Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 91: Hôm nay



An Tống nói không nóng, nhưng cố ý uống trà để che đi đôi má nóng bừng của mình, cố gắng làm cho mình trông bớt xấu hổ.

Người đàn ông nhìn ra sự bối rối của cô, đương nhiên cũng sẽ không vạch trần, nhưng nụ cười đọng lại trong mắt a vẫn không hề suy giảm.

Dung Thận tuy không có kinh nghiệm yêu đương nhưng lại nhạy bén và tinh tế, đặc biệt là trong việc điều khiển cảm xúc của An Tống, anh rất cao tay.

Sau một hồi im lặng mơ hồ qua đi, An Tống còn tưởng rằng mình đã điều chỉnh lại tâm tư, nhưng lại không biết rằng khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, lại mở miệng nói dối, "Em... đi vệ sinh."

Nụ cười trên môi Dung Thận càng đậm, ngón tay mảnh khảnh ấn nút gọi nơi góc bàn.

Cánh cửa mở ra, người quản lý phục vụ kính cẩn hỏi anh cần gì.

Người đàn ông nhìn An Tống ra hiệu: "Để anh ta đưa em đi."

An Tống ủ rũ cúi đầu bước ra ngoài, cho đến khi rời khỏi tầm mắt của Dung Thận, cô dùng hai tay vỗ nhẹ lên má, thở dài để bình tĩnh lại hơi thở.

Cô không biết những cô gái khác khi yêu có như vậy không, cô luôn lo lắng, lại ngầm kỳ vọng muốn mở ra nhiều khả năng hơn.

Thực ra thì... họ chỉ nắm tay và ôm nhau vài lần.

Nhưng Dung Thận lại ăn lại những gì cô đã ăn hết sức bình tĩnh, An Tống vốn mới biết yêu, rất khó có thể kiềm chế sự ngọt ngào và thẹn thùng lớn dần trong lòng.

Một lúc sau, cô quay lại phòng, vết ửng hồng trên má đã mờ đi một chút, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vệt nước ướt.

Các món ăn đều đã sẵn sàng, ba món một canh, tất cả đều là đặc sản của Hương Giang.

An Tống có lẽ hiểu được ý của người đàn ông, đưa cô đến một nhà hàng tư nhân để thưởng thức món ăn Hương Giang nhằm xoa dịu nỗi nhớ nhà.

...

Sau bữa tối, đã hơn sáu giờ, bên ngoài trời đã tối hẳn.

Từ vị trí của phòng nơi họ đặt, vừa hay có thể nhìn thấy vòng đu quay bên sông cùng với biển đèn hình cây lúa mì trải đầy tầm nhìn.

Một làn khói lượn lờ từ phía đối diện bay đến.

An Tống quay đầu lại, nhìn thấy một màn khiến cô đặc biệt rung động.

Có lẽ là hiệu ứng ánh sáng trong phòng có lẽ quá nhẹ nhàng, ánh sáng màu cam từ chụp đèn rơi xuống xung quanh người đàn ông một cách chuẩn xác, như thể được mạ một viền vàng mờ ảo.

Anh đang dựa vào lưng ghế hút thuốc, làn khói trắng xanh bay trong không khí, làm mờ đường nét và sự sắc sảo của anh.

Chỉ có đôi mắt đen sáng ngời đó, cách một khoảng cách vừa phải, chăm chú nhìn cô.

An Tống không biết anh đã nhìn bao lâu, nhưng có thể đọc được sự ôn nhu chân thành từ phong thái của người đàn ông.

Cô mím môi cười khúc khích, đoàng hoàng nhìn lại Dung Thận.

"Ăn no rồi?"

An Tống sờ sờ bụng, gật đầu nói: "Vâng."

Người đàn ông hút xong nửa điếu thuốc, dập tàn thuốc, sau đó phủi quần, "Vậy đi thôi."

Cả hai mặc áo khoác, lần lượt rời khỏi phòng.

Ngay khi bước ra khỏi nhà hàng tư nhân, người phụ trách phục vụ xách một hộp bánh được đóng gói đẹp mắt đi, "Dung tổng, bánh mousse đã được đóng gói xong rồi ạ, có thể bảo quản trong tủ lạnh ba ngày."

"Cảm ơn nhiều."

Bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông cầm lấy chiếc hộp, tay kia dắt An Tống ra khỏi nhà hàng.

"Anh đặt bánh khi nào vậy?" An Tống vừa đi vừa nhìn xung quanh, tuy không nhìn thấy trong hộp bánh có thứ gì, nhưng trực giác của cô cảm thấy chính là bánh mousse chanh leo thơm ngon đó.

Dung Thận nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói vẫn luôn trầm thấp, vững vàng, "Lúc em đi vệ sinh."

An Tống mỉm cười cảm ơn, nhưng miệng nói một đường tâm lại nghĩ một nẻo mà thở dài: "Ăn bánh ngọt nhiều quá sẽ mập..."

"Muốn anh trả lại sao?" Người đàn ông cố ý dừng bước, lông mày rậm hơi nhướng lên, lộ rõ ​​vẻ trêu chọc.

Nhưng An Tống không để ý đến vẻ mặt của Dung Thận nên nhanh chóng thả tay anh ra, chủ động cầm lấy hộp bánh còn thơm mùi sữa, "Lấy thì cũng lấy rồi, trả lại phiền lắm."

Có thể nói, đó là điển hình cho sự liêm khiết của miệng và thân.

Tiếng cười thuần chất tràn ra từ cổ họng của người đàn ông, xoa xoa mái tóc An Tống, trong mắt tràn đầy vẻ nuông chiều dịu dàng.

...

Vừa được ăn vừa được nói con được gói mang về, lại là chiếc bánh yêu thích, An Tống không nghĩ được gì khác ngoài việc về nhà.

Nhưng hướng người đàn ông lái xe rõ ràng không phải là đường về nhà.

Cho dù An Tống chưa quen thuộc Trạm Châu, vẫn có thể xác định đại khái phương hướng.

Sau khoảng mười phút, xe chạy vào bãi đậu xe của River Paradise.

An Tống rốt cuộc cũng không kìm được tò mò hỏi: "Tại sao lại tới đây?"

"Không phải muốn ngồi đu quay sao?" Dung Thận cho xe đỗ lại, cầm lấy bánh trong lòng cô đặt ở băng ghế sau.

Cô chưa bao giờ nói cô muốn ngồi, nhưng anh biết.

An Tống lờ mờ cởi dây an toàn, xuất thần nhìn vòng đu quay cao chót vót, không thể tưởng tượng được một người đàn ông lịch lãm mặc áo khoác bảnh bao và quần tây chỉnh tề, khi đi cùng cô vào vòng đu quay, sẽ có trải nghiệm như thế nào.

River Paradise dù về đêm vẫn đông khách du lịch.

Có những cặp đôi vòng tay qua vai nhau, cũng có những gia đình dăm ba người đến đây thư giãn cùng con cái sau giờ làm việc.

Cơ sở vật chất trong công viên còn rất mới, dây đèn và biển đèn có thể nhìn thấy khắp nơi khiến nơi đây sáng như ban ngày.

Dung Thận đi tới bên cửa sổ mua hai tấm vé, An Tống đứng ở phía sau vài mét chăm chú quan sát.

Cảm giác tươi mới khó tả, dù đứng giữa một đoàn khách du lịch, cũng không hề xuất hiện đột ngột mà chỉ thường xuyên thu hút sự chú ý bởi chiều cao và ngoại hình vượt trội.

Ví dụ như bên cạnh An Tống, có một vài cô gái nhỏ đang chờ mua vé, kiễng chân lên, xì xào bàn tán về người đàn ông.

Cũng không nghe rõ những người khác, chỉ một câu này, đã gây ấn tượng sâu sắc cho An Tống.

—— Chiều cao này, khí chất này, đây không phải là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết đích thân tới hiện trường sao!

Khóe miệng An Tống ẩn dưới khăn quàng cổ hơi nhếch lên, có chút kiêu ngạo tự đắc.

Tại chân đu quay, sau khi đợi khoảng năm phút, cả hai tay trong tay bước vào buồng lái.

Không gian cabin không quá nhỏ, với hai hàng ghế đối diện nhau.

An Tống ngồi bên cạnh cửa sổ, hai tay dựa vào lan can an toàn, nhìn ra cảnh đêm phía tây thành phố.

Khi buồng lái đi lên, tầm nhìn bị chặn lại, An Tống đứng lên, nhìn xuống màn trình diễn ánh sáng trên các công trình ở River Paradise.

"Lần cuối cùng em đi đu quay là khi nào?"

Đột nhiên, một giọng nói ấm áp từ tính lướt qua tai kèm theo hơi thở nhẹ nhàng.

An Tống co vai lại, qua hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn tú sau lưng cô.

Ngực của Dung Thận thật sự không dính vào cô, chỉ cách nhau không xa, cánh tay của anh lướt qua bên người An Tống, đặt ở trên thanh vịn an toàn.

Tư thế như vậy tương đương với việc nhốt cô gái trong vòng tay của anh.

An Tống nhìn xuống cánh tay của người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Lần trước là mấy năm trước rồi, khoảng mười sáu tuổi, còn anh thì sao?"

Dung Thận nghiêng người về phía trước, như có như không nhìn xuống, thấp giọng đáp: "Hai mươi bảy."

"Năm nay?" An Tống hơi sững sờ, vô thức quay đầu, cái trán suýt chút nữa đụng phải cằm người đàn ông.

Câu trả lời này khiến cô lầm tưởng năm nay Dung Thận cũng đi đu quay, không hẳn là ghen tỵ, chỉ nghĩ có hơi khó chịu, anh ngồi đu quay với ai vậy?

Không thể là nhóm mấy anh bạn kia chứ?

Thật tình không biết-

Dung Thận cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà thâm trầm, "Hôm nay."