Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 55: Mojibake



Sau một lúc, Lăng Kỳ mặc một chiếc áo phao màu đen quay trở lại.

Trên tay còn xách một đống đồ, lức đi còn phát ra mấy tiếng leng keng.

An Tống cẩn thận phân biệt, hình như là một chùm chìa khóa.

"Phu nhân, trời lạnh quá, người bắt xe chắc chắn nhiều, chúng ta lái xe thôi."

An Tống kinh ngạc nhướng mày, "Còn có xe sao?"

Lăng Kỳ giơ tay chỉ chéo về phía sau, "Có ạ, nhà xe có rất nhiều, boss nói thích cái nào cứ lái."

An Tống không nói gì, nhưng khó nén được kinh ngạc.

Cô vẫn tưởng rằng Vân Điên chỉ có chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz mà bác sĩ Dung vẫn hay dùng để đi lại đó.

Không bao lâu, An Tống đi theo Lăng Kỳ đến gara.

Nhìn thấy một dãy xe sang đủ loại đỗ ngay ngắn dường như càng khẳng định thân phận phú nhị đại của bác sĩ Dung.

Chỉ là anh ấy là phú nhị đại có khí khái và cầu tiến.

Lăng Kỳ lắc chìa khóa xe trong tay, đứng bên cạnh chiếc coupe Maserati MC20 hỏi: "Phu nhân, Mase thế nào? Công suất mạnh, lái ra ngoài cũng nở mặt."

An Tống lắc đầu, "Cốp quá nhỏ, không chứa được đồ."

Vẻ mặt Lăng Kỳ hiểu ra hướng về phía trước, "Vậy lái Cullinan đi, cốp lớn, để vừa."

An Tống trang nghiêm tiếp tục lắc đầu, "Đừng, nếu bị đụng đền không được."

Ngừng nói, cô nhìn Lăng Kỳ đầy nghi ngờ, "Chỗ xe này cô đều biết?"

"Biết ạ. Trước khi tôi đến biệt thự quét dọn, mỗi ngày đều ở đây lau xe, quản gia Lý đã phổ cập qua cho tôi." Lăng Kỳ đút hết chìa khóa xe cho An Tống, "Phu nhân, muốn lái cái nào cô chọn đi."

Cô không thể nói nữa rồi, nếu không thì rất dễ bị lộ.

An Tống nhìn khuôn mặt Trương Oa Oa của Lăng Kỳ, không chút nghĩ ngợi, đi đến phần trong cùng của nhà để xe, chọn chiếc Volkswagen thông dụng nhất, "Lái cái này đi."

Lăng Kỳ nhận lấy chìa khóa thừa, không nói hai lời liền đặt lên mui xe Ferrari, rồi giải thích rằng quản gia Lý sẽ đến lấy chìa khóa.

An Tống không chút lưu lưu tâm lên xe, đạp ga lái xe ra khỏi gara.

Lúc đầu Lăng Kỳ còn lười nhác làm tổ trên ghế lái phụ, cũng không thắt dây an toàn.

Kết quả không đến năm phút đồng hồ, cô lẳng lặng ngồi thẳng dậy, một bên thắt dây an toàn, một bên nhìn trộm An Tống.

Phu nhân lái xe, làm sao mà mãnh liệt như vậy? Phảng phất có thể nhìn thấy dáng vẻ khác nhau trong ánh mắt của cô ấy.

Trên đường có tốc độ giới hạn 80, cô lái 79 dặm.

Trên đường không giới hạn tốc độ, cô ấy luân phiên chuyển trái phải, hơn nữa còn bẻ lái bằng một tay.

Đèn xanh bật lên, trực tiếp phi thẳng về phía trước, Audi Khwajia bên cạnh bị dọa tới mức tắt lửa.

Lăng Kỳ nghi ngờ... phu nhân cố ý chọn chiếc Volkswagen này, có phải là cho rằng xảy ra va chạm xong là đền được?

Từ Vân Điên đến đường Vân Hải, bình thường đi mất nửa giờ, cơn bão An Tống đến nơi trong mười lăm phút.

Lăng Kỳ xuống xe, dựa vào khung cửa cười mỉa, "Phu nhân, kỹ năng lái xe của cô rất tốt."

Là khen ngợi, đồng thời cũng là nỗi kinh hoàng suýt hồn bay phách lạc.

An Tống đóng cửa lại, cười nhẹ, "Cũng không hẳn, là tính năng Phaeton tốt hơn."

Lăng Kỳ sửng sốt, "Cô biết chiếc xe này á?"

"Ừ." An Tống nhẹ gật đầu, "Trước đây có lái."

Lăng Kỳ: "..."

Thật xin lỗi, là cô hạn hẹp rồi.

......

Cả buổi chiều, Lăng Kỳ đều cùng An Tống thu dọn đồ đạc trong nhà gỗ.

Tất nhiên cô không có cơ hội vào các phòng khác, chỉ được chỉ định giúp thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc.

Đã gần bốn giờ, hai người gói ghém mấy thùng các-tông cỡ nửa người, An Tống lau mồ hôi trên chóp mũi, cười ấm áp cảm ơn, "Hôm nay cô vất vả rồi."

Lăng Kỳ xua tay, "Đây tính gì là vất vả, chuyện vặt vãnh, so với việc lau sàn còn dễ hơn nhiều."

Giọng nói rơi xuống, điện thoại di động của An Tống vang lên.

Lăng Kỳ ngay lập tức vểnh tai lên, giả vờ sắp xếp thùng các-tông, nhưng ánh đảo qua đảo lại liên hồi.

Cuộc gọi đến từ Dịch Kha.

An Tống cầm lên, thấp giọng gọi: "Dịch sư ca."

"Tiểu An Tống, đang bận sao?" Giọng nói sáng ngời lộ ra sự quen thuộc của Dịch Kha.

"Không bận, có chuyện gì, anh cứ nói."

Dịch Kha im lặng vài giây, cười trêu đùa, "Trước anh sau anh*, có cần khách sao vậy không. Không phải chuyện gì lớn cả, ngày mốt tại phòng hòa nhạc Hương Giang có buổi biểu diễn cá nhân, mời em đến làm khách, có cho chút mặt mũi không nhỉ? "

*您

"Khách mời biểu diễn sao?"

"Đúng, hai người chơi, tiết mục áp chót."

An Tống không chút do dự mà từ chối khéo lời mời của anh ta một cách lý trí, "Không được, em đã lâu không diễn, lạ tay, cũng không thích hợp lên sân khấu."

Dịch Kha cười tủm tỉm, "Là không hợp hay không muốn tới?"

"Không phù hợp."

"Ừm..." Dịch Kha cân nhắc thay đổi sách lược, "Vậy mời em làm khán giả, có thích hợp không? Đây chẳng qua là buổi biểu diễn solo đầu tiên của sư ca ở Hương Giang, không định đến 'nghiệm thu' những thành quả âm nhạc mấy năm qua của anh à? "

An Tống nghe giọng điệu vui đùa của anh ấy, hồi ức dường như cũng gợi lại trải nghiệm cũng nhau học nghệ thuật thuở xưa.

Cô cụp mắt xuống, không nhanh không chậm đáp lại lời mời, "Được, vậy anh gửi thời gian và địa điểm cho em."

"Vậy mới đúng, vậy ngày mốt không gặp không về."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Tống đứng nguyên tại chỗ thật lâu, chìm trong suy nghĩ.

Cây đàn piano ở nhà vẫn còn đó, trình độ chơi của cô cũng không hề suy giảm.

Chỉ tiếc những năm tháng ngắn ngủi, mọi thứ chỉ là cảnh còn người mất.

Nửa giờ sau, An Tống rời khỏi nhà gỗ.

Dưới sự kiến nghị mạnh mẽ của Lăng Kỳ, cô đã từ bỏ ý định mang hộp các-tông về Vân Điên.

Nguyên gốc lời của Lăng Kỳ là, "Loại công việc chân tay này, nên để đàn ông làm, hãy giao cho Trình Phong đi, lần sau mang anh ta đến chuyển đi."

......

Tối đó, cửa phòng An Tống đóng chặt, có lẽ đã đi ngủ sớm rồi.

Khi Dung Thận trở về, đã mười một giờ đêm.

Lăng Kỳ đứng trong phòng khách, hết sức mình báo cáo: "Boss, hôm nay có một Dịch sư ca gọi cho phu nhân, có phải là Dịch tam thiếu không?"

Một tay người đàn ông tháo nút cà vạt ở cổ, nghe xong động tác liền ngừng lại, "Dịch Kha tìm cô ấy làm gì?"

"Hình như là chuyện lên sân khấu biểu diễn gì đó."

Dung Thận hơi nhíu mày, kéo cà vạt đặt sang một bên, giọng điệu hơi trầm xuống, "Đi nghe ngóng chút, sắp xếp biểu diễn gần đây của Dịch Kha."

"Được ạ."

Lúc này, vẻ mặt của Lăng Kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không đối mặt với vẻ cổ linh tinh quái của An Tống, giọng điệu nghiêm nghị, "Boss, còn có, chuyện phu nhân rất thích đua xe... anh có biết không?"

"Đua xe hình thức gì?" Người đàn ông nhướng mày đầy hứng thú, sau khi ngồi xuống, bưng chén trà nhấp một ngụm.

Lăng Kỳ nghĩ rồi nghĩ, nói một câu hình dung cực kỳ chuẩn xác, "Loại đua không cần mạng, loại mà thêm cánh cái là có thể bay lên luôn."

Dung Thận liếc cô ấy một cái, thở dài nhéo nhéo lông mày, "Xuống dưới đi."

Lăng Kỳ không cảm thấy bản thân nói có gì không đúng, nhưng boss đột nhiên có vẻ mất hứng thú, cô cũng chỉ đành im lặng, quay người trở lại nhà tây để ngủ thôi.

Bên kia, Thần Mã mất tích đã lâu, đột nhiên lên mạng lúc 11 giờ tối.

Trình Phong nhận được tin tức, nhanh chóng lướt vài bàn phím vàng, điều đầu tiên là đến nhà chính báo cáo với Dung Thận: "Ngài Cửu, ngài Cửu, vị cao thủ đó trả lời tin nhắn riêng của tôi rồi."

Người đàn ông uể oải nâng mi, "Trả cái gì?"

Trình Phong đưa điện thoại di động ra như dâng bảo vật, "Tôi xem không hiểu, anh xem xem."

Trang tin nhắn riêng tư, là một đống mojibake*.

* Mojibake: các ký tự vô nghĩa được hiển thị khi phần mềm không thể hiển thị văn bản theo mã hóa ký tự dự định của nó

Còn trong phòng ngủ của nhà tây bên cạnh, An Tống ôm lấy tiểu gia hỏa đang giẫm loạn lên bàn phím, thấp giọng kêu: "An An, không được ở trên..."