Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 77: Dung Nhàn



Buổi chiều, An Tống một mình đi dạo quanh khu vườn rộng lớn.

Cô cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng suy nghĩ quái đản.

Một mặt, lý trí nhắc nhở cô rằng đây không phải là thích, mặt khác lại không ngừng nghĩ về những điều tốt đẹp của bác sĩ Dung.

Sự thanh lịch của anh, sự bao dung của anh ấy, sự chu đáo của anh, phong thái của anh ấy, rất nhiều của anh...

An Tống vô tình trở lại trước cửa biệt thự sau hồ, cảm xúc dâng trào trong lòng đã lâu không thể giải tỏa, cũng không thể dễ dàng nói cho người ngoài biết.

An Tống tiếc nuối thở dài, đang thất thần ngồi im lặng một lúc thì sau lưng vang lên một tiếng còi.

Là Lăng Kỳ.

Cô lái một chiếc Cayenne, ngồi ở bên ghế lái và vẫy tay chào An Tống, "Phu nhân, mau lên xe, boss kêu tôi chở cô đến đó tìm anh ấy."

Trái tim An Tống lệch một nhịp, bước chân quay lại nhanh hơn một chút, "Bác sĩ Dung?"

"Vâng, vâng, lên nào."

An Tống không làm theo suy nghĩ, chui vào trong xe, nhẹ giọng hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?"

Cảm giác giống như vui sướng và khẩn trương này liên tục đánh gục lý trí của cô.

Có vẻ như không nên như vậy, nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Lăng Kỳ lắc đầu nói rằng cô không biết, "Boss chỉ bảo tôi đưa cô đến phụ cận của Quan Bộc Nhai. Ngày mai vừa hay là cuối tuần, khả năng muốn đưa cô đi chơi rồi."

Dù lự kính* của An Tống đối với bác sĩ Dung rất nặng, nhưng những lời của Lăng Kỳ, cô vẫn cảm thấy... không có khả năng lắm.

*Chỉ việc người hâm mộ phớt lờ khuyết điểm của idol. Ý nói trong mắt An tỷ lão Cửu không có khuyết điểm gì

Chưa hẳn là đưa cô đi chơi, có lẽ nhận thấy gần đây cô có tâm sự gì đó, vì vậy tôi muốn nhân cơ hội khuyên giải cô thôi.

......

Ngắm nhìn thắng cảnh Quan Bộc Nhai, An Tống xuống xe, chưa kịp nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Lăng Kỳ đã vẫy tay lái xe đi.

An Tống nhìn đèn hậu xe trôi đi, kéo môi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Dung Thận.

"Tiểu An!" Giọng của Trình Phong vang lên từ đám đông đang tản ra, "Lối này."

An Tống chào hỏi anh ấy, ánh mắt khẽ đảo xung quanh.

Thấy vậy, Trình Phong duỗi ngón tay cái ra và ra hiệu về phía sau lưng lần: "Ngài Cửu đang ở khu thắng cảnh Quan Bộc Nha, đi đi, anh đưa em vào."

"Anh ấy đến đây... thư giãn sao?"

"Không phải." Trình Phong vừa đi vừa giải thích sự bối rối của cô: "Bạn của ngài Cửu hôm nay tới đây, có một bữa tiệc nhỏ ở đây tối nay."

An Tống chậm rãi đi tới, nhìn xuống trang phục của bản thân, "Tiệc bằng hữu của anh ấy, em như vậy thích hợp..."

Trình Phong không để ý đến động tác của cô, chưa kịp nói xong đã lập tức trả lời: "Thích hợp mà, em là vợ của Cửu gia, không ai thích hợp hơn em!"

An Tống nuốt lời trên môi.

Có lẽ bữa tiệc nhỏ tối nay cần cô ra mặt đóng vai vợ.

Về cách ăn mặc của cô, mặc dù không tính là quá trang trọng, nhưng cũng may mắn là không mặc mấy chiếc áo hoodies rộng rãi thường ngày.

Chiếc áo khoác màu be nhạt cùng áo len cổ lọ rất thời trang và đơn giản, là những món hàng hiệu đã mua khi đi mua sắm với Nguyễn Đan Linh cách đây một thời gian.

......

Sâu trong Quan Bội Nhai, bên cạnh thác nước tự nhiên, có một dãy villa được xây dựng trên núi.

Những thác nước đổ ào ào khuấy động những lớp sương nước, những kiến trúc mờ ảo xung quanh mang đến cảm giác mơ hồ như chốn thần tiên.

An Tống đi theo Trình Phong trên con đường có giàn che của villa, để tránh lộ diện, cô hỏi trước Trình Phong người trong bữa tiệc là ai.

Thật trùng hợp, có một người quen, Dịch Kha.

Còn có một nhân vật nặng ký, khiến An Tống không dám xem nhẹ.

Chị gái của bác sĩ Dung, Dung Nhàn.

Thời gian vẫn còn sớm, bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu.

An Tống vừa bước vào thềm của Quan Bội Nhai, thoáng nhìn liền thấy Dung Thận đang hút thuốc và tán gẫu với bạn bè bên hàng rào gỗ.

Mặc đồ đen, thân hình mảnh mai, phong thái ưu nhã, đứng trong làn hơi nước mờ ảo, lộ ra vài phần lãnh đạm và lạnh lùng.

An Tống bước chậm hơn, trong khi Trình Phong giọng lớn đã hét về phía vách đá thác nước: "Ngài Cửu, phu nhân đến rồi."

Hai người ở bên cạnh lan can đồng thời nhìn ngang qua, ánh mắt An Tống cũng không nghiêng lệch đụng vào người đàn ông qua khoảng không, cười nhẹ đi về phía anh, tựa hồ không nhìn thấy ai khác.

Ai khác Tô Ngật Đình nhân lúc An Tống chưa đến gần, cười mà không phải là cười pha trò: "Kim ốc tàng kiều lâu như vậy, cậu cuối cùng cũng bằng lòng đem người ta ra ngoài rồi."

Dung Thận nhếch môi, không ừ chẳng hử.

Trong nháy mắt, An Tống đi tới trước mặt anh, còn chưa kịp chào hỏi, Tô Ngật Đình đã vươn tay ra vẻ ga lăng, "Xin chào, Tô Ngật Đình."

An Tống đáp lời xin chào, vừa muốn lịch sự đưa tay ra bắt tay anh ta, Dung Thận đã bóp điếu thuốc, ánh mắt ôn hòa nhìn cô, "Vào trong nói, trên vách núi lạnh lắm."

Tô Ngật Đình đang chờ bắt tay: "?"

Tên này muốn vào nhà thì vào nhà, nhưng có cần phải thông qua bọn họ mới vào không?

Không quan tâm đến phản ứng tiếp theo của Tô Ngật Đình, An Tống đã theo kịp tốc độ của người đàn ông, hệt như một cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn.

Tô Ngật Đình xem cảnh này, hai tay ôm ngực bĩu bĩu môi.

Đừng tưởng rằng anh ta không hiểu được tâm tư của Dung Cửu, rõ ràng không muốn An Tống bắt tay với mình.

Bắt tay mà thôi, lại không phải dắt tay, mà còn keo keo kiệt kiệt như vậy.

Bên kia, Dung Thận dẫn An Tống đến phòng khách bên cạnh sảnh tiệc.

Bước vào cửa, hương trà thơm ngào ngạt.

Người đàn ông cầm ly hồng trà trên bàn đưa cho An Tống, giọng nói khàn khàn từ tính, "Quan Bội Nha buổi tối nhiệt độ thấp, đừng ở quá lâu, cẩn thận bị cảm lạnh."

An Tống cầm lấy chiếc ly mà anh đưa cho, nhiệt độ vừa phải, cầm trên tay có thể xua tan hơi mát từ các đầu ngón tay mà không làm bỏng, vừa vừa thoải mái.

Cô cúi đầu nhấm nháp, nhưng tâm trí đã bắt đầu đi lang thang quá vời.

Dù sao cô cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, không có nội dung gì thực chất, nhưng ý thức của cô lại tràn ngập bóng dáng của bác sĩ Dung.

Hai người ở trong phòng nghỉ một lúc, cho đến khi có tiếng gõ cửa, có người đến báo... chị cả Dung Nhàn đã đến nơi.

Đây là lần đầu tiên An Tống nhìn thấy Dung Nhàn.

Mặc một bộ đồ nữ sĩ màu xanh đậm giàu kinh nghiệm, tóc phía sau đầu được buộc chặt bằng kẹp cá mập, đoan trang lại không thiếu tùy ý.

Dung Nhàn, hơn 30 tuổi, có phong cách phụ nữ mạnh mẽ chuẩn mực nơi làm việc, mang theo khí chất riêng và nền tảng trưởng thành mà một cô gái ở tuổi An Tống không thể đạt tới.

Không có nhiều người trong sảnh tiệc.

Dịch Kha là người đầu tiên nhìn thấy Dung Thận và An Tống, anh giơ tay lên nói: "Anh Cửu, Tiểu An Tống, mau vào ngồi đi."

Giọng nói nhỏ xuống, Dung Nhàn đang bị bao vây cũng quay lại nhìn lối vào.

Cô gạt đám người sang một bên, đi giày cao gót bước tới, hai chị em ôm chầm nhau một cái, "Tốc độ cũng nhanh đấy, chị mới đi công tác hai tháng, quay lại em đã cho chị một bất ngờ."

"Lần sau đi công tác quay lại sớm chút." Người đàn ông cười thích thú nói đùa, ai cũng có thể nhìn ra, quan hệ của bọn họ rất thân thiết.

Dung mạo của Dung Nhàn mạnh mẽ, đường nét khuôn mặt giống Dung Kinh Hoài hơn, không dịu dàng thanh thoát như Dung, khi không cười cô ấy trông lạnh lùng khó gần.

Ví dụ như lúc này, cô đang đứng bên cạnh người đàn ông, nhìn thẳng vào An Tống.

Đối mặt với sự soi mói như vậy, An Tống không khỏi thoải mái.

Sau một lúc, Dung Nhàn tiến lên một bước, rũ bỏ đôi lông mày nghiêm túc nở một nụ cười nhàn nhạt, "Tôi là chị cả của Tiểu Cửu, nếu không phiền, cô cũng có thể gọi tôi một tiếng chị cả."

An Tống liếc mắt nhìn Dung Thận, thấy người đàn ông gật đầu đồng ý, cô cong môi gọi: "Chị cả, xin chào, em tên An Tống."