốt với ngài Cửu.

Cây vạn tuế Dung Cửu gia đã mấy năm rồi chưa ra hoa, lại có thể có phụ nữ?

Giang Duẫn khiêng hòm thuốc, cánh tay đụng đụng Lăng Kỳ, "Tình huống gì thế? Trên giường là ai vậy?"

"Lão đại, Giang Duẫn tới rồi." Lăng Kỳ làm ngơ trước lời nói của anh ta, cúi đầu gọi anh ta vào phòng ngủ.

Giang Duẫn ngơ ngác trừng mắt nhìn cô, ngẩng cao đầu bước vào.

Anh khá khó chịu với những trợ lý xung quanh Dung Cửu gia, tất cả đều thông minh nhanh trí khiến người khác khó đề phòng.

Khi có việc thì trìu mến gọi anh ta Giang Tử, còn khi không có việc thì kêu anh ta là bác sĩ Giang xa cách.

Nghĩ muốn cùng bọn họ nói vài câu sáo rỗng còn khó hơn lên trời, sinh phiền.

Mặc dù trong lòng Giang Duẫn đầy oán hận, nhưng vẫn hết sức mình kiểm tra cơ bản cho An Tống rồi tiêm thuốc hạ sốt.

"Anh Cửu, tiêm cho một mũi trước để xem hiệu quả. Nửa giờ nữa mới có hiệu lực, nếu vẫn không được, tôi sẽ truyền dịch cho cô ấy."

Dung Thận đứng một bên trầm giọng nói: "Ừ, đợi cô ấy giảm sốt thì cậu rời đi."

Giang Duẫn gật đầu, "Được, vậy anh đi bận đi, em trông cho."

Người đàn ông hơi rũ mắt xuống, ra lệnh đuổi khách, "Không cần, xuống lầu chờ đi."

Giang Duẫn: "??"

Lăng Kỳ thấy anh ta ngồi xổm tại chỗ với vẻ mặt thất thần, lập tức rướn người lên, kiễng chân móc cổ Giang Duẫn, "Đi thôi, Giang Tử, tôi đưa cậu đi xem qua bảo bối mới tậu của tôi."

Giang Duẫn bị lôi thẳng tắp ra khỏi phòng ngủ, không biết nên phản ứng như thế nào.

Không phải anh ta thích thể hiện, mà thân là một bác sĩ gia đình, sau mỗi lần uống thuốc đều sẽ ngồi bên giường sẽ quan sát tác dụng của thuốc, đề phòng xuất hiện dị ứng hoặc các triệu chứng đột ngột khác.

Sau đó, Giang Duẫn bị Lăng Kỳ kéo xuống phòng khách ở tầng dưới, nhìn thấy cái gọi là bảo bối của cô ấy, một cặp xô và cây lau nhà có dán giấy.

Mấy tên trợ lý thối các người thật mẹ nó chiếu lệ mà.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hơn một giờ sau, mí mắt An Tống run lên, nhàn nhạt tỉnh lại.