Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 49





Chương 49

Mỗi khi đến tết Âm lịch là thủ đô lại yên tĩnh và vắng vẻ, những người con ra ngoài dốc sức làm việc cả năm đã trở về quê hương, trên đường gần như không thấy người qua lại, chỉ lác đác mấy cửa hàng tiện lợi vẫn còn mở cửa.

Lúc này, sự náo nhiệt ở phố Duyên Tây dường như không hòa hợp với thế giới bên ngoài.

Khu vực này là phố bar nổi tiếng ở thủ đô, Kỳ Nhiên đỗ xe xong, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đẩy cửa chính của “Tempt” ra, chào đón anh là tiếng nhạc đinh tai nhức óc trên sàn nhảy và ánh đèn màu đan xen trên đỉnh đầu, anh khẽ nhíu mày, mất một lúc lâu mới thích ứng với môi trường ồn ào như vậy.

Đứng ở trên bậc thang nhìn xung quanh một hồi, Kỳ Nhiên nhìn thấy Bùi Tử Dập ngồi ở quầy bar vẫy tay với anh, ánh mắt anh trầm xuống, đi qua đó.

“Tới cũng nhanh đấy nhỉ.”

Bùi Tử Dập đẩy một ly whisky bỏ thêm đá tới trước mặt Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên tiếp nhận rồi nói tiếng cám ơn, nhưng không có ý uống. Đêm giao thừa khó tìm người lái hộ, mặc dù trên đường xe cộ không nhiều nhưng lái xe trong tình trạng say rượu cũng không phải tác phong của anh.

Anh đặt ly rượu xuống, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua nhóm nam thanh nữ tú đang lắc lư trên sàn nhảy. Bùi Tử Dập nở nụ cười: “Không ngờ đêm giao thừa mà vẫn còn nhiều người đến quán bar vậy đúng không?”

Kỳ Nhiên nói: “Tôi tưởng, ít nhất là vào đêm giao thừa quán bar sẽ khá vắng khách.”

“Người bình thường chẳng ai đến quán bar vào đêm giao thừa cả, chỉ có những con người đáng thương có nhà mà không thể về hoặc là lẻ loi hiu quạnh mà thôi.” Bùi Tử Dập uống cạn phần rượu còn dư trong ly, khẽ nhướng mày, ra hiệu cho bartender tiếp tục cho anh ta một ly.

Kỳ Nhiên nhìn anh ta: “Vậy còn cậu, thuộc loại nào? Cãi nhau với bác trai bác gái à?”

Bùi Tử Dập lắc cái ly trong tay, trầm ngâm: “Gần như vậy, có thể trong mắt họ tôi mãi mãi là một đứa con không làm cho họ bớt lo, bất luận là sự nghiệp hay là tình cảm, luôn khư khư cố chấp.”

Kỳ Nhiên thở dài một hơi: “Lần này là vì cái gì?”

“Tôi nghe theo đề nghị của thầy hướng dẫn xin đi Canada học tập, thế là họ tức giận không nhẹ, còn chưa ăn xong bữa cơm tất niên đã đuổi thẳng tôi ra ngoài.”

Thật ra Bùi Tử Dập có thể hiểu được tâm tình của bố mẹ anh ta, hai người đã hơn năm mươi tuổi, cũng chỉ có một đứa con trai là anh ta, đương nhiên hy vọng anh ta có thể ở lại bên cạnh, ổn định sự nghiệp và gia đình.

Nhưng bản thân Bùi Tử Dập lại cảm thấy giữa việc ra nước ngoài học tập và hoàn thành tâm nguyện của bố mẹ không hề mâu thuẫn, anh ta chỉ ra ngoài đào tạo chuyên sâu hai năm, cũng không phải không trở về, hai năm sau vẫn có thể quay về bệnh viện số 9 thành phố để làm việc, kế thừa y bát của mẹ anh ta.

Chỉ có điều bây giờ anh ta bức thiết muốn thay đổi môi trường mới, để lãng quên và nghĩ thông một số chuyện.

Kỳ Nhiên nói: “Cậu quyết tâm muốn đi?”

“Đúng vậy, qua tết là đi liền.” Bùi Tử Dập đặt ly rượu xuống: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay tôi gọi cậu ra là có chuyện muốn nói cho cậu biết.”

“Chuyện gì?”

Bùi Tử Dập mở ví da, lấy một tờ giấy bên trong ra rồi đẩy tới tay Kỳ Nhiên: “Cậu xem cái này trước đi.”

Kỳ Nhiên cầm tờ giấy được xếp thành miếng đậu phụ lên, thân giấy có dấu vết gấp rõ ràng, mép giấy cũng xù lông, hẳn là đã được cất giữ rất lâu rồi.

Anh chầm chậm mở ra, ánh đèn nhấp nháy trong quán bar lướt qua tờ giấy làm người khác nhìn hoa cả mắt, một hồi lâu sau mới thấy rõ trên tờ giấy có nét chữ ngây ngô mà anh rất quen thuộc ——

“Kỳ Nhiên, ngày 5 là sinh nhật tớ, tớ có thể mời cậu ăn bánh sinh nhật không? Vừa lúc tớ có vài lời muốn nói với cậu. Một giờ chiều ngày mồng 5, tớ ở quán trà Gặp Mặt bên cạnh trường học chờ cậu, không gặp không về.”

Đặt bút —— Từ Tri Tuế.

Kỳ Nhiên kinh ngạc nhìn Bùi Tử Dập: “Đây là…”

Bùi Tử Dập uống một ngụm rượu, đáy mắt có quá nhiều cảm xúc phức tạp: “Đây là tờ giấy cô ấy nhét vào trong sách của cậu vào ngày lớp chúng ta giải tán, lúc ấy tôi không muốn cậu nhìn thấy nên đã lén dùng một tờ giấy khác vẽ mặt quỷ rồi đánh tráo với tờ giấy của cô ấy. Sau đó tờ giấy kia đã bị cậu tiện tay xé mất, còn cô ấy thì ngây ngốc chờ cậu trong quán trà cả buổi chiều. Có lẽ giống như hung thủ giết người luôn thích che giấu hung khí chứ không phải tiêu hủy hung khí, tôi cũng không biết vì sao mình vẫn cẩn thận giữ gìn tờ giấy này, bây giờ trả lại cho chủ của nó, hy vọng không quá muộn.”

Kỳ Nhiên nghe xong, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên não, cách quá nhiều năm, anh hoàn toàn không nhớ rõ mình đã từng lật được tờ giấy gì. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Tuế Tuế đã từng tuyệt vọng chờ đợi anh như thế, trái tim anh lại đau đớn không kìm được.

“Bùi Tử Dập! Cậu có biết mình đã làm gì không?!” Kỳ Nhiên túm cổ áo anh ta, đặt anh ta lên quầy bar, mu bàn tay và cổ loáng thoáng nổi gân xanh.

Bùi Tử Dập bị đánh khẽ rên rỉ một tiếng, bên hông truyền đến cơn đau khiến anh ta nhíu mày, nhưng anh ta không hề phản kháng, ngược lại còn thầm thở phào nhẹ nhõm, tựa như một người gây ra tội ác sâu nặng cuối cùng cũng chào đón phán quyết của thẩm phán.

“Đương nhiên tôi biết, nhưng yêu một người vốn là ích kỷ, tôi không dám để cho cậu nhìn thấy tờ giấy này, bởi vì tôi biết chỉ cần cậu nhìn thấy, chắc chắn cậu sẽ đi tìm cô ấy.

Nếu cậu cũng biết cô ấy yêu cậu nhiều như vậy, có lẽ cậu sẽ dao động quyết tâm rời đi, đúng không? Cho nên tôi rất sợ, vì thế tôi đã giở trò, tôi nghĩ dù sao cậu cũng sắp đi rồi, cần gì phải trêu đùa cô ấy nữa? Nói không chừng chờ cậu đi rồi, cô ấy sẽ từ từ quên cậu, sau đó có thể nhìn thấy điểm tốt của tôi.”

Kỳ Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, sức lực trên tay dần dần buông lỏng: “Tình yêu của cậu không phải ích kỷ, mà là tự ti!”

“Cậu nói không sai, tôi tự ti, bởi vì cậu mới là người sống trong trái tim cô ấy, cho nên mặc kệ tôi có cố gắng thế nào thì cô ấy cũng không thể nhìn thấy tôi. Sau khi cậu đi, gia đình cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy thà một mình yên lặng gánh vác cũng không muốn ngoái đầu lại nhìn tôi.

Mấy năm học đại học, tôi cho rằng mình có thể quên đi cô ấy, tôi từng có hai người bạn gái, nhưng chỉ có chính tôi biết, trên người mỗi người đều có bóng dáng của cô ấy.

Ba năm trước lúc gặp lại cô ấy, cậu không biết tôi đã vui mừng thế nào đâu, tôi bất chấp sự phản đối của mọi người chạy đến Trường Tế.

Nhưng cô ấy thì sao, cô ấy cố ý trốn tránh tôi, thà cân nhắc đến một người không có tình cảm với cô ấy là Tạ Thư Dục, cũng không nghĩ đến việc chấp nhận tôi. Cảm giác đó tuyệt vọng như thế nào, có lẽ cậu sẽ không bao giờ hiểu được.”

Kỳ Nhiên nói: “Vậy bây giờ thì sao? Vì sao đột nhiên cậu lại lựa chọn nói cho tôi biết sự thật?”

“Bởi vì tôi nhận thua.” Bùi Tử Dập cười khổ: “Chỉ cần cậu vừa xuất hiện, tôi đã thua hoàn toàn.”

Anh ta vĩnh viễn không thể quên được ngày Kỳ Nhiên bị thương, Từ Tri Tuế ở bên ngoài phòng phẫu thuật đã hoảng sợ như thế nào, đó là dáng vẻ anh ta chưa từng thấy trước đây. Nếu lúc ấy người nằm trong phòng phẫu thuật là anh ta, liệu cô có thể sợ hãi như thế không?

Khoảnh khắc đó anh ta bỗng nhiên hiểu ra, anh ta vĩnh viễn không thể thắng được Kỳ Nhiên, bất kể là mười năm trước hay mười năm sau thì vẫn luôn như vậy.

Thời gian có lẽ là liều thuốc giải tốt nhất, nhưng chuyện tình cảm không phải cứ cố gắng sẽ thành, có một số người chỉ cần xuất hiện, không làm gì cả, cũng đã thắng được hàng nghìn hàng vạn việc người khác làm.

Bùi Tử Dập vì yêu mà kiên trì, cũng vì yêu mà trở nên hèn hạ, kết quả vẫn không thể cưỡng cầu, ngoại trừ thừa nhận thất bại, anh ta không còn lựa chọn nào khác.

……

——————-

Bên bờ sông yên tĩnh của vịnh Tinh Hà, đối diện là những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn, Kỳ Nhiên ngồi trên cầu thang đê, ngắm nhìn cảnh đêm phương xa, mấy chai rượu bên chân lần lượt trống rỗng.

Mười năm trước anh cũng từng đón giao thừa ở chỗ này, khi đó nơi đây khói lửa đầy trời, người bên cạnh vẫn chưa thay đổi.

Tờ giấy mỏng manh kia vẫn được anh nắm chặt trong tay, nhưng lại không có can đảm xem lại lần thứ hai.

Anh không thể tin được anh và Từ Tri Tuế đã bỏ lỡ nhiều năm chỉ vì một tờ giấy note. Cái buổi chiều cô chờ đợi anh đó, không biết cô đã cảm thấy cô độc và tuyệt vọng như thế nào. Cảnh tượng ấy dù chỉ nghĩ đến thôi anh cũng không dám nghĩ.

Thật ra ngày đó anh cũng từng đi tìm cô.

Lúc Tống Nghiễn nói với anh rằng “Ít nhất cũng nên tạm biệt người quan trọng”, trong lòng anh đã dao động, thậm chí anh còn bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình có đúng hay không, bắt đầu hối hận trước khi rời đi mình đã lạnh lùng với cô.

Cho nên sau khi Tống Nghiễn rời đi, anh lập tức gọi điện thoại cho Từ Tri Tuế, lúc ấy điện thoại của cô vẫn trong trạng thái tắt máy, gọi liên tục mười mấy cuộc đều là như thế.

Anh nghĩ, có lẽ vì sắp thi đại học nên điện thoại di động của cô đã bị bố mẹ tịch thu.

Thời điểm đó anh vốn không nên quấy rầy cô ôn tập, nhưng ngày rời đi gần ngay trước mắt, có mấy lời không nói sẽ không còn kịp nữa. Sau một lúc cân nhắc kỹ lưỡng, anh đi thẳng đến nhà cô.

Anh nhớ rất rõ lúc ấy người ra mở cửa là bố cô Từ Kiến Minh, sắc mặt chú Từ rất kém, lúc mở cửa nhìn thấy anh, ánh mắt còn mang theo sự cảnh giác rõ ràng.

Anh hỏi Từ Tri Tuế có nhà không, Từ Kiến Minh nói cô đi ra ngoài rồi. Kỳ Nhiên mất mát, nhờ chú Từ chuyển lời giúp anh, nói mình sắp ra nước ngoài du học, ngày hôm sau sẽ lên máy bay, lúc nào Tuế Tuế về thì nhờ ông nhắn cô gọi điện thoại lại cho anh, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.

Bố Từ đồng ý, thế là Kỳ Nhiên về nhà trông chờ điện thoại.

Anh đã chuẩn bị xong những lời muốn nói với cô. Anh muốn xin lỗi cô, muốn tỏ rõ tâm ý với cô, cũng muốn hỏi cô có bằng lòng chờ anh không, chỉ cần chờ việc học tập ở nước đi vào quỹ đạo, có ngày nghỉ anh nhất định sẽ trở về thăm cô.

Nhưng anh cầm di động ngồi chờ cả đêm vẫn không thấy có một cuộc gọi nào, thậm chí anh còn hoài nghi di động của mình ngừng hoạt động, nộp một lần tới hai trăm tệ tiền điện thoại, song kết quả vẫn như vậy.

Sáng sớm hôm sau tài xế tới đưa anh ra sân bay, Kỳ Thịnh Viễn thúc giục anh xuất phát.

Kỳ Nhiên thất thần xuống lầu, vừa ra khỏi cửa thì thấy Bùi Tử Dập đứng ở cửa cười với anh.

Kỳ Nhiên cười khổ: “Tớ còn tưởng ngay cả cậu cũng không tới tiễn tớ chứ.”

Bùi Tử Dập nói: “Sao có thể, tớ đã nói sáng nay đến thì nhất định sẽ đến. Hôm qua là sinh nhật Từ Tri Tuế nên tớ cùng cậu ấy ra ngoài giải sầu, cho nên tạm thời không đi được.”

“…” Bởi vì lời này của anh ta mà Kỳ Nhiên đã ghi nhớ sinh nhật Từ Tri Tuế, đồng thời cũng cho rằng ngày đó cô không ở nhà là vì bận đi chơi với Bùi Tử Dập.

Anh thầm cười bản thân đã làm điều dư thừa, so với anh chỉ có thể ở bên kia đại dương cho cô lời hỏi thăm ân cần, thì Bùi Tử Dập mới là người có thể luôn ở bên cạnh cô, có lẽ kết quả như vậy đối với cô mới là tốt nhất.

Lúc lên máy bay, Kỳ Nhiên nhìn về hướng trường trung học số 6, trong lòng âm thầm nói lời tạm biệt Từ Tri Tuế, sau đó, họ đã xa nhau mười năm đằng đẵng.

……

Đồng hồ điểm 00:00, trong tiểu khu vang lên tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, Kỳ Nhiên cũng hoàn hồn từ trong miền ký ức xa xôi, ma xui quỷ khiến lấy điện thoại di động ra bấm gọi số kia.

Không biết vì sao, giờ phút này anh vô cùng nhớ giọng nói của cô.

Rất lâu sau, cuộc gọi mới được kết nối, giọng nói mơ màng buồn ngủ của Từ Tri Tuế dán vào tai anh: “Alo, Kỳ Nhiên?”

“Em ngủ rồi à?”

“Ừ, uống với chú bác mấy ly, vừa mới ngủ. Có chuyện gì sao?”

Kỳ Nhiên cất giọng khàn khàn: “Anh cũng vừa uống chút rượu, cho nên bây giờ… rất nhớ em.”