Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 71



Chương 71

Kỳ Nhiên đóng cửa rất mạnh tay, làm cả lớp kính cũng chấn động lắc lư theo.

Mấy trợ lý bên ngoài trơ mắt nhìn nhau một lúc rồi lập tức ‘tan đàn xẻ nghé’ trở về vị trí làm việc của mình, giống hệt như đà điểu vùi đầu làm việc, không ai dám liếc mắt nhìn vào văn phòng tổng giám đốc lấy một cái.

Mặt trời chiều ẩn mình trong đám mây, chân trời rực đỏ như ánh lửa, ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuyên qua ô cửa kính sát đất hình cung, lẳng lặng trải đầy toàn bộ văn phòng, càng làm cho động tĩnh mập mờ trong phòng tăng thêm vài phần kiều diễm.

Hai người dây dưa trên sô pha, trao nhau nụ hôn tinh tế.

Từ Tri Tuế được Kỳ Nhiên ôm ngồi trên đùi anh, hô hấp cũng bị anh khống chế.

Từ góc độ của cô loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người mờ nhạt trên bức tường thủy tinh bên ngoài, còn có âm thanh gõ bàn phím dồn dập của các trợ lý.

Nghĩ đến chuyện bên ngoài phòng làm việc vẫn còn người, trái tim Từ Tri Tuế không ngừng treo lơ lửng, nhưng trong nụ hôn nồng nàn này cô lại cảm nhận được một sự kích thích trước nay chưa từng có.

Thế nhưng Kỳ Nhiên cũng không có thêm động tác nào, chỉ dùng một loại khí thế muốn nuốt chửng cô vào bụng để say mê hôn cô, ngậm cắn cánh môi cô, mút lấy sự ngọt ngào của cô.

Trong lúc đó, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng thang máy ting ting, Từ Tri Tuế vô thức thu lại cánh tay đang khoác lên cổ Kỳ Nhiên, mở mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kỳ Nhiên bất mãn cắn đầu lưỡi cô một cái, môi dán vào môi cô nỉ non: “Chuyên tâm chút nào.”

Từ Tri Tuế nức nở một tiếng: “Có người tới.”

“Không sao, bọn họ sẽ xử lý.”

Quả nhiên, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Bồ Tân nhanh tay lẹ mắt ngăn người đang định gõ cửa lại, hạ giọng nói: “Thật ngại quá, tổng giám đốc Kỳ của chúng tôi đang bận, phiền anh lát nữa lại đến tìm anh ấy.”

Người nọ thoáng do dự, cũng không hỏi nhiều, đáp lại hai câu rồi xoay người rời đi.

Từ Tri Tuế vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cũng cắn Kỳ Nhiên một cái trả thù, cong môi cà khịa: “Tổng giám đốc Kỳ của chúng ta cũng bận quá nhỉ~”

Kỳ Nhiên không nói gì, đáp lại cô bằng nụ hôn sâu hơn.

Không biết qua bao lâu, hai người hôn mệt mỏi rồi cuối cùng cũng trả lại hơi thở cho nhau.

Kỳ Nhiên vùi đầu vào hõm cổ cô thở dốc mấy hơi, ngày đêm bận rộn làm cho mặt mày anh có chút mệt mỏi, cằm cũng lúng phúng mấy sợi râu, cọ lên da có chút đau, Từ Tri Tuế không chịu được bèn nhúc nhích cơ thể, lại bị anh đè bả vai lại.

“Đừng nhúc nhích, để anh ôm em sạc điện một lát.”

Trái tim Từ Tri Tuế mềm như bùn, ước mình có thể hóa thành vũng nước để chứa đựng anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của anh, hỏi: “Anh mệt lắm đúng không?”

Kỳ Nhiên “Ừm” một tiếng, ôm lấy eo cô, để mặc bản thân đắm chìm trong hơi thở dịu dàng của cô.

“Buổi họp báo tối nay căng thẳng lắm sao?”

“Cũng không hẳn là căng thẳng, chỉ là khá áp lực thôi. Bên anh đã theo dõi dự án này rất lâu rồi, đây cũng lần đầu tiên các chip và hệ thống do công ty anh phát triển độc lập ra mắt sau khi nước ngoài thực hiện phong tỏa công nghệ đối với nước ta. Cả nước và thậm chí cả thế giới đang dõi theo, thế nên anh muốn làm thật tốt, quan trọng nhất là anh không muốn khiến mình thất vọng.”

“Ừm, em tin anh có thể làm được.”

Thấy đã sắp đến thời gian họp báo mà Kỳ Nhiên vẫn chưa ra khỏi văn phòng, Bồ Tân liên tục do dự, cuối cùng vẫn kiên trì gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc Kỳ, hội trường họp báo đã bố trí xong rồi, anh cũng nên xuống chuẩn bị thôi.”

“Được, tới ngay.”

Kỳ Nhiên buông người trong lòng ra, cánh tay luồn qua dưới đùi cô, ôm đặt cô sang sofa bên cạnh, sau đó anh sửa sang lại quần áo rồi đứng lên.

“Anh phải qua đó trước, lát nữa Bồ Tân sẽ dẫn em đến hội trường, tối nay kết thúc rồi anh sẽ đến tìm em.”

“Được.” Từ Tri Tuế cũng đứng lên, giúp anh chỉnh lại cà vạt bị lệch, cuối cùng còn kiễng chân ôm lấy cổ anh, ngửa đầu hôn nhẹ bên môi anh: “Cho anh hết vận may tối nay của em đấy, chúc anh thành công.”

Mặt mày Kỳ Nhiên nhuốm ý cười ôn hòa, sờ sờ tóc cô, nói: “Ngoan, chờ anh về.”

……

Cơm tối là do trợ lý văn phòng tổng giám đốc đưa vào, Từ Tri Tuế tùy tiện ăn vài miếng rồi ôm điện thoại di động xem tài liệu một lát, chẳng mấy chốc đã đến giờ họp báo.

Vẫn là Bồ Tân dẫn cô tới hội trường. Lúc bọn họ đến đã muộn, trong đại sảnh có thể chứa được vài trăm người lúc này đã không còn chỗ ngồi, các phóng viên ngồi ở hàng đầu mang theo ‘súng dài pháo ngắn’ để điều chỉnh góc quay, phía sau là một số chuyên gia trong ngành được mời đến tham gia, ngoài ra còn có fan hâm mộ thương hiệu dựa vào việc rút thăm trúng thưởng để vào hội trường tham dự, cùng với mấy chục nhân viên an ninh mặc đồng phục màu đen đứng ở hai bên duy trì trật tự.

Từ Tri Tuế được dẫn tới vị trí trung gian có tầm nhìn tốt nhất, có lẽ là sợ cô không thích ứng với trường hợp như vậy, sau khi ngồi xuống Bồ Tân cũng không rời đi ngay, không ngừng hỏi han nhu cầu của cô.

Từ Tri Tuế vốn không phải là người kén chọn, lặng lẽ trốn trong đám đông cũng không ai biết cô là ai, nhưng được Bồ Tân hỏi han ân cần như vậy ngược lại đã thu hút không ít ánh mắt của nhân viên nội bộ công ty.

Sau đó, mấy nhóm chat trong công ty lại nổ tung.

[Ảnh: JPG]

[Là người này sao? Bà xã tương lai của tổng giám đốc trong lời đồn?]

[Chắc chắn rồi! Nếu không thì ai có thể hưởng đãi ngộ đặc biệt từ tổng giám đốc chứ?]

[Chẳng lẽ tôi xài mạng 2g? Tổng giám đốc Kỳ có bạn gái rồi sao?]

[Thôn nhà cậu chưa bắt mạng à? Nghe nói đã gặp bố mẹ rồi đấy! Chủ tịch Kỳ rất hài lòng với cô ấy!]

[Nghe nói là tổng giám đốc Kỳ theo đuổi người ta, lúc đầu cô gái này không đồng ý, sau đó chủ tịch Kỳ đã chủ động đến nhà để tìm người ta trò chuyện!]

[??? Anh nghe tin tức giả này từ đâu vậy?]

[Tôi mà lừa cô thì tháng này không có tiền thưởng. Tuần trước tôi có đi uống rượu với người của bộ phận nghiên cứu phát triển, bọn họ nói cho tôi biết đấy.]

[Khụ khụ khụ, tránh ra tránh ra, riêng cái khoản hóng hớt chuyện trong công ty này phải để tôi. Tôi nói cái này bảo đảm mấy người chưa ai biết —— hai người họ là mối tình đầu! Từ đồng phục học sinh đến áo cưới!]

[??? Vậy đã đính hôn chưa?]

[Cảm giác hơi nhanh nhỉ.]

[Đừng nói nữa, chọn một bài hát thất tình tặng cho mình thôi.]

[Có gì nói đó, nhan sắc này xứng với tổng giám đốc Kỳ là đủ rồi!]

[Dưới ánh sáng mờ tối như thế mà làn da vẫn có thể trắng đến phát sáng, hâm mộ thật!]

….

Từ Tri Tuế ngồi trong hội trường hoàn toàn không hay biết cuộc thảo luận về cô trong nhóm chat. Vừa đến tám giờ tối, buổi họp báo diễn ra đúng giờ, toàn bộ đèn trong hội trường tối xuống. Trong sự yên tĩnh, màn hình lớn bắt đầu chiếu về quá trình phát triển của tập đoàn Thịnh Viễn.

Đoạn video dài ba phút tràn ngập cảm giác về khoa học kỹ thuật, mỗi một khung hình đều bắt mắt người xem, theo tiếng nhạc dừng lại, trên sân khấu sáng lên một chùm ánh sáng chói mắt ——

Kỳ Nhiên xuất hiện ở một bên sân khấu.

Anh cài cúc áo tây trang, chậm rãi đi tới giữa sân khấu, mỉm cười với khán giả, cầm lấy microphone: “Chào mọi người, tôi là người phụ trách nghiên cứu phát triển của tập đoàn Thịnh Viễn, Kỳ Nhiên.”

Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ánh mắt Từ Tri Tuế rạng rỡ, cũng ra sức vỗ tay theo, trong khoảng thời gian dài sau đó ánh mắt của cô cũng không rời khỏi người Kỳ Nhiên nửa bước.

Kỳ Nhiên trên sân khấu rất khác so với hai tiếng trước, bộ vest chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, cơn buồn ngủ trước đó đã bị quét sạch, mỗi một cử chỉ hành động đều tràn đầy vẻ chững chạc trầm ổn của người đàn ông trưởng thành. Anh ung dung thong thả, nói năng điềm tĩnh, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, thần thái vô cùng sáng láng.

Nhìn anh như vậy, trong đầu Từ Tri Tuế lại bất giác hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đi học.

Trong đại hội nhập học của học sinh 10, Kỳ Nhiên với tư cách là học sinh xuất sắc lên sân khấu phát biểu đã thu hút ánh mắt của giáo viên và học sinh toàn trường. Thiếu niên cao ráo tuấn tú, mặc bộ đồng phục màu xanh trắng trên người trông rất đẹp trai, khi đó Từ Tri Tuế đã cảm thấy cả người anh như đang tỏa sáng, anh là sự tồn tại tuyệt vời nhất trên thế giới này, khiến cho người ta sẵn sàng đuổi theo anh.

Khi ký ức trùng lặp với khung cảnh trước mắt, hệt như một bộ phim thanh xuân có tập tiếp theo rất hoàn mỹ, và cô cuối cùng cũng đạt được như ý nguyện, trở thành người có thể sóng vai đồng hành với anh.

Từ Tri Tuế nghiêng người lau đi nước mắt, ra sức vỗ tay cho anh.

Nếu như có thể, cô bằng lòng mãi mãi ở bên cạnh anh.

Cuộc họp báo kéo dài một tiếng ba mươi phút, Kỳ Nhiên đi từ giới thiệu văn hóa thương hiệu đến sự phát triển của công ty, lại từ chức năng sản phẩm đến ý định ban đầu về việc thiết kế nó, cùng với đủ loại trở ngại gặp phải trong nghiên cứu phát triển.

Những nội dung này vốn chán ngắt khô khan, nhưng qua miệng anh lại khiến người ta lắng nghe chăm chú.

Cuộc họp báo này được phát sóng trực tiếp, khi người xem ở hội trường đang đắm chìm trong bài phát biểu đầy cảm động của anh, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng muốn phát điên theo.

Nhiều người theo dõi buổi phát sóng không phải để hiểu rõ bản thân sản phẩm, mà là bởi vì có! trai! đẹp!

[Các chị em, trai đẹp như vậy có tồn tại thật không?]

[Trước đó còn thắc mắc sao công ty anh ấy không mời người phát ngôn cho sản phẩm cao cấp, bây giờ đã hiểu rồi, nhan sắc này còn ăn đứt mấy ngôi sao nam ấy chứ!]

[Tôi với đứa bạn cùng phòng ngu ngốc đang điên cuồng liếm màn hình…]

[Tôi bị mắc kẹt ở đây chưa thoát ra được!]

[Tối nay có cái để mơ rồi.]

[Chúng ta có thể nói, từ giờ trở đi CEO có thể diện rồi!]

Thừa dịp trên sân khấu đang chiếu video, Từ Tri Tuế liếc mắt nhìn qua bình luận trên mạng, thiếu chút nữa phụt cười thành tiếng. Cô tiện tay chụp một tấm ảnh của Kỳ Nhiên rồi gửi cho Tần Di đang đi công tác ở phương Nam: [Bạn trai tớ đẹp trai quá.]

Tần Di: [….]

[Tớ đã làm gì sai rồi sao!]

[Tớ đã chạy xa đến vậy rồi sao vẫn bị hai người các cậu nhét thức ăn cho chó thế hả!]

[Có thể không yêu, nhưng đừng tổn thương người khác!]

[Tuyệt giao đi, tạm biệt!]

……

“Ngay từ mười năm trước, Thịnh Viễn đã đánh cược một ván cờ lớn, và tất cả những nỗ lực của chúng tôi hôm nay là để một ngày nào đó các doanh nghiệp Trung Quốc của chúng ta không còn phải chịu sự kiểm soát của người khác, cũng sẽ không phải đối mặt với nguy cơ phá sản bất cứ lúc nào vì không sản xuất ra một bộ phận nhỏ.”

“Rất vinh hạnh, Thịnh Viễn phát triển cho tới hôm nay đã gặp được một nhóm đối tác cùng chung chí hướng, cũng nhận được sự quan tâm và ủng hộ của nhiều người dùng hơn, nhưng điều tôi muốn nói là Thịnh Viễn không chỉ có những mục tiêu này. Từ hôm nay trở đi, Thịnh Viễn sẽ mở ra thời đại của mình, chính thức đối đầu với lũng đoạn trong ngành công nghiệp kỹ thuật, nước ngoài có thể sản xuất ra thứ gì, người dân Trung Quốc chúng ta vẫn có thể làm được! Cám ơn mọi người, bài phát biểu của tôi đến đây đã kết thúc.”

Buổi họp báo mở màn trong tiếng hoan hô như sấm, khán giả tự động đứng dậy vỗ tay, mãi cho đến khi Kỳ Nhiên cúi đầu đi xuống sân khấu, tiếng vỗ tay vẫn chưa dừng lại.

Tan cuộc, Từ Tri Tuế lập tức chạy vào hậu trường, ôm Kỳ Nhiên thật chặt.

“Cứu mạng! Anh đẹp trai quá!”

Kỳ Nhiên đang thay quần áo thì bất ngờ bị cô ôm cổ, suýt nữa đã mất thăng bằng, kéo theo cô cùng ngã về phía sau, cũng may anh kịp thời đỡ lấy cái bàn bên cạnh, bấy giờ mới tránh khỏi thảm cảnh tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Cơ thể anh lắc lư, ôm lấy Từ Tri Tuế rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Chỉ đẹp trai thôi à?”

Từ Tri Tuế nghiêng đầu suy nghĩ: “Còn rất quyến rũ nữa, anh không biết đâu, rất nhiều cô gái trên mạng đều kích động gọi anh là chồng đấy.”

Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh không liên đến các cô ấy.”

“…Em biết mà.”

“Vậy tại sao họ lại gọi anh là chồng?”

“Đây chỉ là một cách khen anh đẹp trai thôi, anh không thích à?”

Kỳ Nhiên nới lỏng cà vạt, nhận lấy điện thoại di động từ chỗ trợ lý, giọng điệu mơ hồ: “Tại sao phải thích, người đáng gọi anh là chồng nhất cho tới bây giờ chưa từng gọi qua.”

“…” Từ Tri Tuế đỏ mặt nhìn phản ứng của nhân viên công tác bên cạnh, kéo vạt áo Kỳ Nhiên nhỏ giọng nói: “Có thể về nhà rồi nói chuyện này được không, ở đây có nhiều người nghe lắm đấy.”

Kỳ Nhiên nhướng mày, cúi người nói bên tai cô: “Cũng được, vậy về nhà em gọi cho anh nghe nhé.”

“……”

<!-- AI CONTENT END 1 -->