Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 6





Chương 6

Sau đó Lục Gia còn tìm Kỳ Nhiên hay không, Từ Tri Tuế không thể nào biết được, chỉ biết là trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, Lục Gia không đến lớp A1 tìm anh nữa.

Có lẽ là Kỳ Nhiên nói chuyện kiên quyết quá nên cô gái đã bị tổn thương.

Cả cuối tuần, Từ Tri Tuế đều rầu rĩ không vui. Chu Vận hỏi cô có muốn tranh thủ thời tiết tốt ra phố mua quần áo mới không, cô cũng không có hứng thú muốn đi, nhốt mình trong phòng làm hết bộ đề thi thử.

Cô không phải là một người bi quan, nhưng thầm mến sẽ khiến người ta trở nên nhạy cảm và hèn mọn. Cô rất khó tưởng tượng được, nếu có một ngày cô bộc lộ tâm ý với Kỳ Nhiên, anh cũng sẽ có phản ứng tương tự sao?

Tâm trạng chán nản kéo dài đến thứ Hai, bởi vì ban đêm ngủ không ngon giấc nên buổi sáng không dậy nổi, Từ Tri Tuế đã trở lại như thường, sát giờ vào học mới bước chân vào lớp.

Lúc ngồi xuống, vị trí của Kỳ Nhiên trống không, Tống Nghiễn và Bùi Tử Dập đều bị Tôn Học Văn gọi đến văn phòng. Không có ba người cao lớn yểm hộ, ngay cả ăn sáng cô cũng lo lắng đề phòng, sợ bị chủ nhiệm tuần tra hành lang nhìn thấy.

Sau khi kết thúc buổi ôn tập sáng sớm, Tống Nghiễn và Bùi Tử Dập chân trước chân sau từ văn phòng trở về, sắc mặt hai người đều khó coi, nhất là Bùi Tử Dập, vừa mới ngồi xuống đã thở dài thật sâu.

Từ Tri Tuế giấu bánh mì đã ăn một nửa vào trong ngăn kéo, lau miệng hỏi: “Sao vậy? Sáng sớm đã than thở rồi?”

Bùi Tử Dập dùng một tay chống đầu, cụp mí mắt nói: “Thầy Tôn bảo tớ tạm thay mặt lớp trưởng.”

“Là sao? Kỳ Nhiên đâu? Cậu ấy không làm lớp trưởng nữa à?” Từ Tri Tuế có chút mơ hồ, nhìn chỗ ngồi trống không của Kỳ Nhiên, một dự cảm không lành tự nhiên nảy sinh.

Bùi Tử Dập há miệng, lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Thấy cậu ta làm như vậy, tim Từ Tri Tuế thắt lại, đẩy cánh tay cậu ta thúc giục: “Nói mau, đừng úp úp mở mở nữa.”

Tống Nghiễn thấy cô sốt ruột thì thở dài một tiếng, nói: “Kỳ Nhiên xin nghỉ, mẹ cậu ấy bị bệnh nằm viện.” . Truyện Đoản Văn

“……”

Chạng vạng thứ Sáu Kỳ Nhiên về đến nhà thì phát hiện mẹ ngất xỉu ở nhà. Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra sơ bộ cho mẹ Kỳ, tình huống không được lạc quan lắm nên đề nghị chuyển viện.

Gia cảnh của Kỳ Nhiên không tệ, bố Kỳ Thịnh Viễn sau khi xuất ngũ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện giờ đã là chủ tịch của một công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng trong nước, trong nhà còn có một cô em gái nhỏ và ông nội lớn tuổi.

Việc kinh doanh của Kỳ Thịnh Viễn rất bề bộn, công việc trong nhà và cuộc sống của hai anh em đều do vợ Thư Tĩnh chăm sóc, tình cảm của Kỳ Nhiên và mẹ rất tốt, bà vừa là mẹ vừa là bạn. Bây giờ bà ngã bệnh, người lo lắng nhất trong nhà đương nhiên là Kỳ Nhiên.

Suốt một tuần qua anh không đến lớp, mặt bàn và ngăn kéo gần như bị bài thi và bài tập mới phát chất đầy.

Mỗi lần Từ Tri Tuế ngẩng đầu, thấy chỗ trống phía trước, trong lòng cũng trống rỗng theo.

Tết Trung thu cuối tháng Chín, trường học được nghỉ hai ngày.

Buổi chiều ngày nghỉ có nam sinh tìm Tống Nghiễn đi chơi bóng, ánh mắt Tống Nghiễn sáng lên, nhưng rồi lại chán nản lắc đầu, nhét chồng bài thi thật dày trong ngăn kéo Kỳ Nhiên vào cặp sách của mình.

“Tớ không đi đâu, Kỳ Nhiên bảo tớ đem bài thi gì đó qua cho cậu ấy. Tối nay cả nhà tớ còn phải lái xe cao tốc đến nhà bà ngoại ở Tân Môn ăn tết, thời gian không còn kịp rồi.”

Nghe nói như thế, Từ Tri Tuế đang yên lặng chép bài tập thì mi mắt bỗng giật giật, cô xoa ngón tay mỏi nhừ, làm bộ lơ đãng hỏi: “Nhà bà ngoại cậu có xa không?”

Tống Nghiễn bĩu môi trả lời: “Cũng không xa lắm, bình thường lái xe khoảng một hai tiếng, nhưng dịp lễ tết dễ kẹt xe, bố mẹ bảo tớ cố gắng về sớm một chút.”

Từ Tri Tuế như có điều suy nghĩ gật đầu, một lát sau, cô nở nở nụ cười hiểu lòng người: “Vậy hay là, tớ giúp cậu đưa đi nhé? Dù sao hôm nay tớ về nhà cũng không có việc gì làm.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Kỳ Nhiên còn đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ cậu ấy, để tớ viết địa chỉ cho cậu.” Tống Nghiễn tìm giấy bút, viết nhanh một chuỗi dài rồi cười hì hì đưa cho cô: “Phiền cậu rồi! Lát nữa bảo Kỳ Nhiên mời cậu uống trà sữa!”

Từ Tri Tuế có chút ngượng ngùng: “Không sao, tiện đường thôi.”

//

Bệnh viện Hoa Hiệp là bệnh viện cấp tính nhất nhì trong nước, số người từ trời Nam đất Bắc bay tới đây chữa bệnh nhiều không kể xiết, Từ Tri Tuế ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng rồi lại chuyển một chuyến xe buýt, lúc này mới nhìn thấy cửa bệnh viện nổi tiếng này.

Cô dựa theo địa chỉ Tống Nghiễn cho tìm đến khoa ngoại tổng hợp nội trú nằm ở tầng 11. Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là một mảnh trắng chói mắt và hành lang dài sâu thẳm, nhân viên y tế đang vội vàng bước đi.

Từ Tri Tuế lần theo số phòng tìm tới, vừa đến cửa phòng bệnh VIP 6 thì bắt gặp hộ lý đẩy mẹ Kỳ ra ngoài làm kiểm tra.

Mẹ Kỳ nằm trên giường bệnh vẫn đang hôn mê, hộ lý đánh giá cô bé trước mắt, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Cô bé, em tìm ai?”

Vẫn là Kỳ Thịnh Viễn phía sau nhận ra bộ đồng phục trường trung học số 6 của cô trước, ôn hòa nói: “Cháu tới tìm Kỳ Nhiên phải không?”

Từ Tri Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Chào chú ạ, cháu đến đưa bài thi cho Kỳ Nhiên.”

Kỳ Thịnh Viễn gật đầu, nhìn vào trong: “Hôm qua thằng bé thức cả đêm để canh chừng, bây giờ đang ở bên trong nghỉ ngơi, cháu vào trước ngồi đi, chú phải dẫn dì cháu đi kiểm tra trước.”

“Vâng ạ.” Từ Tri Tuế nghiêng người nhường đường cho bọn họ, chờ hộ lý đẩy giường bệnh ra xa, lúc này mới rón rén đi vào phòng bệnh.

Mẹ Kỳ ở phòng đơn, bên ngoài phòng bệnh có một phòng khách nhỏ, không gian tổng thể không tính là lớn, nhưng ở một bệnh viện Hoa Hiệp đông đúc thế này mà có được một phòng bệnh thoải mái như vậy cũng không dễ dàng gì, không thể thiếu tiền bạc và các mối quan hệ.

Lúc Từ Tri Tuế đi vào, Kỳ Nhiên đang nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.

Sô pha rất ngắn, vóc dáng hơn một mét tám của anh vùi vào đó, chân dài không có cách nào duỗi thẳng, đầu dựa vào tay vịn, chiếc chăn bông mỏng manh đắp trên bụng cũng rớt hơn phân nửa xuống đất, thoạt nhìn giấc ngủ không được thoải mái.

Từ Tri Tuế có chút đau lòng, đi tới kéo chăn lên muốn giúp anh đắp lại, nhưng người trước mặt ngủ rất tỉnh, cô vừa ngồi xổm xuống anh đã cảnh giác mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, đầu chóp mũi đều là hơi thở của anh, trái tim Từ Tri Tuế run rẩy, theo bản năng trốn về phía sau, trong lúc hoảng loạn lưng lại đụng vào bàn trà thủy tinh sau lưng.

“A…” Cô đau đến hừ ra tiếng, mặt mày đều nhăn lại.

Kỳ Nhiên ngồi dậy, đưa tay nắm cánh tay cô, đỡ cô dậy: “Sao cậu lại ở đây?”

Từ Tri Tuế ngượng ngùng cười, “Nhà Tống Nghiễn có việc, tớ tới đưa bài thi cho cậu.”

Cô cúi đầu phủi bụi trên quần áo, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, quan trọng hơn cơn đau nhức hiện tại là sự hối hận trong lòng, vừa mới đến mà đã ngã sấp mặt, thật sự quá xấu hổ!

Bị làm phiền như vậy, Kỳ Nhiên cũng tỉnh táo hơn không ít, anh bảo Từ Tri Tuế ngồi xuống sô pha, lại tìm một ly thủy tinh sạch sẽ rót cho cô một ly nước ấm.

“Cảm ơn cậu, để cậu đi xa một chuyến rồi.”

“Không sao, vừa lúc mẹ tớ tới đây làm chút chuyện, tớ đi cùng bà ấy tới đây.” Từ Tri Tuế cảm thấy bản lĩnh trợn mắt nói dối của mình cực kỳ mượt mà, nếu quý bà Chu Vận biết cô không về nhà mà còn kéo mình ra làm đệm lưng, trở về chắc chắn sẽ tùng xẻo cô mất.

Có điều cô cũng không để ý nhiều, khoảnh khắc khi cô nhìn thấy Kỳ Nhiên, tâm tình thấp thỏm một tuần qua rốt cuộc cũng ổn định lại, cho dù về nhà có bị quý bà Chu Vận dùng đế giày đánh mông thì cô cũng chấp nhận.

Kỳ Nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện cô, lúc này Từ Tri Tuế mới để ý thấy anh tiều tụy không ít, có thể dễ dàng nhận ra anh đã gầy đi một vòng, dưới mí mắt cũng có màu đen rõ ràng, trong khoảng thời gian này chắc hẳn rất vất vả.

Cô không khỏi nhớ tới mẹ Kỳ.

Kỳ thật hai năm trước cô đã từng gặp qua mẹ của Kỳ Nhiên một lần, đó là vào cuộc họp phụ huynh học kỳ I của lớp 10, cô đi ngang qua cửa lớp A1 thì nhìn thấy Kỳ Nhiên đang nói chuyện với mẹ.

Ngày đó mẹ Kỳ mặc một bộ váy liền áo màu trắng, trên đầu buộc khăn lụa, nụ cười tao nhã thân thiện, thoạt nhìn rất trẻ so với các bố mẹ cùng lứa tuổi.

Mà vừa rồi ở cửa phòng bệnh cô có vội liếc nhìn qua, hai gò má của người phụ nữ đó đã lõm xuống, màu môi tái nhợt, cơ thể đã gầy chỉ còn lại da bọc xương, sớm đã không còn thần thái như ngày xưa nữa.

Chắc là bệnh rất nặng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Tri Tuế nổi lên chua xót, cô mím môi cẩn thận hỏi: “Dì…dì ấy vẫn ổn chứ?”

Đáp lại cô là một sự im lặng kéo dài. Kỳ Nhiên rũ mắt, sắc mặt bi thương, khi mở miệng thì giọng nói đã khàn đặc.

“Không tốt lắm. Bác sĩ nghi ngờ là ung thư dạ dày…… Hiện tại đang tiến hành kiểm tra thêm. Mấy ngày nay thời gian tỉnh táo của bà càng ngày càng ít, cho dù tỉnh cũng bị cơn đau hành hạ không ăn được gì.”

Cổ họng Từ Tri Tuế thắt lại, tim đập thình thịch, an ủi anh: “Cậu đừng lo lắng, kết quả kiểm tra vẫn chưa có, không chừng không nghiêm trọng như thế đâu. Cho dù thật sự là ung thư… thì cũng có tỷ lệ chữa khỏi mà. Ở quê tớ có một ông chú lớn tuổi, mấy năm trước cũng bị bệnh này, sau đó đến bệnh viện Modu* chữa bệnh, bây giờ ở nhà có thể ăn có thể ngủ, còn thường xuyên đi chơi mạt chược nữa.”

(*Modu: biệt danh của Thượng Hải.)

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Từ Tri Tuế rất rõ ràng, ung thư đến giai đoạn cuối thì tỷ lệ chữa khỏi gần như bằng không.

“Chỉ mong là vậy.” Kỳ Nhiên kéo khóe miệng, nụ cười kia còn khiến người ta lo lắng hơn của khóc.

“Thật ra từ rất lâu trước đây mẹ tớ đã phát hiện trong người không được thoải mái, nhưng bà sợ người nhà lo lắng nên cứ cố gắng chịu đựng không nói, qua loa đi bệnh viện kê đơn, chỉ coi là bệnh nhẹ nhịn rồi sẽ qua đi. Hôm đó tình cờ bảo mẫu trong nhà xin nghỉ, bà ở nhà một mình đau đến hôn mê bất tỉnh, nếu không phải tớ về nhà đúng lúc, hậu quả sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng. Bà luôn như vậy, mãi mãi xếp mình ở vị trí cuối cùng.”

“Em gái tớ đến bây giờ cũng không biết mẹ nằm viện, mấy ngày nay con bé cứ gọi điện thoại hỏi tớ và mẹ là vì sao không về nhà. Nếu thật sự có chuyện gì, tớ cũng không biết nên trả lời con bé như thế nào.”

Từ Tri Tuế không biết nên nói gì, khi cô không an ủi được anh, cũng chỉ có thể cùng anh buồn bã.

Hai người tương đối trầm mặc, một lát sau, Kỳ Nhiên thấp giọng nói: “Xin lỗi, tớ không nên nói những chuyện này với cậu.”

Có lẽ mấy ngày nay anh đã quá mệt mỏi, cho nên không thể khống chế được cảm xúc.

Từ Tri Tuế lắc đầu nói: “Không sao, tớ sẵn sàng lắng nghe cậu tâm sự. Nói ra được thì trong lòng sẽ bớt đau buồn.”

Kỳ Nhiên rũ mắt không nói gì. Anh có một thói quen nhỏ mà có lẽ ngay cả chính anh cũng không phát hiện, khi trong lòng anh có tâm sự thì trong tay sẽ vô thức nắm chặt thứ gì đó, có lúc là chìa khóa, có lúc là tai nghe của anh.

Mà hiện tại, cây bút ký y tá để lại đặt trên bàn trà đang bị anh nắm chặt trong tay, nắp bút mở ra rồi đóng lại, không ngừng lặp đi lặp lại.

Từ Tri Tuế lo lắng anh sẽ suy nghĩ miên man, cô ra vẻ thoải mái nở nụ cười, cố gắng kể chút chuyện thú vị trong lớp để phân tán lực chú ý của anh.

“Đúng rồi, đã có kết quả đánh giá rồi đấy, lớp chúng ta giành được giải nhất. Thầy Tôn vui vẻ vô cùng, đi khoe khoang với các chủ nhiệm lớp khác, còn dán giấy khen ở vị trí bắt mắt nhất ngoài cửa, chỉ ước gì người khác có thể nhìn thấy. Thầy ấy còn nói chờ cậu trở về, muốn mời chúng ta đi ăn KFC.”

Kỳ Nhiên nở nụ cười rất nhạt, “Chủ yếu là cậu vẽ đẹp, tớ không có công lao gì.”

“Nào có! Nếu không có cậu, chỉ dựa vào tài vẽ của tớ thì tuyệt đối không nhận được giải thưởng đâu! Đúng rồi, hôm nay Bùi Tử Dập không đi học, cậu đoán xem là vì thế nào? Là vì tối hôm qua trên đường tan học về nhà bị chó cắn! Tống Nghiễn nói con chó kia quen gặm xương ven đường, chắc chắn Bùi Tử Dập đã trêu chọc nó, kết quả bị chó đuổi theo ba con phố, phải đi tiêm vắc xin ngay trong đêm để phòng bệnh dại, hahaha…”

Từ Tri Tuế cố sức cười, nước mắt cũng trào ra, cũng không biết Bùi Tử Dập ở nhà xa xôi có phải đang hắt xì điên cuồng hay không.

Cô vừa lau nước mắt vừa len lén ngắm biểu cảm của Kỳ Nhiên, cũng may trời cao không phụ lòng người, sự tích ngốc nghếch của người anh em Bùi Tử Dập đã thành công chọc cười anh.

Từ Tri Tuế thở phào nhẹ nhõm.

……

Mười mấy phút sau, Kỳ Thịnh Viễn đẩy Thư Tĩnh về phòng bệnh.

Từ khi biết vợ bị bệnh, trong một đêm ông đã già đi không ít, công việc trong tay cứ bỏ qua một bên, đêm nào cũng ở lại bệnh viện chăm sóc bà.

Thấy sắc trời không còn sớm, Từ Tri Tuế sợ quấy rầy Thư Tĩnh nghỉ ngơi nên sau khi giao toàn bộ bài thi cho Kỳ Nhiên đã đề nghị về trước.

Kỳ Thịnh Viễn nói cô là một cô bé mà đêm khuya chen chúc trên tàu điện ngầm không an toàn, bảo tài xế sắp xếp xe đưa cô về nhà. Từ Tri Tuế sợ lời mình nói lúc trước bại lộ, không dám đồng ý, chỉ nói mẹ đã ở gần đây chờ cô, không có việc gì.

Nghe vậy, Kỳ Thịnh Viễn cũng không cưỡng cầu nữa, kêu Kỳ Nhiên đưa cô xuống lầu.

Ra khỏi thang máy, hai người sóng vai đi trên con đường đá bên bồn hoa nhỏ của bệnh viện, gió đêm hơi lạnh, mang theo mùi hoa quế thơm ngát.

Đèn đường mờ nhạt kéo dài cái bóng của hai người. Từ Tri Tuế cố ý thả chậm bước chân, đầu thoáng nhích lại gần anh, cái bóng trên mặt đất tựa như cũng thân mật dựa sát vào người nọ.

Cô mím môi cười trộm, khóe mắt cong cong thành trăng lưỡi liềm xinh đẹp.

Đưa đến cửa bệnh viện, Từ Tri Tuế lấy điện thoại di động ra giả vờ gửi mấy tin nhắn, nói mẹ cô sẽ đến nhanh thôi, bảo Kỳ Nhiên cứ về trước.

Kỳ Nhiên không nghĩ nhiều, dặn dò cô trên đường chú ý an toàn rồi quay đầu rời đi.

Đi chưa được mấy bước, Từ Tri Tuế bỗng nhiên gọi anh lại, ánh mắt sáng như sao: “Kỳ Nhiên, bây giờ chúng ta hẳn là bạn bè rồi nhỉ?”

Kỳ Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười, “Đương nhiên.”