Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 57



Từ Tri Tuế không chịu đựng được thế tiến công mãnh liệt của Kỳ Nhiên, cuối cùng đồng ý với đề nghị của anh là để Chu Vận đến tĩnh dưỡng ở biệt thự nghỉ dưỡng, nhưng điều kiện tiên quyết là chi phí hộ lý phải do cô chịu trách nhiệm.

Kỳ Nhiên không phản đối, ngày hôm sau làm việc xong, anh gọi điện thoại cho em gái Kỳ Dữu.

“Alo, anh…”

Giọng của Kỳ Dữu ậm ừ như vừa tỉnh ngủ. Cô ấy học đại học chuyên ngành thiết kế, sau khi tốt nghiệp đã thành lập thương hiệu thời trang của mình, đang trong giai đoạn khởi đầu của công ty chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết, có đôi khi cảm hứng ập đến thức suốt đêm vẽ bản thảo cũng có.

“Lại ngày đêm đảo lộn à?” Kỳ Nhiên vừa nghe giọng nói của cô ấy thì biết tối hôm qua cô ấy lại thức đêm, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói mang theo vài phần đau lòng: “Không phải anh đã nói rồi sao, vẽ bản thảo cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”

“Cũng không phải vẽ bản thảo… cũng tại Kiều Thẩm Diễm cả!” Kỳ Dữu hàm hồ đáp lại, nhưng nghĩ lại anh trai mình vẫn chưa có người yêu, chuyện này không cách nào giao tiếp được, bèn thốt lên: “Aiza, anh không hiểu đâu!”

“……”

Từ trong giọng nói của cô ấy, Kỳ Nhiên nghe được sự ghét bỏ trần trụi.

Anh đè nén chút bực bội trong lòng, tiếp tục nói: “Vậy tối nay Kiều Thẩm Diễm có ở nhà không? Anh tìm cậu ấy có chút việc.”

“Tối nay? Anh chờ một chút, để em hỏi anh ấy đã.” Kỳ Dữu đưa điện thoại ra xa, quay sang hướng khác gọi một tiếng, chẳng mấy chốc đã nhận được câu trả lời.

“Ồ, anh ấy có ở nhà, anh cứ đến thẳng đây là được.”

Trong điện thoại vang lên tiếng nước chảy, bên kia hình như đang ở trong nhà tắm, Kỳ Nhiên xoa nắn ấn đường, cúp điện thoại.

Sau đó anh dạo quanh trong văn phòng vài vòng, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn bực.

Cái gì gọi là anh, không, hiểu?

Cô nhóc này đúng là càng lớn càng ba lém, bình thường Kỳ Thịnh Viễn giục anh kết hôn đã đau đầu rồi, thế mà đến cô cũng trêu chọc trên đầu anh trai mình.

……

Lái xe đến nhà họ Kiều thì sắc trời đã tối hẳn, bảo mẫu của nhà họ Kiều ra đón tiếp, nói hai vợ chồng đang ở phòng khách chờ anh.

Nửa năm trước, qua sự kết nối của Kiều Tầm Tuân, hai nhà Kiều Kỳ đã trở thành thông gia.

Cũng chính vì vậy mà Kỳ Dữu đã náo loạn một thời gian, nhưng từ giọng điệu trong điện thoại của cô ấy, có thể nhận ra được tình cảm của hai vợ chồng hiện tại cũng không quá tệ.

Nhà họ Kiều là gia tộc có tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô, mà người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kiều thị – Kiều Thẩm Diễm lại càng nổi tiếng là quả quyết sắc bén. Người bên ngoài đều nói trong thế hệ trẻ của ngành, người duy nhất có thể cạnh tranh với anh ấy chỉ có Kỳ Nhiên của tập đoàn Thịnh Viễn.

Có điều tính chất công việc của hai người không giống nhau, Kỳ Nhiên trước nay chỉ cười trừ với những nhận xét bên ngoài.

Lúc đẩy cửa đi vào, Kiều Thẩm Diễm đang ngồi trên sô pha xem một bản hợp đồng, Kỳ Dữu thì ôm máy tính bảng nằm trên đùi anh ấy xem kịch, ngón tay thi thoảng lại vuốt ve bộ lông của Porsche cũng đang nép mình trên ghế sofa.

Kỳ Nhiên ho một tiếng, hai con chó nhỏ Kỳ Dữu nuôi ở nhà lập tức vẫy đuôi nhào tới.

Kỳ Dữu nghe thấy tiếng động thì lập tức đặt máy tính bảng xuống, ngồi dậy kéo Porsche lên ôm vào lòng, có chút cảnh giác nhìn anh trai ruột của mình.

“Anh làm gì thế? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào em, đừng đụng đến Porsche!”

Hình ảnh lần trước anh “trói” con mèo mang đi vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Kỳ Dữu không vui trừng mắt nhìn anh.

“Yên tâm, lần này anh không phải tới tìm nó hỏi tội.” Kỳ Nhiên tháo lỏng cà vạt, ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô ấy, nhướng mày nói: “Anh tìm cậu ấy.”

Kiều Thẩm Diễm thả tài liệu trong tay xuống: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Không phải tập đoàn Kiều thị của các cậu có một khu nghỉ dưỡng ở núi Vân Hoa sao? Sắp xếp giùm tôi đi, tôi muốn đưa một người lớn tuổi qua đó dưỡng bệnh.”

“Người lớn tuổi?” Kỳ Dữu chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Nhà chúng ta có ai bị bệnh à?”

“Không liên quan đến em.” Khóe môi Kỳ Nhiên cong cong, “Là mẹ của bạn gái anh.”

“Bạn gái anh?!” Kỳ Dữu kinh ngạc nhảy dựng lên, kéo cánh tay anh lắc lư, “Anh, anh có bạn gái rồi à? Cô ấy tên gì? Có đẹp không? Chuyện từ lúc nào vậy?”

Kỳ Nhiên lười biếng xoa xoa lỗ tai chịu tội, mặt mày đầy ý cười: “Em từng gặp rồi.”

Kỳ Dữu cố gắng nhớ lại mấy cô gái trẻ tuổi từng xuất hiện bên cạnh anh trai, nhưng dường như chẳng có người nào có thể lọt vào mắt anh.

“Aiza, anh đừng úp úp mở mở nữa mà, rốt cuộc là ai vậy?” Kỳ Dữu sốt ruột muốn biết.

Kỳ Nhiên vẫn cười: “Lần sau dẫn về nhà ăn cơm là em sẽ biết thôi.”

“Mẹ của bạn gái anh thì tại sao tôi phải giúp đỡ? Nhà anh cũng có khách sạn nghỉ dưỡng mà?” Kiều Thẩm Diễm cố ý nói.

Kỳ Nhiên liếc nhìn anh ấy: “Cậu không đồng ý?”

Kiều Diễm: “Anh cầu xin tôi đi.”

Kỳ Nhiên nhướng mày nhìn anh ấy vài giây, khẽ nhún vai rồi đứng lên: “Được thôi, vậy tôi đưa Kỳ Dữu về nhà ở vài ngày. Dữu Dữu, đi thôi.”

“OK luôn!”

Kỳ Dữu vỗ cánh chuẩn bị lên lầu thu dọn hành lý, Kiều Thẩm Diễm biến sắc, nhắm mắt lại, ấn chặt tài liệu trong tay: “Khi nào cần? Tôi lập tức cho người sắp xếp.”

Kỳ Nhiên liếc nhìn em gái, một lần nữa ngồi xuống sô pha, chậm rãi cởi ống tay áo rồi bưng trà nóng đã pha sẵn trên bàn lên nhấp một ngụm.

“Càng sớm càng tốt.”

Sau khi Kỳ Nhiên đi rồi, Kỳ Dữu chợt cảm thấy có gì đó không ổn, cánh tay chạm nhẹ vào bờ vai người chồng rẻ tiền của cô ấy: “Sao em lại cảm thấy anh trai em đến đây khoe mẽ nhỉ?”

Kiều Thẩm Diễm dùng ánh mắt bất đắc dĩ ‘Giờ em mới nhìn ra sao’ nhìn cô ấy: “Vậy mà em còn muốn đi theo anh ta.”

“… Coi như em chưa nói gì đi.”



Khu nghỉ dưỡng Vân Hoa nằm ở vùng ngoại ô phía tây thủ đô, địa hình quanh co, phong cảnh độc đáo.

Ngày thứ hai sau khi Chu Vận xuất viện, Kỳ Nhiên sắp xếp cho bà vào ở một biệt thự giữa hồ dưới chân núi. Từ Tri Tuế lo lắng, cố ý xin nghỉ một ngày để đưa bà qua đó.

Tiện nghi ở khu nghỉ dưỡng còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô, biệt thự nhỏ kiểu Trung Quốc cao ba tầng chỉ có một mình Chu Vận ở, trước cửa có bảo vệ, quản gia khách sạn luôn sẵn sàng đợi lệnh, còn có bác sĩ chuyên môn và y tá chăm sóc 24/24, mức độ chu đáo vượt xa dự liệu của Từ Tri Tuế.

Lúc quản gia giúp Chu Vận sắp xếp hành lý, Từ Tri Tuế lén gọi Kỳ Nhiên qua một bên, có chút băn khoăn nói: “Như vậy liệu có phiền phức quá không? Ban đầu em nghĩ tìm một hộ lý đi cùng là được rồi.”

Kỳ Nhiên cười nhạt, khẽ nhéo lòng bàn tay cô: “Có bác sĩ chăm sóc không tốt sao? Như vậy em không cần phải lo lắng nhiều, cũng yên tâm đi làm hơn.”

Từ Tri Tuế ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng không phải không có lý, nếu đã đến đây rồi thì cứ an tâm để Chu Vận ở lại đi.

Ở lại khu nghỉ dưỡng ăn cơm trưa với Chu Vận xong, Kỳ Nhiên lái xe đưa Từ Tri Tuế về nhà.

Trên đường xuống núi, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, hai bên là núi rừng với những cây cổ thụ cao chót vót, đỉnh núi mây mù lượn lờ, thỉnh thoảng có chim thú vỗ cánh bay qua.

Kỳ Nhiên giảm tốc độ xe xuống chậm nhất, Từ Tri Tuế cũng hạ cửa sổ xe xuống, mặc cho gió núi thổi qua hai má.

Trên đường đi Từ Tri Tuế luôn nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào, thoạt nhìn khá u sầu. Trong lúc lái xe Kỳ Nhiên cũng thỉnh thoảng liếc nhìn cô vài lần, đợi xuống núi đến đoạn đường an toàn, anh mới vươn một tay qua nắm lấy bàn tay cô.

“Sao vậy em? Vẫn không yên tâm à?”

Từ Tri Tuế lắc đầu, đưa tay vén mái tóc bị gió thổi loạn: “Không phải không yên tâm, mà là không nỡ. Cẩn thận ngẫm lại thì hình như em chưa bao giờ xa bà ấy lâu như vậy.”

Nhiều năm qua hai mẹ con các cô vẫn sống nương tựa lẫn nhau, ngay cả thời đại học vốn nên rời khỏi bố mẹ ra ngoài học tập, Chu Vận cũng luôn ở bên cạnh cô.

Người ta nói con cái không thể rời khỏi cha mẹ, nhưng hai người họ đã không thể nói rõ ai không thể rời khỏi ai.

“Nếu em thật sự nhớ dì, lúc nào được nghỉ anh cũng có thể đưa em đến thăm dì.” Kỳ Nhiên cúi đầu khẽ hôn lên mu bàn tay cô, ánh mắt vẫn nhìn thẳng con đường phía trước.

Từ Tri Tuế cười khẽ một tiếng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Em biết rồi, anh lái xe cẩn thận.”

Vùng ngoại ô đường xa, về đến nhà ít nhất phải hai giờ lái xe, Từ Tri Tuế hạ thấp ghế ngồi, nghiêng người nửa nằm, hai tay chắp lại gối dưới gò má, hít một hơi thật sâu, phiền muộn lại tràn ngập trong lòng.

“Đôi khi em ước mình có thể già đi nhanh chóng, để em biết được rốt cuộc ai mới là người đi cùng em cả đời.”

Kỳ Nhiên nhìn cô thật sâu: “Anh sẽ không vắng mặt trong cuộc đời của em.”

Từ Tri Tuế nhướng mắt nhìn anh: “Cả đời còn dài lắm, bây giờ anh nói thì đâu có tính.”

Kỳ Nhiên cười: “Được, dù sao anh cũng có thời gian mấy chục năm để chứng minh, anh là người nói được làm được.”

Từ Tri Tuế ném cho anh một cái nhìn hờn dỗi: “Tốt nhất là như thế.”

Không thể phủ nhận, bởi vì có những lời này của Kỳ Nhiên mà tâm trạng ủ dột của cô đã tốt lên rất nhiều. Nhìn cảnh đẹp dần dần trôi ngược về sau ngoài cửa sổ, cô nói: “Thật ra còn có một lý do khác.”

“Hửm?”

“Già rồi thì không cần đi làm nữa, đến lúc về hưu em cũng tìm một nơi an nhàn như thế này để dưỡng lão.”

Kỳ Nhiên lắc đầu bật cười: “Thầy cô của em nghe được chắc sẽ đau lòng lắm đấy.”

Từ Tri Tuế nói: “Thật ra ước mơ ban đầu của em là làm một con cá mặn, chẳng qua sau này dòng đời xô đẩy nên mới chọn làm bác sĩ, bây giờ trên người lại có thêm một phần trách nhiệm.”

Kỳ Nhiên đạp thắng xe, dừng lại ở một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đưa tay sờ sờ tóc cô: “Bác sĩ Từ, đợi đến ngày em về hưu thì anh cũng già rồi, chúng ta sẽ tìm một khu rừng già núi sâu để sinh sống, trồng hoa nuôi cá, hoặc là không làm gì cả, sống một cuộc sống mà em mong muốn.”

Từ Tri Tuế thuận thế giữ chặt tay anh, đặt lên má mình: “Đến lúc đó ngày nào cũng đối diện với khuôn mặt đầy nếp nhăn của em, anh đừng có thấy chán đấy.”

“Đương nhiên, khi đó anh cũng là một ông già tóc mai điểm bạc rồi mà.”

Từ Tri Tuế nở nụ cười: “Cũng đúng, hai ta đừng ai ghét bỏ ai là được.”



Đến gần nhà, Kỳ Nhiên không lái xe thẳng vào tiểu khu mà rẽ vào bãi đỗ xe của một siêu thị lớn.

Từ Tri Tuế nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, mờ mịt quan sát hoàn cảnh xung quanh, hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì?”

Kỳ Nhiên tìm chỗ trống đỗ xe xong, cởi dây an toàn nói: “Dì không có ở đây, em định ăn uống thế nào?”

Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ: “Buổi trưa em có thể giải quyết ở căn tin đơn vị, còn buổi tối…”

Vừa nghĩ tới tài nấu nướng của mình, cô đột nhiên rùng mình: “Em gọi đồ ăn bên ngoài vậy.”

“Em chắc chứ?” Kỳ Nhiên nhướng mày nhìn cô.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì, nhưng trước khi em quyết định, không ngại thì xem cái này trước đã.”

Kỳ Nhiên lấy di động ra, lướt tới một tài khoản tin tức chính thức.

Trong video, nhân viên của cục Quản lý giám sát an toàn thực phẩm đang tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên mấy cửa hàng bán thức ăn bên ngoài, kết quả phát hiện trình trạng vệ sinh của khá nhiều cửa hàng khiến người ta lo ngại, trong phòng bếp đầy dầu mỡ bùn nhão, trong tủ lạnh đều là máu loãng bốc mùi, thịt sống không rửa cứ thế cho vào nồi, thậm chí còn lấy cả nguyên liệu hư hỏng bán cho khách hàng…

Từ Tri Tuế xem được một lát thì dạ dày lại bắt đầu cồn cào buồn nôn, làm sao còn dám gọi đồ ăn bên ngoài nữa, liên tục đẩy điện thoại di động của anh ra, nói: “Không xem nữa không xem nữa, bây giờ em cảm thấy đồ ăn em nấu cũng không đến nỗi quá khó nuốt.”

Kỳ Nhiên hài lòng cất điện thoại đi: “Vậy đi thôi, cùng đi mua chút nguyên liệu tươi, thuận tiện mua chút đồ dùng sinh hoạt.”

“……”

Từ Tri Tuế cởi dây an toàn, nhắm mắt theo đuôi xuống xe.

Chạng vạng tối trong siêu thị rất nhiều người, Kỳ Nhiên đẩy một chiếc xe mua sắm ở cửa, một tay vịn tay lái xe đẩy, một tay ôm bả vai Từ Tri Tuế, để tránh cô bị mấy đứa trẻ không người trông coi bên cạnh đụng phải.

Hai người vừa đi vừa chọn rau dưa hoa quả và thực phẩm đông lạnh, miễn là đồ Từ Tri Tuế muốn ăn thì đều nhét vào xe mua sắm.

Thời điểm dạo quanh các kệ hàng rực rỡ muôn màu, Từ Tri Tuế bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất tinh tế và tươi đẹp, con người cả đời bận rộn mưu sinh, nhưng thứ cuối cùng họ theo đuổi cũng chỉ là một cuộc sống bình thường và an yên.

Đến khu đồ dùng sinh hoạt, cô sực nhớ sữa tắm trong nhà sắp hết, đứng ở bên kệ hàng nghiêm túc chọn lựa.

Kỳ Nhiên nhìn quanh bốn phía, không biết nghĩ đến gì đó, anh nhéo nhẹ lòng bàn tay Từ Tri Tuế, ghé vào tai cô nói: “Em chọn trước đi, anh qua bên kia lấy chút đồ.”

Từ Tri Tuế định hỏi anh muốn lấy món gì, sao không đợi cô đi cùng, Kỳ Nhiên đã đi tới trước hơn vài mét, đứng lại bên kệ hàng nhỏ gần quầy thu ngân.

Từ Tri Tuế cũng lười quản, kiên nhẫn nghe nhân viên hướng dẫn giới thiệu, cuối cùng vẫn chọn một nhãn hiệu mình quen thuộc.

Về đến nhà, Từ Tri Tuế cởi dây an toàn nói: “Em về nhà trước đây, hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Kỳ Nhiên không nói gì, đi theo cô vào lầu đơn.

Nhưng khi Từ Tri Tuế bước vào thang máy về nhà, quay mặt sang vẫy tay chào tạm biệt với anh, Kỳ Nhiên lại mím môi cười, đặt tay lên cửa thang máy rồi sải bước đi vào.

Từ Tri Tuế rụt vai, vẻ mặt có chút mơ hồ: “Không phải đã nói ai về nhà nấy sao? Anh vào đây làm gì?”

Kỳ Nhiên đứng bên cạnh cô, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh đồng ý để em về nhà, nhưng anh không nói anh cũng muốn về nhà.”

“…” Từ Tri Tuế nhất thời không biết nói gì để chống đỡ.

Thang máy dừng ở tầng năm, Kỳ Nhiên vô cùng tự nhiên nhận lấy nguyên liệu nấu ăn trong tay cô, tay còn lại khoác lên vai cô: “Đi thôi, cứ coi anh là đầu bếp đến tận cửa phục vụ cho em đi.”

“……”

Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ, vì để dạ dày cô không bị tàn phá thì Kỳ Nhiên xuống bếp là điều rất cần thiết!

……

Chu Vận không có ở đây, phòng bếp nhà cô cũng đã lâu không ai sử dụng.

Vì không muốn để lại cho Kỳ Nhiên ấn tượng khó phai ‘hết ăn lại nằm’ rồi “không biết làm gì cả’, Từ Tri Tuế chủ động đề nghị giúp anh.

Cô không giỏi nấu ăn nhưng rửa rau thái rau thì vẫn có thể.

Lúc rửa rau, Kỳ Nhiên ôm eo cô từ phía sau, đôi môi chọc ghẹo sườn cổ và vành tai cô. Từ Tri Tuế sợ nhột, cũng lo nếu để anh tiếp tục như vậy, không biết khi nào hai người mới có thể ăn cơm.

Cô bất đắc dĩ tìm lý do, chê anh ở bên cạnh vướng tay vướng chân, đuổi người ra khỏi phòng bếp.

Kỳ Nhiên buồn chán dạo quanh phòng khách, lật xem sách và truyện tranh bình thường cô thích xem, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc tivi LCD.

Anh cụp mắt suy nghĩ, quay đầu hỏi người trong bếp: “Tuế Tuế, anh xem phim một lát được không?”

“Anh xem đi, điều khiển ở ngay trên bàn trà đấy.” Từ Tri Tuế cũng không quay đầu lại, nghiêm túc bận rộn với công việc của mình.

Kỳ Nhiên âm thầm tính toán trong lòng, cầm lấy điều khiển từ xa cẩn thận tìm kiếm trên mục phim ảnh, cuối cùng chọn một bộ phim kinh dị nổi tiếng ở nước ngoài cách đây vài năm.

Từ Tri Tuế chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn thì quay ra phòng khách, đang muốn nói cho Kỳ Nhiên biết cô đã chuẩn bị xong, có thể cho vào nồi, ánh mắt lại vô tình liếc qua màn hình TV, trực tiếp đối diện với zombie trong phim.

“A!” Cô hét lên một tiếng, che mắt lại: “Sao anh lại xem phim ma?”

Kỳ Nhiên ấn tạm dừng, đứng giữa cô và bộ phim che lại cảnh tượng đang chiếu trên tivi, đồng thời cũng ôm cô vào lòng.

“Em sợ à? Nếu sợ thì anh không xem nữa.”

Từ Tri Tuế mở mắt ra, len lén liếc nhìn qua khe hở ngón tay, lẩm bẩm: “Cũng không đến mức quá sợ, chỉ là đột nhiên bị giật mình thôi.”

“Vậy anh tắt nhé.”

Kỳ Nhiên làm bộ cầm lấy điều khiển từ xa, Từ Tri Tuế đè tay anh lại: “Đừng, thật ra em muốn xem bộ phim này từ lâu rồi, nhưng xem một mình thì không dám, vừa hay hôm nay có anh ở đây, cơm nước xong anh xem cùng em đi.”

“Được.”

Thời gian không còn sớm, Kỳ Nhiên cũng chỉ nấu cơm tối khá đơn giản, hai món mặn với một món canh thanh đạm, cũng hợp khẩu vị của Từ Tri Tuế.

Lúc ăn cơm, cô không kiềm chế được nội tâm tò mò, cầm bát ngồi xuống sô pha, ấn TV vừa ăn vừa xem.

Cô là kiểu gà con vừa nhút nhát vừa tò mò, tuy sợ hãi đến mức bò vào lòng Kỳ Nhiên nhưng lại không muốn tắt TV giữa chừng.

“Đừng sợ, là giả cả đấy.” Kỳ Nhiên vỗ vai cô, dịu dàng dỗ dành, vừa quay đầu sang chỗ khác, khóe miệng anh lại hiện lên một nụ cười kiềm chế mập mờ.

Sau khi bộ phim kết thúc, Từ Tri Tuế bị cuốn vào tình tiết gây cấn hồi lâu không thoát ra được, thậm chí còn lôi kéo Kỳ Nhiên nghiêm túc thảo luận xem cuối cùng nam chính có biến thành zombie hay không.

Kỳ Nhiên đưa ra ý kiến của mình, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Sắp mười một giờ rồi, ngày mai em còn phải đi làm, đến giờ đi ngủ rồi đúng không?”

“Đã trễ thế này rồi sao?” Từ Tri Tuế hoàn hồn, kế hoạch xem phim xong sẽ sửa đổi luận văn cũng tan thành mây khói.

Cô túm gối ôm vào trong ngực, đờ đẫn gật đầu: “Nên đi ngủ rồi.”

“Vậy đêm nay…”

Ánh mắt Kỳ Nhiên nhìn cô thật sâu, Từ Tri Tuế sao lại không hiểu ý của anh, cô đỏ mặt đứng lên: “Chuyện là, em muốn rửa mặt đi ngủ trước, anh lái xe cả ngày rồi, cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Kỳ Nhiên liếc nhìn TV, hỏi đầy ẩn ý: “Vậy anh đi rồi em có sợ không?”

Từ Tri Tuế chống nạnh hừ một tiếng: “Đương nhiên không sợ, mấy thứ trong phim đều là giả, em sẽ không tự dọa mình đâu!”

“Được thôi.” Kỳ Nhiên nhếch môi cười cười, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên lầu, “Anh về trước đây, sáng mai sẽ đưa em đi làm.”

“Được, em chờ điện thoại của anh.”

Từ Tri Tuế đưa Kỳ Nhiên đến cửa thang máy, vừa nhìn thấy bóng đêm đen kịt cô lại liên tưởng đến hình ảnh trong phim, không hiểu sao lại nuốt khan một tiếng, sờ sờ cổ nói: “À thì, em về trước đây, không chờ thang máy với anh nữa.”

“Được, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Từ Tri Tuế như bỏ của chạy lấy người lui vào trong cửa.

Một lát sau, cửa thang máy ở tầng năm chậm rãi mở ra, Kỳ Nhiên nhìn con số nhảy nhót trên đỉnh đầu, cũng không định bước vào.

“Một, hai, ba, bốn….”

Anh cúi đầu lẩm bẩm, đếm tới con số thứ năm, cánh cửa vốn đang đóng kín lại lần nữa được mở ra, Từ Tri Tuế từ bên trong chạy ra, giang hai tay đâm sầm vào trong lòng anh.

“Nhưng làm sao bây giờ? Em vẫn còn hơi sợ…”

Kỳ Nhiên ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô: “Vậy… đến nhà anh nhé? Hay là anh ở lại đây?”

<!-- AI CONTENT END 1 -->