Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 85: Tàng kiều



Sau khi đến Trạm Châu, cô thực sự chưa từng lên mạng, nhưng điều này không thể trở thành lý do để Thời Diệp dùng chi phiếu để đe dọa cô.

Huống hồ, bọn họ không phải là mối quan hệ cấp dưới, vẻn vẹn chỉ là hợp tác mà thôi.

An Tống cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân mình, giọng điệu lạnh lùng chưa từng có, "Nếu anh không muốn cho, tôi có thể không cần."

Dung Thận ở phía sau không xa, khi nghe thấy điều này đôi mắt đen nheo lại.

Cô gái nhỏ hiếm khi nói bằng thứ ngôn ngữ sắc sảo và lãnh đạm như vậy, người đầu dây bên kia, chọc giận cô sao?

Mặt khác, khi Thời Diệ nói xong đã rất hối hận, nhưng vì thể diện và thân phận ông chủ, anh ta bất chấp cười lạnh: "Bạn nhỏ, đừng nói sớm, đến lúc đó cầm không được phần thưởng, cô đừng có khóc. "

Anh ta vốn muốn vừa đấm vừa xoa, nhưng khi tính khí nổi lên, nhịn không khỏi lên mặt tự cao.

Lúc này, An Tống rất bình tĩnh đáp lại một từ: "Được."

Tâm trí Thời Diệp căng thẳng, lời xoay chuyển còn chưa kịp nói gì thì đường dây điện thoại đã bị ngắt.

Lại gọi lại, âm báo nhắc nhở rằng đối phương không thể kết nối được vang lên.

Mịa nó.

Anh ta bị chặn rồi?!

Thời Diệp ném điện thoại xuống bàn, tức giận thở không ra hơi.

Tính tình gì vậy, nói chặn liền chặn, cũng không cho anh ta cơ hội nuốt lời.

Không đến tham gia họp thường niên để anh ta mất mặt thì thôi đi, bây giờ lại cùng anh ta hăng hái nữa..

Thời Diệp càng nghĩ càng tức giận, bấm số nội bộ gọi trưởng phòng kỹ thuật và phòng marketing.

"Bắt đầu từ hôm nay, để bên kỹ thuật xử lý hạn lưu tài khoản trực tiếp của Thần Mã." Thời Diệp mưu đồ muốn trị cái tính khí xấu của An Tống, căn dặn xong trưởng phòng kỹ thuật, lại quay đầu nói, "Anh đem tài khoản mô phỏng gần đây của Thần Mã sàng lọc một lượt, chọn những tài khoản có nhiều người hâm mộ nhất đưa tôi. "

Trưởng phòng kỹ thuật và bộ phận marketing sững sờ nhìn Thời Diệp, "Thời tổng, hạn lưu với... Thần Mã?"

Thời tổng ăn nhầm thuốc gì rồi đúng không, thậm chí còn chống lại kim chỉ của app, thừa tiền à?

Trưởng phòng marketing cũng ngây người hỏi: "Thời tổng, mấy tài khoản nhái Thần Mã, chỉ có khoảng 20.000 người theo dõi, cùng với Thần Mã có hàng triệu fan... không bì được"

Thời Diệp rút điếu thuốc ra, cắn mạnh vào đầu lọc, "Bớt nói mấy lời vô ích, khẩn trương xử lý."

Hai vị trưởng phòng xám xì xám xịt bỏ đi.

Là những nhân viên trà trộn văn phòng trong nhiều năm, họ luôn cảm thấy Thời tổng đang tìm đường chết.

Nhưng các công ty tư nhân chính là như vậy, lời nói của ông chủ rất mạnh mẽ, nhân viên căn bản không thể lung lay bất kỳ quyết định nào của anh ta.

...

Cùng lúc đó, An Tống chậm rãi trở lại sô pha ngồi xuống, vẻ mặt lãnh đạm không nhìn ra chút manh mối, thỉnh thoảng thất thần, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

"Gặp rắc rối?" Dung Thận cẩn thận nhìn rõ vẻ mặt của cô, ưu nhã bưng một tách trà.

An Tống tỉnh táo lại, ngắn gọn giải thích sự tình, "Cũng không phiền phức lắm, chỉ là ông chủ bán thời gian trước đây muốn quỵt nợ."

Người đàn ông nâng tách nhấp một ngụm trà, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa sự nuông chiều đối với cô, "Dung gia có đội ngũ cố vấn pháp luật riêng. Nếu cần, đừng khách sáo."

An Tống câu khóe miệng lên, "Được ạ~"

Không lâu sau, người hầu đến biệt thự thông báo, nói đại tiểu thư Dung Nhàn đã trở về nhà, mời họ qua nhà trước dùng bữa.

Dung Thận gật đầu, vuốt phẳng vết quần do ngồi lâu, khi đứng dậy liền xòe lòng bàn tay về phía An Tống.

Người đàn ông không nói gì nhiều, chỉ chờ đợi phản ứng của cô gái bằng một hành động đơn giản và duy nhất này.

An Tống nhìn những ngón tay với những khớp xương rõ ràng trước mặt, không chút do dự nắm lấy đầu ngón tay anh.

Họ nắm tay nhau bước ra khỏi biệt thự sau hồ, rõ ràng không không có gì khác biệt, nhưng dường như mọi thứ đã thay đổi.

...

Trong phòng khách sân trước, Nguyễn Đan Linh lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng dắt tay nhau đi tới, lập tức cao hứng xoa xoa hai tay, "Aiya, Tiểu Cửu rốt cuộc cũng đã lớn rồi."

Trên chiếc ghế sofa đơn, Dung Nhàn ngẩng đầu khỏi điện thoại, ngay lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, một nụ cười đầy ẩn ý.

"Tiểu Nhàn, không phải mẹ em cằn nhằn. Con nhìn Tiểu Cửu, thắng bé thoát ế rồi. Con định khi nào mới mang một cậu con rể về cho mẹ xem thử?"

Dung Nhàn tiếp tục cúi đầu nhắn tin, có vẻ như không quan tâm đến chủ đề này, "Sau này hẵng nói."

"Con cứ sau này hẵng nói." Nguyễn Đan Linh hết nước hết cái muốn thuyết phục cô đôi ba câu, "Như này sao được hả, con cũng đã 30 tuổi rồi, còn không tìm bạn, cẩn thận sau này lớn tuổi rồi làm mẹ ghẻ cho người ta. "

Dung Nhàn: "..."

Nguyễn Đan Linh tiếp tục nỗ lực, "Con đừng thấy mẹ bắn tiếng đe dọa, đàn ông càng lớn tuổi càng có giá, nhưng phụ nữ chúng ta thì khác. Mẹ không phải giục con kết hôn, chỉ là nhìn không nổi thấy con mỗi ngày đều bận rộn công việc, thậm chí còn không có thời gian tìm bạn trai. Con nên tranh thủ còn trẻ, yêu đương tử tế, tối thiểu cũng phải tận hưởng cuộc sống chứ. "

Dung Nhàn xoa xoa trán, ngấm ngầm cười, "Mẹ, con không thiếu bạn trai, mẹ đừng lo lắng cho con. Không bằng để mắt tới Tiểu Cửu, để nó sinh cháu trai bảo bối cho mẹ càng sớm càng tốt."

Trong lúc nói chuyện, Dung Thận và An Tống đã vào phòng khách.

Nguyễn Đan Linh hai lời không nói liền chạy đến giữ lấy An Tống ân cần hỏi han, con trai con gái đành phải đứng sang một bên.

...

Vào trước bữa ăn, Dung Nhàn và Dung Thận ra khu vườn bên ngoài để hút thuốc.

Hai chị em ngồi đối diện nhau, Dung Nhàn cầm điếu thuốc bạc hà của phụ nữ, nhướng mày trêu ghẹo: "Lúc ở bữa tiệc, hai đứa vẫn chưa thân thiết như vậy, mới qua một đêm, tiến độ cũng đủ nhanh đấy."

"Nhờ phúc của chị." Người đàn ông nhướng mi, trên môi hình thành lên một hình vòng cung đầy ý vị.

Dung Nhàn hờ hững nhún vai, nhấp một ngụm thuốc lá của phụ nữ, cười nhẹ nói: "Em đừng chụp mũ cho chị, những gì Tô Ngật Đình và Dịch Kha làm không liên quan gì đến chị. Nếu chị cần phải bới gốc, không bằng đi hỏi phu nhân Nguyễn nhà chúng ta, bà ấy có lẽ còn rõ hơn chị. "

Nhóm trẻ em này không phải là những bậc thầy tọc mạch.

Nhưng biểu hiện trong bữa tiệc khác hẳn mọi khi.

Đổi lại trước đây, khẳng định Dung Thận có thể nhận ra, nhưng anh vì ghen tuông nảy nở mà đã uống chén, vô hình chung đã lơ là tiểu tiết.

Sáng nay sau khi tỉnh táo hoàn toàn, mới nhận ra vấn đề trong đó.

Tô Ngật Đình và Dịch Kha kẻ ca người xướng, trái lại dụng tâm lương khổ rồi.

...

Buổi tối, Dung Nhàn rời khỏi hoa viên Dung gia, An Tống và Dung Thận cũng trở về biệt thự sau hồ.

"Chị cả bình thường không ở nhà sao?"

Hai người sánh bước bên nhau trên con đường nhỏ rợp bóng cây, An Tống nghĩ đến Dung Nhàn thanh lịch tri thức, không kìm được tò mò, mở cuộc trò chuyện.

"Ừm, chị ấy có nơi sống khác, sớm đã chuyển ra ngoài vài năm trước." Dung Thận xoa xoa đầu ngón tay của cô, trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô.

Hai mắt An Tống lóe lên, giả vờ nói chuyện phiếm, nhưng thật ra là dò la: "Vậy còn anh? Vẫn luôn sống ở nhà?"

"Anh cũng có chỗ ở khác, không thường xuyên quay lại đây." Giọng điệu của đàn ông ẩn ý cười, không nặng không nhẹ siết lấy ngón tay cô, "Nếu có hứng thú, hôm nào mang em đi thăm quan".

An Tống không nghĩ nhiều, tò mò nhướng mày, "Trạm Châu hay là Hương Giang?"

Dung Thận nói, đều có.

An Tống chớp chớp mắt kinh ngạc, "Trạm Châu cũng có? Vậy tại sao anh còn mua Hương Chương Duyệt Phủ?"

Người đàn ông nhìn An Tống thật sâu, còn chưa kịp trả lời thì trong đầu anh hiện lên bốn chữ đi ngược lại mong muốn ban đầu: Kim ốc tàng kiều.