Nhìn Thấy Người

Chương 2



Tiêu Liên đang ở trong xưởng thuê nhỏ của mình, thời điểm nghe tú nương duy nhất Tầm Thu nói rằng Nhan Tây Hạ bị mù, cả người cậu có chút phát ngốc, động tác trên tay ngừng lại, không dám tin, mở miệng dò hỏi, ngữ khí thập phần cẩn thận, như sợ nghe sai cái gì: "Là Nhan Tây Hạ nào?"

Động tác tay Tầm Thu tiếp tục cử động: "Còn Nhan Tây Hạ nào nữa? Trong toàn Hoài Hà thành có Nhan Tây Hạ nào khác nổi danh hơn không? Còn ai khác ngoài Nhan Tây Hạ sắp sửa kết thân vào Tiêu phủ của ngươi?"

Giọng Tiêu Liên mang theo chút run rẩy: "Ngươi nghe từ đâu vậy?"

Tầm Thu thu miệng quay về phía kim kiều đang ngồi ở cửa, chu chu môi: "Từ phu quân ta đó, sáng nay hắn đi ngang qua phủ của họ, nghe được lời của hàng xóm láng giềng nói, chỉ sợ qua buổi trưa toàn bộ người ở Hoài Hà thành đều sẽ biết."

Tiêu Liên nhất thời không thể ngăn tay mình run rẩy, kim chỉ từ trong tay cậu rơi xuống bàn.

Tầm Thu nhìn Tiêu Liên như người mất hồn, mở miệng quan tâm: "Tiểu lão bản, ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì." Tiêu Liên nhặt kim chỉ lên. "Làm sao mà y lại bị mù?"

"Hôm qua không phải là ngày chín tháng chín sao? Cả nhà họ mang theo người hầu đến Hoài Hà để leo núi chơi bóng cầu song thân. Ai mà ngờ được rằng đệ đệ mười tuổi Nhan Tây Đông của y vì quá phấn khích, chạy nhảy xung quanh khi họ xuống núi, không nghe khuyên bảo, sau trượt chân ngã."

"Lúc đó, Nhan Tây Hạ duỗi tay kéo thằng bé, cả hai người cùng té ngã. Y che chở cho đệ đệ, thằng bé không bị thương gì cả, nhưng y bị đập vào đầu, sáng nay mới tỉnh. Đại phu nói, nói cái gì ấy, máu trong đầu bị tắc nghẽn nên mắt y không thể nhìn thấy được. Không biết Nhan gia gặp phải tội gì, đáng ra còn có Nhan Tây Hạ là trụ cột, nhưng giờ đây chỉ còn có thể dựa vào Nhan Tây Đông, khó mà trông đợi vào kỳ tích của thằng bé ấy lắm."

Tầm Thu nói xong lại cảm thán: "Văn nhân nhã hứng, ở đỉnh cao của ngày chín tháng chín, không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, ngày mai còn thông báo kết quả khoa cử nữa..."

Tuy Tiêu Liên đang cầm kim chỉ, nhưng tay vẫn chưa động, tâm loạn như ma, cậu đặt đồ nghề của mình xuống: "Hôm nay có việc, ta đi ra ngoài một chuyến."

Tiêu Liên đi đến Nhan phủ. Xưởng thêu chỉ cách đó mười lăm phút đi bộ, nhưng cậu phải mất cả một canh giờ mới đến đó. Nhan phủ so với Tiêu phủ nhỏ hơn nhiều, trong dinh thự chỉ có mười mấy người, Tiêu Liên đứng cách đó không xa nhìn cổng.

Tin tức Nhan Tây Hạ bị mù vừa được lan truyền, chốc chốc có người mang theo đồ vật đến thăm, cổng của Nhan phủ mở rộng, có hai hộ vệ đứng ở đại môn, một người ở lại gác cổng, một người dẫn đường đón khách vào.

Tiêu Liên cũng muốn gặp Nhan Tây Hạ, nhưng không ai trong Nhan gia biết cậu, chính cậu cũng không biết làm thế nào để vào. Thậm chí không được xem như bằng hữu, huống chi trong tay cậu cũng chẳng có gì. Những người đến thăm cứ từng đợt rồi từng đợt, Tiêu Liên đứng bất động, nhìn về phía cổng như thể có thể nhìn thấy Nhan Tây Hạ qua các vách tường.

Trời đã trưa, không còn ai đến nữa, Nhan quản gia đến, gọi hai người gác cổng vào ăn cơm, một người trong số họ chỉ vào Tiêu Liên đang đứng cách đó không xa và nói: "Nhan quản gia, người nọ đã đứng ở kia cả một buổi sáng."

Nhan quản gia nhìn theo hướng hộ vệ chỉ, nhìn thấy một nam tử với diện mạo tinh xảo xinh đẹp đang đứng dưới ánh sáng mặt trời, tuy quần áo của cậu không đơn giản, nhưng cũng không sang trọng. Bởi vì ngoại hình quá mức tinh xảo, trông cậu giống như một tiểu kỹ nam. Nhan quản gia không nhớ thiếu gia có lam nham tri kỷ nào như thế này, ông đóng cửa trở về.

Nhìn thấy cổng Nhan phủ đã đóng lại, Tiêu Liên thất hồn lạc phách rời khỏi, cậu không trở lại xưởng của mình mà đi về Tiêu phủ.

Trên đường trở về Tiêu Liên thầm nghĩ, Nhan Tây Hạ về sau sẽ như thế nào, đôi mắt đối với y rất quan trọng, hiện giờ không còn nhìn thấy nữa thì làm thế nào y có thể tiếp tục tham gia khoa cử.

Lại nghĩ đến chuyện hôn ước, nếu Tiêu Tín biết được, tám phần hắn sẽ phản đối, nhưng Tiêu gia không có khả năng từ hôn, không biết Tiêu Tín muốn nháo thành dạng gì đây.

Sau một hồi nghĩ, cậu cảm thấy nếu hắn đòi từ hôn cũng tốt, Tiêu Tín không xứng với y, ai cũng không xứng.

Tiêu Liên mất một canh giờ đi bộ đến Tiêu phủ. Vì bỏ ăn cơm trưa, bụng liền truyền đến âm thanh kháng nghị, nhưng Tiêu Liên không có cảm giác muốn ăn. Khi đi qua chính viện, cậu nghe Tiêu Tín lớn tiếng rít gào: "Không gả, không gả nữa" như không sợ giọng hắn sẽ khàn đi.

Lúc Tiêu Tín vừa mới biết chuyện, hắn chạy đến viện nổi trận lôi đình, Tiêu phu nhân đuổi hạ nhân tránh đi, Tiêu Liên liền trốn ở một góc nghe lén.

Tiêu Tín dùng chân đá hoa cỏ: "Nương! Ta không gả! Ta là nam nhân, ta còn muốn vì Tiêu gia chúng ta khai chi tán diệp*, cần gì phải gả cho một người mù chứ!"

(* Khai chi tán diệp = Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường - Theo Wikipedia.)

"Tín nhi, nương cũng không muốn ngươi kết hôn với một người mù, nhưng y sẽ bình phục, có thể không lâu nữa y sẽ nhìn được thôi."

"Nếu không bao giờ lấy lại được thị lực thì sao! Ta đã hỏi thăm qua, đại phu nói tỷ lệ hồi phục thị lực cực kỳ nhỏ."

Tiêu phu nhân có hơi sốt ruột: "Nhưng toàn bộ người ở Hoài Hà thành đều biết về hôn sự này, chúng ta là thương gia kiêng kị nhất chuyện này, làm sao có thể bội ước được a!"

Cũng trách Tiêu gia quá mức kiêu ngạo, trước đây vẫn luôn khoe khoang rằng đại tài tử* Nhan Tây Hạ sẽ kết thân với gia đình họ, hiện giờ đã đến lúc rồi mà việc đồng áng vẫn chưa xong.

(* Đại tài tử: Người vĩ đại, tài năng.)

Tiêu Tín bị sủng hư, trực tiếp phản bác: "Nương! Trong lòng nương, lẽ nào ta so ra còn kém hơn thanh danh tiền tài của y? Hơn nữa, không phải Tiêu phủ chúng ta còn chưa đủ nhiều sao?"

Tiêu phu nhân đành phải an ủi: "Tín nhi, ngươi nhớ lại đi. y muốn được đứng nhất bảng thi Hương giành Giải Nguyên thì hôn ước mới giữ lời."

"Nhưng các ngươi không phải y là đại tài tử sao! Sao y lại thi trượt!" Tiêu Tín hung tợn giẫm lên bông hoa hắn vừa đá: "Vốn dĩ là vì y có khả năng đạt Trạng Nguyên ta mới muốn gả cho y, bằng không ta là một nam nhân phải ủy thân người khác làm chi? Hiện tại mắt của y mù rồi, sang năm tham gia thi Hội như thế nào? Thi hội còn không được thì nói gì đến thi Đình!"

"Y thực sự là tài hoa vô hạn a, tài mạo song toàn, nương thấy y làm người cũng không tồi."

"Là người không tồi? Y quả là không tồi, ngày đó chính nương cũng đã thấy chuyện của ta cùng Tiêu Liên rồi, y là đã giúp lý chứ không giúp thân, tính tình ta như vậy qua bên kia, làm sao sống cùng với y được! "

Tiêu phu nhân nhất thời có chút sinh khí: "Nếu ngươi sớm nói tính tình không hợp, thì tới bây này cũng đâu đến nỗi."

Tiêu Tins ngạc nhiên nhìn Tiêu phu nhân: "Nương, ngươi đang trách ta?!"

Tiêu phu nhân lại ảo não nói: "Tín nhi, là nương đang sốt ruột."

Tiêu Tín duỗi tay dùng sức nhổ hoa hồng trong đất ném xuống: "Dù sao thì ta sẽ không gả cho y đâu!"

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí Tiêu phu nhân: "Nhan Tây Hạ có hôn ước với Tiêu gia chúng ta, nhưng trong Tiêu gia ngươi không phải là người duy nhất xấp xỉ bằng tuổi y."

Tiêu Tín ngừng nhổ bông hoa tội nghiệp, sự phấn khích trong giọng nói của hắn đột nhiên tăng lên: "Nương, ý ngươi là Tiêu Liên!"

Tiêu phu nhân che miệng Tiêu Tín: "Suỵt nhỏ giọng chút."

"Nhưng, nhưng Nhan Tây Hạ biết ta sẽ cùng y thành thân, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cứ để bọn hắn bái đường thành thân, hôn khế ở quan phủ bên kia đăng ký bằng tên của Tiêu Liên, một người mù làm sao có thể nhìn thấy được?"

"Nhưng Hoa Đình triều bắt buộc phải có tiệc khi hai nam nhân thành hôn, chúng ta phải cùng gia đình kia lên ngựa để đến tiệc, không có khăn voan, người nhà bọn họ không quen biết chúng ta, nhưng trong tiệc rượu khó tránh đụng phải người quen biết, thế thì phải làm sao?"

"Chờ đến lúc ăn tiệc, hai người bọn hắn đã sớm bái đường rồi."

Tiêu Tín có chút sốt ruột, giọng nói lớn hơn: "Ý ta là, một khi y biết được điều này, chúng ta nên làm gì sau đó đây?!"

"Tín nhi đừng lo. Bọn hắn đều bái đường thành thân, biết được thì sao. Huống chi Nhan Tây Hạ là văn nhân, văn nhân cao trọng nhất là mặt mũi, làm sao ngay tại chỗ vạch trần danh dự của mình được?"

Tiêu phu nhân cầm những bông hoa trên tay Tiêu Tín: "Những người khác sẽ chỉ biết Nhan Tây Hạ kết hôn với tiểu công tử Tiêu phủ, lại không tiểu công tử kia là ngươi, vì thế trong mắt người ngoài cũng không tín là mất tin. Miễn là không thất tín, Nhan Tây Hạ nghĩ thế nào cũng không liên quan đến chúng ta."

"Nếu Tiêu Liên không chịu thay ta xuất giá thì sao?"

"Hắn ngày thường rất mềm yếu, việc này để nương, ngươi cứ yên tâm đi."

Tiêu Tín cao hứng trở lại, giơ tay đưa trước mặt Tiêu phu nhân, ủy khuất nói: "Nương, ta vừa nhổ cành hoa đã bị thương ở tay, muốn tìm đại phu tới khám." ( tui thực mệt mỏi với Tiêu gia...:)))))

Tiêu phu nhân nắm lấy tay Tiêu Tín, đau lòng nói: "Ôi, đứa con nhỏ tâm can của ta a, không có việc nhổ hoa làm chi, ngươi còn nhỏ, lại được nuông chiều từ bé, tay mềm mại như vậy, những thứ như cành hoa rất thô ráp sẽ làm tổn thương ngươi đấy có biết không?"

"Còn không trách ngươi vì không ngăn cản ta."

"Được được được, là nương không ngăn cản ngươi, vào nhà đi, nương gọi người tìm đại phu tới."

Nghe những lời mẫu tử hai người kia nói, trong lòng Tiêu Liên có vài phần lo lắng, lại có vài phần ngọt ngào.

Nếu Nhan Tây Hạ biết cậu cùng y xuất giá, cảm thấy cậu khinh mắt y mù mà lừa dối, không biết sẽ phản ứng thế nào.

Tiêu Liên trở về phòng của mình suy nghĩ, việc này là do hai mẫu tử kia vội vàng, bọn họ cầu cậu làm chuyện này, cậu cũng không thể để họ áp mình một đầu được.

Ngày mau có yết bảng, đêm đó Tiêu Liên bị Tiêu phu nhân gọi qua, cậu nhận ra ngoài hai mẫu tử kia, cha cậu Tiêu Nặc Phục cũng ở đó, cậu có chút tự giễu mà nghĩ, cậu là nhi tử thứ phi lẽ nào so được với nhi tử của chánh thất quý giá.

Tiêu phu nhân giải thích lý do gọi cậu tới là vì chuyện gì, sau đó uy hiếp nói: "Nếu ngươi không đáp ứng, phụ thân ngươi sẽ ly hôn với mẫu thân ngươi."

Tiêu Liên lạnh mặt: "Muốn ly hôn thì ly đi."

Tiêu phu nhân không ngờ rằng túi trút giận ngày thường mềm yếu có thể nói như vậy: "Đến lúc bị đuổi ra khỏi phủ, các ngươi có thể sẽ không sống nổi được."

Tiêu Tín nói thêm: "Nương, hắn còn có cửa hàng nhỏ."

Vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của Tiêu Tín, Tiêu Nặc Phục tặng hắn mười sáu cửa hàng, ngay cả cửa hàng nhỏ nhất cũng lớn hơn so cửa hàng của Tiêu Liên, hắn không ít lần lấy chuyện này nói móc cậu.

Tiêu phu nhân lại nói tiếp: "Tịch thu cửa hàng lớn bằng hạt gạo kia, xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào."

"Cửa hàng đã được đăng ký dưới tên của ta."

"Có cái gì mà tiền không làm được? Ngươi chỉ bất lực thôi."

"Cứ việc đi." Tiêu Liên cũng không vội, dù sao người không muốn kết hôn không phải là cậu.

Khi Tiêu Nặc Phục nghe Tiêu phu nhân nhắc đến cửa hàng nhỏ này, mặt mũi có chút không nhịn được, ho khan hai tiếng để làm rõ sự tồn tại của mình: "Tiểu Liên a, ngươi thế nào mới bằng lòng thay ca ca ngươi gả đi?"

Tiêu Liên nhìn thẳng Tiêu Nặc Phục: "Đưa nương ta lên trắc thất."

Tiêu phu nhân ném tách trà trên tay về phía Tiêu Liên: "Si tâm vọng tưởng!"

Tiêu Nặc Phục nhấp một ngụm trà, vô luận kết quả có ra sao, ông ta đều không để bụng. Tiêu Nặc Phục tự biết chính mình nhát gan háo sắc, nhưng không xấu hổ chút nào, ông ta cảm thấy chỉ cần như vậy sống thoải mái, trong nhà thê thiếp nháo thế nào đều có thể. Ông ta sẽ không bao giờ lội xuống nước bùn. Nữ nhân dùng bản thân để làm niềm vui cho mình, ông ta cũng không cần phải nhọc lòng.

Tiêu Liên tránh thoát, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Tín: "Bằng không cứ để Tiêu Tín kết hôn, chuyện này không cần thương lượng nữa."

Lần đầu tiên Tiêu Tín thường xuyên khi dễ Tiêu Liên trở nên nhút nhát, hắn ghé bên tai mẫu thân hắn nói: "Nương, này cũng không có gì đâu. Chờ về sau hắn gả qua đó, chúng ta có thể tùy tiện tìm cớ hủy hoại mẫu thân của hắn mất đi tư cách nội thiếp là được."

Lời thì nói là như vậy, nhưng trắc thất cùng thiếp cực kỳ khác nhau, thứ thiếp có thể tùy ý nắm trong tay, nhưng Sở thị trở thành trắc thất, nếu muốn tìm cớ sẽ càng khó, bất quá vì nhi tử của mình, Tiêu phu nhân khẽ cắn môi đáp ứng: "Được."

Tiêu Liên thở phào nhẹ nhõm sau khi ra khỏi phòng, dập tắt sắc mặt thanh lãnh mắt sáng như đuốc biểu tình, tim cậu đập dữ dội, phía sau lưng đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt đẫm. Tiêu Liên hiếm khi có lúc kiên cường như vậy, ngày thường đến sinh hoạt cũng tốt hơn những người bình thường, ngay cả nha đầu sủng tín bên người Tiêu phu nhân đều không bằng.

Ngày hôm sau, tin tức Nhan Tây Hạ giành đầu bảng thi Hương truyền đến, bảy ngày sau sẽ thành hôn.

Ngay sau đó, tin tức về việc Sở thị được thăng làm trắc thất đã lan truyền khắp Tiêu phủ. Khi Sở thị biết được chính mình lên trắc thất là nhờ nhi tử xuất giá đổi lấy, thị khóc lóc ôm Tiêu Liên: "Đều do nương hay nói đến chuyện này, nhưng tiểu nhi tử ngốc, ở trong lòng nương, danh trắc thất này căn bản so ra không quan trọng bằng ngươi a."

Tiêu Liên lau nước mắt Sở thị:: "Nương, đừng khóc. Sinh hoạt của trắc thất so với thiếp tốt hơn rất nhiều, như thế khi ta gả qua kia cũng yên tâm chút, ngươi ở trong phủ phải bảo trọng chính mình. Thêm nữa, là vì yêu Nhan Tây Hạ, ta tự nguyện, cũng coi như tâm nguyện ta được trọn vẹn đi."

Sở thị biết Tiêu Liên đang an ủi thị, khóc sướt mướt mà ngăn không được, Tiêu Liên đành phải nói: "Nương, khóc nhiều quá sẽ có nếp nhăn, chẳng phải người đã nói rằng cho dù đến tuổi già, nưỡng vẫn muốn là bông hoa đẹp nhất sao."

Sở thị lúc này mới nín khóc bật cười, duỗi tay giả vờ đánh Tiêu Liên một cái: "Tiểu tử ngốc, biết lấy nương làm trò cười."

Thấy mẫu thân ngừng khóc, Tiêu Liên lại mỉm cười. mí mắt cậu cong cong, môi hồng răng trắng.

- -------

Editor: Lúc edit chương này tui nghe đủ loại nhạc V-pop, K-pop, J-pop, Thái Lan, cổ điển, Rock,... nghe giật gân thú dzị sao á:))))))