Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 14: Bươm bướm vỗ cánh (5)



“Anh đúng là một cậu bé hư, Evan à. Anh muốn biết được thông tin anh muốn biết từ tôi, lại cố giữ khoảng cách với tôi. Anh cứ gọi tôi là giáo sư, chứ không phải Caesar. Trên thế giới này có vô số giáo sư, nhưng chỉ có một tôi mà thôi. Anh biết rõ, muốn có được cái gì thì phải trả giá.”

Mắt Caesar rất đẹp. Nhưng Evan biết, đó chỉ là vũ khí để anh buông lỏng cảnh giác.

“Caesar, anh đã nhìn thấy gì?”

“Thế thì trước tiên anh có thể nói cho tôi biết, anh đã nhìn thấy gì không?”

“Thứ nhất, Anita rất để ý đến Mason, nếu không phải Mason cũng ở biệt thự, có thể cô ấy đã kể cho chúng ta bí mật cô ấy biết rồi. Mà bí mật này chắc hẳn liên quan đến cả John, Mike và Mason.”

“Điều này đã khá rõ ràng rồi, thứ hai thì sao?”

“Thứ hai, Mason vẫn luôn sống trong biệt thự này. Bạn thân qua đời, cậu ta không cần phải tốn công quét dọn biệt thự, trừ phi cậu ta cơ bản đã sống trong đó và cậu ta cần trong biệt thự không còn bất cứ bí mật gì cậu ta cần giấu.”

“Ồ, anh cho rằng bí mật này là gì?”

“Tôi cho rằng trong biệt thự ấy từng xảy ra án mạng. Chỉ có vết máu là khó rửa sạch nhất. Bất cứ vết máu li ti nào đều có thể trở thành chứng cứ. Tôi nghi ngờ Mason, John, Mike và Anita đều tham gia vào vụ này.”

“Ừ hứ, người xem nhiều phim quá đều có thể nghĩ thế.”

“Nhưng trước khi đi anh bảo Mason rằng “vườn hoa sau nhà của cô cậu được chăm chút rất đẹp”. Chủ ngữ anh dùng “cô cậu”, lúc Mason nghe thấy không hề cảm thấy có gì không đúng, cứ như cậu ta vốn là chủ nhân biệt thự này, yên tâm chấp nhận lời khen ngợi của anh. Việc này chứng tỏ Mason coi nơi này là nhà mình, nếu tôi không đoán nhầm, bốn thanh niên đó trước nay vẫn sống ở đây.”

“Evan, rốt cuộc là vì trí nhớ của anh rất tốt, hay là vì câu ấy do tôi nói, nên anh nhớ rất rõ?” Caesar cười hỏi.

“Vì là anh nói.” Evan thẳng thắn thừa nhận, “Nhưng thông tin tiết lộ từ câu nói ấy không chỉ có vậy. Anh cố tình nhắc đến vườn hoa sau nhà, rõ ràng vườn hoa sau nhà họ đã được cải tạo. Mặc dù đã trồng hoa tuyệt đẹp, nhưng ấy là việc gần đây mới xảy ra. Một tháng trước Mike chết vì tai nạn ô tô ngoài ý muốn, trong vòng chưa đầy một tuần John cũng chết, trong tình hình ấy mà Anita và Mason vẫn còn tâm trạng cải tạo vườn hoa sau nhà?”

“Vậy nên, anh cho rằng trong vườn hoa sau nhà từng chôn thi thể, đúng không?”

“Đúng thế.” Evan gật đầu, “Tôi đã nói hết mọi suy luận và phỏng đoán của mình, thế còn anh? Rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì, Caesar?”

“Ý kiến của tôi là, nếu Mike chết vì tai nạn xe và John chết vì lạc đều là bị sát hại, bây giờ anh đã biết động cơ mưu sát là gì rồi. Nếu biết được nạn nhân từng bị chôn trong vườn hoa sau nhà là ai, có lẽ anh sẽ phá giải được mọi câu đố.”

“Nhưng rất rõ ràng là Mason và Anita đã di chuyển cái xác đến nơi khác rồi.”

“Còn một nghi vấn cuối cùng, cà phê Mason đưa chúng ta có vấn đề gì à? Anh chẳng uống lấy một ngụm.”

Cấp bậc cuộc sống của mấy cô cậu này rất cao, nên cà phê dùng để đãi khách cũng là hàng thượng hạng.

“Vì cà phê cậu ta pha khó uống quá. Thời gian pha quá lâu, dẫn đến việc cà phê bị chua.”

“Anh kén chọn quá đấy.” Evan hừ một tiếng.

Caesar lại sấn tới, vừa nhìn nửa mặt nghiêng của Evan vừa nói: “Nếu là anh pha cho tôi, dù là cà phê hòa tan rẻ tiền đắng nhất, tôi cũng sẽ uống hết.”

Evan tự động bỏ qua lời nói của Caesar.

Cả vụ án như đã có manh mối, nhưng thực tế thì vẫn không có manh mối.

Evan gọi điện cho Murphy: “Murphy, tôi muốn cậu kiểm tra giúp tôi vài việc, trong biệt thự mà John và Anita sống, ngoại trừ Mike và Mason ra thì một tháng trước còn có ai từng ra vào thường xuyên? Thứ hai, sau khi Mike chết trong tai nạn xe một tháng trước, Mason đã lái xe đi những đâu. Đặc biệt là một số công viên quốc gia hẻo lánh hoặc những nơi mà người bình thường không đến. Thứ ba, tôi muốn cậu kiểm tra lại đống đổ nát sau tai nạn xe của Mike, rốt cuộc còn bất cứ cái ô tô nào bị giở trò không.”

Lúc Evan cúp máy, Caesar búng tay: “Có phải anh nên mời tôi đi ăn gì không?”

“Được.”

Evan lái xe đến cửa hàng tiện lợi, mua hai cái sandwich và cà phê lon. Anh ném một lon cho đối phương.

“Uống đi, anh nói đấy, dù tôi cho anh thứ cà phê hòa tan rẻ tiền đắng nhất thì anh cũng sẽ uống hết.”

“Nhưng tôi không nói là tôi chịu được sandwich.” Caesar chẳng định nhận sandwich của Evan.

Evan chẳng để ý, anh mở một lon cà phê, vừa uống một ngụm đã bị Caesar cầm mất.

“Này, đấy là cà phê của tôi.”

Caesar thản nhiên trả lại lon cà phê chưa mở cho Evan: “Cà phê lon đã khó nuốt lắm rồi, nếu không có mùi anh, làm sao tôi uống nổi?”

Evan nhìn Caesar hai giây, anh biết tranh luận với tên này là vô nghĩa, thế là tiếp tục ăn sandwich của mình.

Caesar cầm lon cà phê, ngón tay hắn rất dài, thi thoảng lại lắc một lần, dường như cà phê rẻ tiền bên bờ môi hắn cũng trở thành rượu vang thượng hạng.

Evan lái xe đến căn hộ của Arryn, mua một bó cẩm chướng bên ngoài nhà cậu ta.

“Evan, không ngờ anh cũng có ngày tặng hoa cho người khác? Quả là khiến tôi không dám tin vào mắt mình.” Caesar dựa vào thành xe, nói cợt nhả.

“Tôi muốn đi gặp cậu sinh viên y trong vụ John Hightower. Anh muốn hóng gió lạnh ở đây, hay muốn lên cùng tôi?”

“Ồ, tất nhiên là lên cùng anh rồi.”

Hai người lên căn hộ, Evan bấm chuông cửa, Arryn mở cửa mặt trắng bệch, cậu ta vừa mới từ bệnh viện về đây.

Nhìn thấy Evan, trên mặt Arryn nở nụ cười: “Ồ, đặc vụ Lee… không ngờ anh lại tới.”

“Hoa tặng cậu này.” Evan đưa cẩm chướng cho Arryn.

“Cảm ơn, đây là…” Ánh mắt của Arryn dừng trên Caesar tay đút túi đang đứng sau Evan.

“Đây là đồng nghiệp của tôi, anh ấy cùng tôi đến thăm cậu.”

“À, mời vào.” Arryn nom rất mệt mỏi, cậu ta đi vào bếp, “Cà phê và trà đều hết rồi… xin lỗi nhé, chỉ có nước thôi.”

“Không sao, tôi đến đây chỉ là muốn bảo cậu, John Hightower có thể đã bị sát hại thật, nên cậu không cần vội vàng tự sát.”

Đang quay lưng lại với Evan để rót nước, bả vai Arryn run bắn.

“Ngài thanh tra, không phải anh đang an ủi tôi đấy chứ? Tôi đã nghỉ học rồi, không còn tương lai nữa, xin đừng cho tôi hy vọng vô nghĩa.”

“Tôi nói là “có thể”, chứ chưa chắc chắn.”

Caesar rõ ràng là không hứng thú với cuộc đối thoại giữa Evan và Arryn, hắn nhàm chán di ngón tay trên mép bàn.

Khi hắn di hết một vòng, cuối cùng Arryn cũng bước ra.

Mắt cậu ta đỏ hoe, chắc là suýt thì bật khóc.

“Cảm ơn anh, ngài thanh tra.”

“Đừng khách sáo. Xin hãy nghỉ ngơi tử tế, bây giờ chúng tôi phải đi đây.”

“Hả? Cứ thế đi à? Tôi còn chưa uống nước mà.” Caesar liếc nhìn hai cốc thủy tinh trong tay Arryn.

“Ồ, tôi quên mất!” Arryn vội vàng chìa cốc nước.

Caesar nhếch lông mày với Evan: “Chịu thôi, lúc nãy nụ vị giác của tôi bị cà phê dở ẹc ngược đãi.”

“Cà phê dở ẹc? Nếu là cà phê dở, ngài có thể chọn không uống. Lẽ nào là do người thương đưa, nên dù khó uống cách mấy cũng phải uống cạn?”

Rõ ràng tâm trạng của Arryn khá hơn hẳn, cậu ta đã có thể nói đùa với người khác rồi.

“Ha ha, tôi phát hiện ra mình hơi thích cậu đó.” Caesar chỉ về phía Arryn, “Đúng vậy, đúng là cà phê người tôi thương đưa tôi. Tiếc rằng trước nay gu của người yêu tôi rất tệ, nên cà phê mà người ấy chọn, tôi chỉ có thể đáp lại bằng thái độ khoan dung.”

Evan đi tới, xách cổ áo Caesar: “Đi thôi.”

Họ về đến xe, Evan vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Tôi đưa anh về.”

Caesar cũng sấn lại, một tay ấn trên vô lăng của Evan, tay còn lại chống trên lưng ghế của anh: “Tôi tưởng còn có thêm bữa tối nữa.”

“Tôi đã mời anh uống cà phê rồi.” Evan đáp, tiện thể đẩy đối phương ra.

Đúng lúc Evan giơ tay mở cửa xe cho đối phương, Caesar đột nhiên túm đầu Evan, ấn anh vào lòng mình.

“Evan.”

Nhịp tim đều đặn của Caesar truyền tới bên tai, động tác định đẩy đối phương ra của Evan dừng lại tại chỗ.

“Có một câu chuyện, tôi tin rằng khi anh được huấn luyện tân binh ở Cục điều tra đã nghe qua rồi.”

“Câu chuyện gì?”

“Một chàng hoàng tử, đến một lâu dài bị ác quỷ kiểm soát để giải cứu một cô công chúa. Lúc hoàng tử dẫn công chúa đến cổng lâu đài, ác quỷ đuổi tới. Ác quỷ bảo họ, màu trắng đại diện cho thiên thần, đối lập với ác quỷ. Còn công chúa tình cờ đang mặc váy màu trắng, cô không thể rời khỏi lâu đài, thế nhưng kết cục câu chuyện lại là chỉ có công chúa rời khỏi đó thành công.”

“Vì công chúa đã cầm dao găm giết chết hoàng tử, nhuộm đỏ chiếc váy trắng của mình.” Evan đáp, “Anh đang ám chỉ tôi điều gì, hả Caesar?”

Evan ngửa mặt lên, Caesar chỉ mỉm cười, đầu ngón tay vuốt xương mày của Evan: “Tôi không ám chỉ bất cứ chuyện gì cả. Có điều cùng một câu chuyện, những người khác nhau sẽ có cách hiểu khác nhau mà thôi. Chúc ngủ ngon.”

Dứt lời, Caesar bước ra cửa, rời khỏi xe của Evan.

Evan chau mày, anh cầm vô lăng trong im lặng, sắp xếp tư duy về vụ án hiện tại.

Theo tình hình anh nắm bắt được, Mike, Mason, John và bạn gái Anita của John đều sống trong căn biệt thự đó. Một tháng trước, hoặc là trước đó nữa, khả năng cao trong biệt thự đã xảy ra án mạng, mà bốn cô cậu này đều có liên quan. Họ chôn xác người chết trong vườn hoa đằng sau biệt thự. Một tháng trước, Mike gặp tai nạn ô tô. Một tuần trước, John chết vì dị ứng với lạc. Nếu cái chết của Mike và John là trả thù, vậy thì rốt cuộc là ai đang trả thù họ? Và dùng cách gì?