Nhìn Anh Đây Này

Quyển 1 - Chương 3: Những giấc mơ kỳ lạ (P1)



Nhỏ trợn tròn mắt, mặt nhỏ tái xanh, nhỏ khuỵu hai đầu gối chân xuống đất như chẳng còn chút sức lực nào cả.

Ở giữa cánh đồng xung quanh là những đám cỏ xanh mơn mởn, lác đác xa xa là vài cây hoa bồ công anh trắng muốt. Trước mắt nhỏ, nơi gốc cây gạo to xum xuê, nhỏ thấy anh trai đứng dưới gốc cây, một mình, trên tay đang cầm một cây gậy bằng sắt dính be bét máu, dính cả lên cái áo trắng cộc tay mà anh trai vẫn hay mặc đi làm hằng ngày.

Dưới chân anh trai là một ai đấy không rõ mặt, không rõ tên, chỉ thấy nằm im và phần đầu đang bị thương rất nặng. Anh trai nhỏ đã giết người ư? Không! Nhỏ không tin vào sự thật trước mặt mình, nhỏ gào lên, nước mắt bắt đầu trào ra lăn theo cái má phúng phính của nhỏ.

Nhỏ liên tục gọi tên anh trai, Nó không trả lời, quay lưng bước đi về phía đường chân trời như không có chuyện gì xảy ra, mặt Nó vẫn lạnh như băng. Nhỏ muốn đứng dậy chạy theo anh trai để níu anh lại nhưng dường như có thứ gì đấy đang níu chân nhỏ. Nhỏ òa khóc to hơn, gọi tên anh to hơn nhưng Nó cứ thế bước đi xa dần, xa dần rồi tan biến vào không trung, bỏ lại cô em gái nhỏ giữa đồng cỏ xanh man mác, cùng những cánh hoa bồ công anh đang vươn mình bay cao vút vào bầu trời xanh cao vô tận..

* * *

"Nhóc! Nhóc! Nhóc!"

Nhỏ choàng tỉnh, nó vội mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt nhỏ là khuôn mặt anh trai, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Nhỏ ngồi dậy, hoàn hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng, ánh nắng vàng nhạt, dễ chịu của buổi sáng sớm, cùng tiếng chim, tiếng ve kêu xa xa làm nhỏ cảm thấy nhẹ nhàng và bình tĩnh trở lại. Nhỏ mỉm cười thầm nhủ:

"Thì ra là mơ, một giấc mơ kỳ lạ", rồi nhỏ quay sang nhìn anh trai, thấy anh trai đang ngồi bên cạnh, rõ dàng anh trai đang lo lắng cho nhỏ, mặc dù đang cố tỏ ra không quan tâm lắm. Nó nói khẽ:

"Mơ thấy gì mà cứ gọi tên tao thế?"

Cái giọng điệu thắc mắc của anh trai làm nhỏ mắc cười lắm, vì thường ngày có bao giờ Nó thèm để ý hay là quan tâm đến những gì nhỏ nói đâu, luôn tỏ ra mình là kẻ bề trên, không quan tâm một đứa con nít như nhỏ hoặc ít ra là Nó cố tình giả bộ như thế.

Nhỏ mỉm cười tinh nghịch:

"Anh muốn nghe không, em kể cho nghe?"

"Tao không thèm nghe mấy cái chuyện vớ vẩn ấy!"

Nói rồi Nó đứng dậy rời khỏi cái ghếnhựa đặt cạnh giường nhỏ rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Nó vào phòng tắm, tắm rửa, Nó soi gương, thấy quầng mắt Nó thâm đen, da mặt hơi sạm lại, là do hôm qua Nó thức cả đêm để chăm sóc cho con em gái đang bị ốm. Nó dùng xà phòng kỳ thật mạnh mà vệt thâm quầng ở hai bên hốc mắt vẫn không hết, nó thở dài, rồi xuống bếp, hâm nóng lại nồi cháo gà bưng lên cho nhỏ ăn.

Định bón cho nhỏ, nhỏ dành lại bát cháo:

"Hôm nay em tự ăn được."

Thấy nhỏ đòi tự ăn, Nó đưa bát cháo cho nhỏ rồi ra ngoài phòng khách ngồi. Nhỏ vừa ăn vừa suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ hôm qua, tại sao lại có giấc mơ kỳ lạ như vậy? Anh trai mình tuy cục cằn thô lỗ nhưng thật ra anh luôn là người tốt, đối xử tốt với mọi người. Chắc là do mệt quá nên nằm mơ thế thôi..

Một lúc sau nhỏ thấy anh trai cầm một nắm thuốc xanh xanh đỏ đỏ vào bắt nhỏ uống, rồi ngồi canh chừng. Nó phải ngồi canh chừng xem những viên thuốc ấy có chính xác đi vào cơ thể nhỏ không, hay là con nhỏ này lại giả vờ uống rồi lại vứt thuốc đi như mọi lần.

"Uống chưa?"

"Em uống rồi!"

"Há mồm ra!"

Sau khi đã biết chắc chắn nhỏ đã ăn no, uống thuốc đầy đủ Nó mới yên tâm đi làm, nhỏ xuống giường, chạy ra cửa sổ, thò đầu ra gọi với theo:

"Anh ơi! Trên đường đi làm hái cho em một bông hoa bồ công anh nha!"

"Ở đâu ra bồ công anh bây giờ, đánh đố tao à nhóc?"

Mặt nhỏ xìu xuống khi nghe được câu nói của anh trai, nhỏ phụng phịu lặng lẽ trở lại giường, thuở bé, anh trai với nhỏ rất hay dắt nhau ra vườn chơi, đặc biệt là cầm những cành hoa bồ công anh đang nở rộ rồi đưa gần miệng thổi, những cánh hoa bồ công anh trắng muốt sẽ theo gió bay xa đến những vùng đất mới, chúng đáp xuống rồi lại nảy mầm thành những bông hoa bồ công anh thật đẹp, thật diệu kỳ.

Nằm được một lúc, nhỏ cảm thấy buồn ngủ, là do tác dụng phụ của thuốc. Đáng lẽ ra hôm nay nhỏ phải đi học nhưng anh trai đã xin cho nhỏ được nghỉ, cảm giác không phải đến trường vào ngày đầu tuần thật là tuyệt, rồi nhỏ thiếp đi lúc nào không hay, ngoài trời những cơn gió mồ côi đang chơi đùa cùng tiếng ve kêu trong những tán cây xum xuê xanh thoảng thơm mùi hoa bàng.

Nhỏ ngủ một giấc mê man, rồi choàng tỉnh giấc, nhỏ nhìn sang cái đồng hồ được đặt trên mặt bàn gỗ ngay cạnh giường nhỏ, năm giờ chiều rồi.

Nhỏ ngáp một cái rồi thở dài mệt mỏi, ra khỏi giường, mở cửa nhà chính, rồi bước ra ngoài sân. Nhỏ hít cái không khí cuối buổi chiều căng tràn lồng ngực, nắng lúc này đã chuyển sang màu vàng nhạt của buổi trời chiều, không còn gay gắt như buổi sáng nữa. Rồi nhỏ dạo quanh vườn, tìm kiếm những nhành hoa bồ công anh mọc trên đất, nhỏ đi hoài mà không tìm được, rồi nhỏ ngồi bệt xuống bậc thang trong sân, ngóng chờ hình dáng ấy, rồi chợt nhớ lại giấc mơ hồi sáng, nếu như chuyện ấy xảy ra, nếu như anh trai một ngày nào đấy cũng rời bỏ nhỏ mà đi mất như giấc mơ ấy thì chắc chắn nhỏ sẽ buồn, sẽ nhớ, sẽ khóc nhiều lắm, và thầm mong anh trai sẽ mãi mãi ở bên nhỏ mà thôi, ít ra là cho đến lúc nhỏ lấy được chồng, nhưng mà theo như anh trai nhận xét, nấu ăn dở như nhỏ thì "chó" nó lấy.

Nhỏ khẽ mỉm cười, khoanh hai tay rồi đặt lên đầu gối, rồi gối đầu gác đè lên.

Đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhỏ cảm nhận được hơi ấm bên cạnh. Nhỏ ngước mắt lên, thấy anh trai đang ngồi bên cạnh, quần áo lấm lem hơn mọi ngày và có vẻ mệt mỏi lắm. Nhỏ mừng rỡ, mỉm cười thật tươi.

"Giường không nằm, mò ra đây làm gì thế?"

"Nằm cả ngày mệt lắm, em vừa ra vườn, tìm vài cây hoa bồ công anh!"

"Có tìm được không?"

Mặt nhỏ xìu xuống khi có việc không vừa ý như mọi lần, trả lời cụt ngủn:

"Không!"

Rồi gục đầu xuống, mắt nhìn xuống sân. Nó giơ nhành hoa bồ công anh trắng muốt lên trước mặt nhỏ, nhỏ ngạc nhiên, nhìn sang anh trai.

"Tao vừa leo lên ngọn đồi gần nhà mới hái được, hên cho mày đấy!"

Mắt nhỏ rơm rớm, nhìn anh trai. Thì ra là vậy, anh trai mệt là vì phải trèo lên con đồi ấy, hái bằng được cho mình bông hoa, quần áo anh lấm lem cũng chỉ vì trượt chân ngã, chỉ là một câu nói vui của nhỏ, tưởng chừng như anh trai chẳng bao giờ quan tâm, nhưng thực ra tận trong trái tim anh, tâm hồn anh vẫn luôn lắng nghe, luôn âm thầm dõi theo và dành trọn tình thương yêu dành cho em gái bé bỏng của mình.

Nhỏ đưa tay nhận lấy nhành hoa của anh trai, cố gắng cúi xuống để Nó không nhận thấy em gái mình đang rơm rớm nước mắt, rồi nhỏ đưa nhành hoa lên gần miệng, thổi nhẹ một cái, những cánh hoa bồ công anh mỏng manh, trắng muốt tỏa ra, rồi theo chiều gió nhẹ nhàng của buổi trời chiều bay cao vút, đưa tình thương yêu của anh trai dành cho em gái bay cao, cao mãi, và có thể sẽ nảy mầm ở một phương trời nào đấy..