Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 12





Chương 12

Vào giữa tháng Mười, khối 12 và trường THPT trực thuộc đại học sư phạm B cùng tổ chức một kỳ thi thử, bài thi là do giáo viên trường THPT trực thuộc ra, bất luận về độ khó của bài thi hay là yêu cầu của cuộc thi đều tham khảo từ kỳ thi đại học. Hai ngày thi xong, Từ Tri Tuế cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

Phàm là liên quan đến các cuộc thi thì trường học làm việc rất hiệu quả, sau ngày thi một hôm, bảng điểm đã xuất hiện. Đến thứ Hai, bảng xếp hạng toàn trường cũng dán trên bảng thông báo.

Từ Tri Tuế đoán được mình sẽ không thi tốt lắm, lần này môn Vật lý quá khó. Cô cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ngờ khi cô tận mắt nhìn thấy thành tích và xếp hạng thì vẫn không nhịn được sụp đổ.

636 điểm, đứng thứ 45 toàn trường.

Nếu là trước kia, có lẽ khi nhận được thành tích này cô sẽ thấy vui vẻ, nhưng bây giờ lại đồng nghĩa với việc xếp hạng của cô trong lớp là đếm ngược từ dưới lên.

Từ khi lên trung học tới nay, cô đã quen với việc mình là học sinh ưu tú trong lớp, thành tích luôn đứng hàng đầu, đột nhiên trở thành người đứng cuối cùng trong lớp, trong lúc nhất thời cô khó có thể tiếp nhận được, lòng tự trọng mạnh mẽ cũng bị phá vỡ.

Còn Kỳ Nhiên thì sao, mặc dù gần nửa tháng không đến trường thì vị trí thứ nhất của anh vẫn không ai có thể lay động. Không chỉ như thế, trong cuộc thi lần này anh còn giành được điểm tối đa về môn Vật lý và Toán học, tổng điểm vượt xa vị trí thứ hai gần 30 điểm, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Anh có vẻ ngoài có tài năng lại có nhân phẩm tốt, nhìn thấy anh sẽ làm cho người ta nảy sinh ra ý nghĩ “Anh mới đúng là con người do Nữ Oa nương nương tỉ mỉ tạo thành, còn mình chỉ là tiện tay nặn ra từ đống bùn góp nhặt mà thôi”.

Về phần Bùi Tử Dập thì cũng không cần phải bàn cãi, cậu ta là kiểu học sinh vừa học vừa chơi nhưng không chậm trễ, cho dù đi học có ngủ trộm thì lúc thi vẫn có thể đạt được điểm cao. Cho nên lúc ở trên lớp giáo viên không quá để ý đến cậu ta, chỉ cần cậu ta đừng gây ảnh hưởng đến những bạn học khác, còn lại bình thường cũng không quản cậu ta nhiều.

Thành tích của Tần Di và Tống Nghiễn mặc dù không quá xuất sắc trong lớp, nhưng cũng không hề kém cạnh, sau một vòng so sánh, Từ Tri Tuế bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Theo quy định của nhà trường thì sau kỳ thi thử sẽ tổ chức họp phụ huynh, không biết khi quý bà Chu Vận nhìn thấy thành tích Vật lý kéo chân cô, trái tim của bà ấy có thể chịu đựng được hay không.

Trước đó, Tôn Học Văn đã mở một cuộc họp lớp nghiêm túc cho các học sinh trong lớp, từ thái độ cho tới nhân tố khách quan, ông ấy phân tích toàn diện khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ và học sinh ưu tú của trường THPT trực thuộc đại học sư phạm B.

Thi kém thì bị dạy cho một trận tơi tả, rụt đầu không dám lên tiếng, thi tốt cũng không dám kiêu ngạo tự mãn, chỉ cần đàm luận về thành tích thì lúc nào thầy Tôn cũng hăng máu hơn khi khuyến khích khen ngợi.

Sau khi kết thúc buổi họp lớp, Tôn Học Văn bảo tất cả học sinh thu dọn đồ đạc rồi đi ra hành lang, xếp hàng theo thứ tự.

Đây là điểm đặc biệt của lớp 12A1, mỗi lần thi xong sẽ dựa vào thành tích để sắp xếp lại chỗ ngồi, bạn nào thi tốt sẽ được hưởng quyền ưu tiên chọn chỗ ngồi.

Với thành tích của Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập, đương nhiên sẽ là nhóm người đầu tiên bước vào phòng học. Hai hàng cuối cùng cạnh cửa sổ là chỗ ngồi phong thủy bị bọn họ chiếm giữ quanh năm, những người khác không giành được nên cũng lười tranh giành.

Đại đa số bạn học đã sớm chai lỳ với chiêu này của Tôn Học Văn, loại chuyện đổi chỗ ngồi này đối với họ chỉ là đi ngang qua sân khấu, sau khi vào phòng học thì đứng lên từ đâu sẽ ngồi lại vị trí đó.

Có điều, cũng có một số ít bạn học xuất phát từ sự thoải mái hoặc là mục đích khác nên đã lựa chọn chỗ ngồi một lần nữa —— Tần Di chính là một trong số đó.

Bởi vì quan hệ với Từ Tri Tuế rất tốt nên cô ấy tự nguyện đổi sang hàng sau, nhưng còn chưa ngồi nóng ghế đã bị ông dượng trừng mắt nhìn lại, cô ấy đành thành thật ôm cặp sách đi đến vị trí chính giữa hàng thứ nhất —— Đây là yêu cầu của mẹ cô ấy, nói là phòng ngừa cô ấy đi lang thang trong lớp.

Còn có một người là Ngô Uyển Uyển, cô ta là lớp phó văn nghệ trong lớp, thành tích không tệ, luôn ngồi ở vị trí ba hàng đầu. Lần này không biết tại sao đột nhiên muốn chạy tới chỗ ngồi bên cạnh Bùi Tử Dập.

Bùi Tử Dập buồn chán đọc truyện tranh của mình, vừa thấy người tới là cô ta thì sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, quay đầu nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt lộ ra vài phần u oán khó hiểu.

Ngô Uyển Uyển bị cậu ta trừng đến da đầu tê dại, tâm tình vô cùng thấp thỏm.

Cô ta vốn là nhìn thấy Từ Tri Tuế từng ngồi ở chỗ này, cho nên cảm thấy Bùi Tử Dập hẳn là không bài xích việc ngồi cùng bàn với con gái, vì vậy mới cố ý chọn vị trí này. Không ngờ không chỉ có cậu ta mà dường như ngay cả Tống Nghiễn ở hàng trước cũng không hoan nghênh cô ta ngồi ở đây. Cậu ấy quay đầu lại nhìn cô ta, muốn nói lại thôi.

Cô ta mờ mịt hỏi: “Tớ không thể ngồi ở đây sao?”

Bùi Tử Dập không chút nể nang trả lời: “Ngại quá, ở đây có người ngồi rồi.”

Ngô Uyển Uyển nhất thời đỏ mặt, cảm thấy ấm ức nhưng vẫn muốn giãy dụa một chút, bĩu môi hỏi Kỳ Nhiên: “Lớp trưởng, phải vậy không?”

Kỳ Nhiên quay đầu, khẽ nhếch khóe môi, sau đó kiên định gật đầu với cô ta: “Phải.”

Ngô Uyển Uyển còn có thể nói gì nữa, nếu người ta đã không hoan nghênh mình thì cần gì phải ở lại chỗ này tự chuốc lấy nhục, thế là nhanh chóng gom cặp sách trở về hàng đầu.

Trên hành lang, Từ Tri Tuế đang rầu rĩ vì không biết có được tiếp tục ngồi cùng Kỳ Nhiên hay không, đợi hơn nửa ngày mới đến phiên cô chọn chỗ ngồi. Cô đi vào phòng học, phát hiện chỗ ngồi ban đầu còn trống, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Từ Tri Tuế ôm cặp sách mừng rỡ qua đó, lúc đi ngang qua Ngô Uyển Uyển thì bị đối phương hung hăng liếc mắt. Cô cảm thấy khó hiểu, mình và cô ta qua lại rất ít, không biết đã đắc tội với cô ta ở đâu.

Nhưng mà Từ Tri Tuế cũng không để ý lắm, không có gì có thể phá hư tâm trạng tốt của cô giờ phút này, cô khẽ ngâm nga một ca khúc rồi vui vẻ ngồi vào chỗ cũ.

Bùi Tử Dập chống đầu nhìn cô, giọng điệu hời hợt còn mang theo vài phần ghét bỏ: “Aiza, lại phải ngồi cùng bàn với chú chim sẻ nhỏ này, líu ríu ồn ào muốn chết.”

Từ Tri Tuế làm mặt quỷ với cậu ta: “Bớt bớt lại, vậy cậu chuyển chỗ đi.”

“Rõ ràng là tớ chọn vị trí trước, tại sao tớ phải chuyển?”

“Hứ, ai chê tớ phiền thì người đó chuyển đi.”

“……”

Hai người cãi nhau một hồi lâu, nói là trẻ em mẫu giáo cãi nhau cũng không quá đáng. Tống Nghiễn có lòng tốt đến khuyên can, ngược lại trở thành mục tiêu “công kích” chung của bọn họ.

Tống Nghiễn kêu khổ thấu trời, tìm Kỳ Nhiên phân xử, Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn mấy người họ, không lạnh không nhạt bỏ lại một câu “ấu trĩ”, khóe miệng lại thấp thoáng nụ cười thư thái đã lâu không thấy.

Ba người thấy thế thì nhìn nhau cười.

Mục đích đã đạt được.



Cuộc họp phụ huynh được tổ chức vào chiều thứ Sáu.

Sau giờ nghỉ trưa, Tôn Học Văn chỉ đạo cả lớp quét dọn vệ sinh, dán bảng thành tích lên vị trí nổi bật nhất trên bục giảng. Như vậy vẫn chưa đủ, mỗi học sinh còn phải sắp xếp lại bài kiểm tra từng môn của mình rồi đặt sẵn lên bàn, để phụ huynh xét xử.

Phụ huynh lớp trọng điểm rất để ý đến việc học tập của con cái, cách thời gian quy định còn khoảng hai mươi phút, phụ huynh gần như đã đến đông đủ.

Dựa theo lệ thường, bên Từ Tri Tuế vẫn là quý bà Chu Vận đến tham dự.

Hôm nay Chu Vận cố ý ăn diện lộng lẫy, thay một chiếc váy liền áo và giày cao gót bình thường không hay mang, vừa đi tới cửa lớp đã lập tức trở thành tiêu điểm của các phụ huynh, các bạn học khác cũng ném ánh mắt hâm mộ về phía Từ Tri Tuế.

“Tuế Tuế, mẹ cậu đẹp thật đấy, hai người trông rất giống nhau.” Tần Di nói.

Từ Tri Tuế nở nụ cười vỡ nát, nghĩ thầm e là sự tao nhã của mẹ cô không duy trì được bao lâu, lát nữa nhìn thấy bài kiểm tra của cô sẽ nhanh chóng lộ ‘bộ mặt thật’ thôi. Phải biết rằng lúc quý bà Chu Vận dạy dỗ người khác thì sẽ không bận tâm đến hình tượng mà tiết chế.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy thành tích thi Vật lý của Từ Tri Tuế, sắc mặt Chu Vận càng thêm đen kịt, cách cánh cửa sổ lườm Từ Tri Tuế một cái.

Từ trong ánh mắt đằng đằng sát khí của bà, Từ Tri Tuế đọc hiểu được nguy cơ sắp chết của mình, nếu không phải Tôn Học Văn trên bục giảng đã bắt đầu phát biểu, cô không chút hoài nghi quý bà Chu Vận sẽ xách túi lao tới đánh mông cô.

Từ Tri Tuế cảm thấy mình phải tìm một chỗ trốn trước, bằng không cuộc họp phụ huynh còn chưa kết thúc, cô sẽ chết dưới ánh mắt lạnh như băng của Chu Vận.

Cô vùi đầu đi về phía toilet, ở góc rẽ đụng phải Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập vừa đánh bóng xong trở về, may mà động tác của cô linh hoạt tránh đi, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sẽ tiếp xúc thân mật với quả bóng rổ trong tay Kỳ Nhiên.

Kỳ Nhiên thấy thế bèn giấu bóng rổ ra sau lưng, Bùi Tử Dập lại không biết sống chết dùng bàn tay bẩn thỉu vừa đánh bóng xong quơ quơ trước mắt Từ Tri Tuế: “Đi nhanh thế, tính chạy đi đầu thai à?”

Từ Tri Tuế nghiêng người né tránh, vẻ mặt đau khổ nói: “Dù sao tớ cũng không còn xa ngày chết nữa.”

Bùi Tử Dập không hiểu tâm trạng của cô lắm, nhướng mày lơ đễnh nói: “Không phải chỉ mở một cuộc họp phụ huynh thôi sao, nghiêm trọng đến thế cơ à?”

Nghe đi, đây là tiếng người sao?

Học sinh giỏi đứng đầu bảng kim tự tháp sẽ không hiểu được tâm tình của những người bình thường các cô.

Từ Tri Tuế quay đầu liếc cậu ta một cái, xoay người chui vào toilet.

Vẻ mặt Bùi Tử Dập mờ mịt, dùng bả vai huých vào Kỳ Nhiên, hỏi: “Ơ kìa, ánh mắt của cậu ấy là sao? Tớ nói gì sai à?”

Kỳ Nhiên lạnh lùng liếc nhìn cậu ta: “Cậu thứ gì cũng tốt, chỉ là cái miệng quá hỗn.”

“……”

Từ Tri Tuế lề mề trong toilet hồi lâu, Tần Di hoài nghi có phải cô rớt luôn trong toilet rồi không. Cô ấy không ngừng gửi tin nhắn thúc giục, lúc này cô mới miễn cưỡng đi ra đối mặt với hiện thực.

Ỉu xìu trở lại cửa lớp, Từ Tri Tuế cố ý tránh ánh mắt Chu Vận, nhìn vào góc chết. Tần Di lại gần, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Dì cả đến à?”

“Không.” Từ Tri Tuế không còn sức lực ghé vào ban công: “Chỉ cần nghĩ đến môn Vật lý nát thành bùn của tớ là tớ đã muốn đập đầu chết quách cho xong.”

“Aiza, chỉ là một bài kiểm tra không tốt thôi mà, lần sau tái chiến không được sao? Hơn nữa bài thi lần này đúng là hơi khó, điểm không cao cũng có thể hiểu được mà.”

Tần Di cố gắng an ủi cô, lấy một túi kẹo sữa thỏ trắng trong túi ra đưa tới trước mặt cô: “Đây, ăn một viên kẹo đi, làm dịu tâm trạng.”

Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn, không động đậy: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn mua cái này ăn nữa chứ?”

“Không phải tớ mua, là lúc nãy Kỳ Nhiên thay thầy đi mua nước mang về, nói là tiền học phí nhiều, mỗi người được phát một ít.” Tần Di thành thật nói.

“Kỳ Nhiên mua?” Ánh mắt Từ Tri Tuế lập tức sáng lên.

Tần Di liếc cô, khinh bỉ cười một tiếng: “Chậc, nhìn cậu đi.”

Từ Tri Tuế bĩu môi không phản bác, ánh mắt lướt qua một vòng, phát hiện trên tay bạn học xung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều cầm một viên, nhưng không cầm cả túi như Tần Di: “Sao cậu có nhiều vậy?”

“Không biết, Kỳ Nhiên cho tớ đấy, bảo tớ chia cho cậu ăn.” Tần Di để lại cho mình hai viên kẹo, còn lại nhét vào tay Từ Tri Tuế.

Cho cô?

Nhìn kẹo sữa trong tay, trong đầu Từ Tri Tuế xuất hiện một suy nghĩ lớn mật, nhịp tim cũng mất đi sự cân bằng.

Nhưng ngay sau đó, cô lại âm thầm lắc đầu phủ định ý nghĩ này. Kỳ Nhiên không có lý do gì làm như vậy, nhất định là cô suy nghĩ quá nhiều. Kẹo đúng là anh kêu Tần Di chia cho cô, nhưng không phải chỉ cho một mình cô.

Mặc dù có chút mất mát, nhưng khi cho kẹo sữa vào miệng, vị ngọt quẩn quanh nơi đầu lưỡi khiến cô vẫn cảm thấy ngọt ngào đến tận trái tim.