Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 11: Bươm bướm vỗ cánh (2)



“Vậy nên nói như vậy thì khi cậu cấp cứu cho cậu ta, thực ra rất có thể cậu ta đã chết rồi.”

“Với thực lực của dòng họ Hightower, họ nhất định sẽ yêu cầu huy động những công tố viên liên bang mạnh nhất, kinh nghiệm dày dạn nhất, đừng nói là tôi không thể trả nổi phí luật sư đắt đỏ, dù tôi trả được… tôi cũng không thắng được…” Arryn giơ hai tay ôm mặt mình.

“Nhưng tôi lại nghĩ, nếu quả đúng như cậu nói, John Hightower đã tắt thở trước khi được cậu cấp cứu, thì việc tố cáo tội mưu sát của cậu không thể thành lập được. Đầu tiên, không thể xác nhận rốt cuộc nguyên nhân tử vong của John Hightower là do dị ứng lạc dẫn đến ngạt thở hay là gãy xương sườn, nguyên nhân tử vong không rõ, có lập án được hay không cũng là vấn đề. Dù lập được án, lợi ích của nghi ngờ hợp lý thuộc về bị cáo, cậu cũng không thể bị phán tội được.” Đây là lời an ủi từ góc độ của Evan có thể cho đối phương.

“Tôi biết. Nhưng công nghệ hiện nay tiên tiến như thế, nếu cuối cùng vẫn chứng minh John Hightower chết vì tôi cấp cứu thì sao?”

Thứ Evan nhìn thấy trong mắt Arryn không phải nỗi áy náy sâu sắc, mà là nỗi sợ muốn thoát tội.

“Kể cả thế, dù John Hightower chết vì cậu cấp cứu, cậu có biết Luật người tốt Samaritan không?”

“Gì cơ?” Arryn ngước mắt lên.

“Luật pháp của chúng ta, cốt lõi của nó là nguyên tắc, chứ không phải hình thức. Câu chuyện của Samaritan bắt nguồn từ Kinh Thánh, chắc là cậu đã nghe rồi. Khi cậu làm việc đúng với mục đích tốt, dẫu cho kết cục không hoàn hảo, thậm chí là không tốt, thì cậu cũng được thông cảm. Chuyện của John Hightower, cậu chỉ làm việc đúng đắn bằng cách chưa đủ thành thạo mà thôi. Dù là sinh viên chưa tốt nghiệp khoa Luật cũng có thể giúp cậu chiến thắng vụ kiện này.” Giọng Evan bình tĩnh mà điềm đạm, dường như đang trần thuật một sự thực đã được ấn định.

Arryn nhìn vào mắt Evan, hồi lâu sau mới nói: “Cảm ơn anh. Nhưng đó là dòng họ Hightower, dù cho tôi vô tội về mặt pháp luật, chờ đến lúc tôi tốt nghiệp, dưới sức ảnh hưởng của dòng họ này, tôi cũng không thể tìm được công việc nào ra hồn nữa. Tôi cảm thấy mình rất đáng hổ thẹn… bởi thế mà tôi lại thầm mong đợi cuối cùng cảnh sát phát hiện ra John Hightower bị sát hại thật, còn tôi chỉ là một mắt xích nhỏ bé không đáng kể trong án mạng này mà thôi. Như thế, dòng họ Hightower sẽ không đặt sự chú ý của họ vào tôi.”

“Suy nghĩ như vậy là chuyện thường tình. Vậy nên hiện tại, tôi cần cậu nhắm mắt lại tưởng tượng phản ứng của mọi người có mặt lúc đó.”

“Tôi… tôi không thể nhớ được…” Arryn lắc đầu.

“Rất nhiều sự thật ở ngay trong đầu chúng ta, không phải chúng ta không nhớ, chỉ là chúng ta không tìm ra chúng mà thôi. Bây giờ tôi cần cậu thả lỏng thần kinh, tôi biết cậu không muốn nhớ lại cảnh đó lần thứ hai, nhưng sự thật sẽ không thay đổi vì cậu né tránh. Trái lại, khi cậu nhớ lại, cậu có thể phát hiện ra chân tướng quan trọng nhất.”

Được Evan thuyết phục, Arryn nằm xuống trường kỷ, nhắm nghiền mắt, trong lời nhắc nhở từng bước một của Evan, cậu ta nhớ lại khung cảnh lúc đó.

“Lúc cậu phát hiện ra John Hightower sắp chết ngạt, có những ai đang đứng xung quanh cậu?”

“Tôi sốt ruột quá, không nhớ được…”

“Có phải có phục vụ ở gần các cậu không?”

“Có phục vụ! Một cô gái trẻ tóc dài màu nâu, còn có một cậu trai trên mặt toàn tàn nhang, chắc họ đều là sinh viên đại học gần đó đến làm thêm.”

“Biểu cảm trên mặt họ ra sao? Cô gái đó trước đi.”

“Cô ấy sợ chết khiếp, hai tay bịt miệng, không biết nên làm gì.”

“Còn cậu trai kia?”

“Cậu ta… rút ngay điện thoại ra gọi cấp cứu…”

“Cậu từng nói, mọi người xung quanh mở cặp của cậu ta, nhưng không tìm thấy thuốc dị ứng. Những ai đã lục cặp cậu ta?”

“Hai bạn nữ đến cùng cậu ấy.”

“Họ cùng nhau lục cặp của cậu ta?”

“Phải, họ lục cùng nhau.”

Evan hỏi Arryn thêm vài câu, rồi kết thúc cuộc thẩm vấn này.

“Câu trả lời của tôi có ích cho anh không?” Arryn mở mắt ra hỏi Evan.

Evan bưng cà phê đã nguội quá nửa, nhấp một ngụm: “Rất nhiều thông tin lúc ấy chúng ta nghĩ là vô dụng, sau này đều phát hiện ra là cực kỳ quan trọng. Hôm nay làm phiền cậu rồi, hãy nghỉ ngơi đi nhé.”

Arryn đứng dậy tiễn Evan ra cửa.

Lúc Evan bước xuống bậc thềm, Arryn gọi anh lại: “Ngài thanh tra…”

“Sao thế?” Evan quay người.

“Cảm ơn anh.”

“Gì cơ?”

“Vì nghĩ rằng tôi là người tốt.” Trong nụ cười của Arryn có thêm chút bình tĩnh so với nỗi sợ hãi ban đầu.

Evan gật đầu, ngồi vào xe của mình.

Anh về đến căn hộ của mình, lúc đi lên cầu thang, điện thoại bỗng đổ chuông, dù sao bây giờ cũng là đêm khuya, rốt cuộc là ai gọi cho mình?

Chuỗi số đó khiến dây thần kinh của Evan trở nên căng thẳng một cách vô cớ. Dẫu cho anh tự nhủ vô số lần, đừng nghe cuộc gọi này, nhưng vào giây cuối cùng anh vẫn bắt máy.

“Xin chào, tôi là Evan Lee.”

“Chào buổi tối, ngài thanh tra. Hình như tôi nghe thấy tiếng anh đang đi, xem ra dạo này anh đang xử lý một vụ án hóc búa.”

Giọng nói truyền tới từ đầu bên kia mang chút thỏa mãn, còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gió.

“Ngài giáo sư, ngài cũng biết đã khuya lắm rồi, xin hỏi gọi cho tôi có chuyện gì không?”

Tim Evan loạn nhịp vô cớ, nhưng anh vẫn ra sức kiềm chế, giữ giọng mình điềm tĩnh bình thường.

“Tôi đang ở sân bay, anh cũng chưa ngủ, chi bằng đến đón tôi đi?” Giọng Caesar mang ý cười cợt nhả.

“Anh có hai lựa chọn, Một, gọi taxi về. Hai, nhờ trợ lý đến đón.”

“Evan, anh đang sợ tôi đấy à?”

Một câu nói đơn giản mà lại đẩy cao cảm xúc của Evan.

“Tôi chẳng có gì phải sợ cả.”

“Đúng thế, anh cứ như mặt hồ trong veo thấy cả đáy, quả thật không cần lo lắng bị tôi nhìn thấu điều gì. Tôi đợi anh ở sân bay, không gặp không về.”

Dứt lời, Caesar không cho Evan cơ hội từ chối, hắn bèn cúp máy luôn.

Evan nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mất hai giây, bình tĩnh về nhà mình, một hơi dốc cạn chai bia còn chưa uống hết, sau khi vào nhà vệ sinh rửa ráy, anh bèn nằm lên giừng, chẳng thèm để bụng lời nói của Caesar.

Có khi anh đi thật, thằng cha Caesar đã bắt ô tô về từ lâu rồi.

Lúc này, trong nhà vệ sinh nam ở sân bay, Caesar vặn vòi nước, hai tay vốc nước táp lên mặt mình.

Trong làn nước ẩm ướt, khuôn mặt hắn sáng rực rỡ, càng thêm cuốn hút.

Khi ngước mắt lên, hắn nhìn thấy Mammon với cặp đồng tử màu vàng đang nhìn mình bỡn cợt.

“Anh đang mong đợi điều gì? Anh đã dọa anh ta sợ chết khiếp rồi. Anh ta sẽ không đến gặp anh đâu. Bất cứ người bình thường nào đều sẽ không muốn bước vào thế giới của anh, huống hồ là Evan? Anh biết rất rõ, đáy lòng anh ta có một ranh giới, bất kể xảy ra chuyện gì, anh ta đều sẽ không vượt qua ranh giới ấy. Còn anh, thì nằm bên ngoài ranh giới của anh ta.”

Caesar thong thả nhếch khóe môi: “Nếu Evan là ánh sáng, thì tôi chính là bóng tối.”

“Đúng thế, hai người giống như hai mặt của một đồng xu, vĩnh viễn không thể gặp nhau.”

“Anh sai rồi, Mammon. Nơi có ánh sáng thì nhất định sẽ có bóng tối.”

Caesar thong dong lau sạch tay mình, bước ra ngoài.

Một tiếng đồng hồ sau, Evan thở hắt ra một hơi, anh ngồi dậy từ trên giường, nhanh chóng khoác âu phục, chộp lấy chìa khóa xe, rời khỏi căn hộ.

Thành phố trong màn đêm vẫn chìm đắm trong ánh đèn rực rỡ, chiếc SUV màu đen phóng như bay, dường như gió cũng bị nó kéo theo.

Lúc anh gần đến sân bay, anh gọi một cuộc điện thoại: “Alo, Caesar, anh đang ở đâu?”

“Dĩ nhiên là đợi anh ở sân bay rồi.” Giọng Caesar có một sự kiên nhẫn, dẫu cho hắn đợi cả hàng nghìn năm cũng vẫn sẽ như vậy.

“Tôi ở cửa số 2.” Evan nói nhẹ nhàng.

Vài phút sau, một bóng người cao ráo băng qua cửa kính đi về phía Evan.

Đối phương mặc áo khoác màu xanh thẫm, cổ áo viền lông gần như che kín nửa mặt, mái tóc màu vàng bị gió đêm thổi vờn, cặp chân dài mặc quần bò màu sẫm đó, từng bước đi đều toát lên vẻ tao nhã đắm say lòng người.

Hắn mở cửa bên ghế trước cạnh Evan, ngồi vào cứ như một người bạn cũ đã quen thân.

“Có phải lúc nãy anh nhìn tôi mãi không?” Caesar ngả người về phía Evan, cười hỏi.

“Đúng thế. Vì tôi cho rằng, so với làm khảo cổ hohặc làm giảng viên trong trường đại học, anh thích hợp làm người mẫu hơn cả đấy. Chụp ảnh quảng cáo, trình diễn thời trang.”

Evan biết, che giấu suy nghĩ của mình trước mặt Caesar là vô nghĩa, chi bằng trong đầu nghĩ gì, thì thành thật nói nấy.

“Nếu quả thật có một ngày nọ, anh có đến xem tôi trình diễn không?” Caesar hỏi.

Ý cười trong mắt hắn có vài phần quyến luyến.

“Không. Tôi không có hứng thú với thời trang.” Evan khởi động xe.

“Thế thì tôi vẫn nên làm giảng viên đại học thôi. Như thế, lúc rảnh rỗi còn được làm cố vấn cho Cục điều tra.”

“Nếu tôi không đến đón anh, anh sẽ đợi mãi ở sân bay à?” Evan hỏi.

Dù cho Caesar toàn tỏ vẻ không có hứng thú với mọi thứ xung quanh vì hắn biết rõ như lòng bàn tay, nhưng Evan có thể cảm nhận được nỗi cố chấp vô cớ của hắn dành cho mình.

“Hả? Tôi đâu có đợi anh lâu lắm đâu.” Caesar chống cằm, cùi chỏ tựa trên cửa kính, ngoảnh mặt nhìn Evan.

“Vậy nên hai tiếng đồng hồ đối với anh không tính là lâu, thế đáng lẽ mai tôi hẵng tới.”

Ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt vô cảm của Evan từng đợt.

“Hai tiếng trước, lúc tôi gọi điện cho anh, tôi vẫn đang ở Seattle.”