Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó

Chương 6



Liên tục một ngày một đêm, vụ án quả nhiên được phá, trong đội ai cũng thở ra nhẹ nhõm.

Ở cái thành phố không lớn không nhỏ này, vụ án lần này cũng coi như là trọng án rồi, chứ bình thường đều không có việc gì lớn, hàng ngày đến cục đi làm, thỉnh thoảng xử lý chút ít tranh chấp nho nhỏ mà thôi.

Cát Cường lại được nghỉ một ngày phép, về đến nhà, anh liền tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một chút. Nhưng có điều……

Thanh âm đứt quãng ở cách vách là cái quái gì vậy?!

“A…… ư …… ưm …… ưm ưm …… a …… a …… ưm ưm …… a …… Đừng, không được …… a …… a …… Đừng chạm vào đó …… ừm …… a …… a ……”

Cát Cường rất muốn đập tường!

Thanh âm kia mới ngọt ngào, quyến rũ, mềm mại, mê người làm sao, có thể nói là tiêu hồn thực cốt. Thanh âm như vậy lại là của một cậu trai, thậm chí Cát Cường còn biết rõ đó là từ miệng ai phát ra.

Trước mắt Cát Cường lập tức hiện ra gương mặt Tiêu Thịnh, còn có hai bắp đùi trắng nõn, mềm mại, thon dài kia. Ê? Ê? Sao không mặc quần áo thế này? Sao ……sao lại nằm xuống? Tên đàn ông đang đè trên cậu ta là ai kia? Mẹ ơi, tại sao lại là mình……

Trí tưởng tượng cũng quá phong phú đi a a a!!!

Sao bên kia vẫn chưa dừng? GV cũng không rên lâu như vậy nha! Hơn nữa kĩ thuật cũng quá tốt đi, rên hết sức chuyên nghiệp luôn, nhưng cuối cùng là muốn làm gì đây? Phối âm cái P! Có thằng cha phối âm nào rên rỉ hơn một tiếng đồng hồ không? Đài truyền hình nào dám phát chứ? Trung Quốc thoáng đến vậy rồi sao? Hay là đang lồng tiếng cho GV?! Không, nếu thế thì phải lồng ở phim trường mới đúng.

Cái tiểu khu này có chuyện gì vậy nè! Tiếng rên rỉ nhỏ thế cũng nghe rõ mồn một, vậy xây tường làm gì, phá quách cho rảnh nợ! Thuận tiện cho việc bắt người sau này luôn!

Ể, cậu ta không phải kẻ cưỡng gian sao? Lúc này thế nào lại bị người khác đè rồi……

Cơ mà rên cũng quá…… khiến người ta nghĩ tùm lum không à!

Cát Cường hỏng mất, đưa tay lần xuống đũng quần, lắng nghe tiếng rên mê người cách vách bắt đầu cùng ’em trai’ của mình chào hỏi.

Cát cảnh quan của chúng ta trải qua 24 giờ không ngủ sau khi bắn tinh liền nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Trong mơ còn bị âm thanh mê hoặc kia quấn quanh không ngừng.

Sáng hôm sau, Cát Cường mang theo hai vòng mắt đen sì bắt đầu tiến hành theo dõi Tiêu Thịnh.

Dù sao cũng từng trải qua mấy khóa huấn luyện chuyên nghiệp, muốn biết hành tung của một người cũng không khó khăn gì.

Thật vất vả mới được nghỉ phép, không biết dây thần kinh nào bị đứt mà lại lãng phí thời gian đi rình mò hàng xóm!

Cát Cường đứng ở cửa phòng, thông qua mắt mèo quan sát đối diện, nhưng mãi đến khi anh sắp mơ màng đi ngủ thêm giấc nữa mới trông thấy Tiêu Thịnh chầm chậm đi ra, dáng người thẳng tắp, tinh thần sung mãn, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi khi trải quá một đêm phóng túng, nhìn lại, kẻ ‘lao động quá độ’ là mình thì giống hơn.

Chín giờ, Tiêu Thịnh đeo headphone đi bộ đến chỗ làm, không biết cậu đang nghe cái gì, bả vai thỉnh thoảng run rẩy, đưa tay che miệng, có lẽ là đang cười.

Kỳ quái, chỉ thấy qua người xem ti vi ngồi cười, chứ chưa từng thấy người nghe nhạc cũng có thể nghe đến cười. Lẽ nào là tiết mục hài kịch trên đài phát thanh? Mặc tây trang, ở chung cư, yêu uống trà, thích nghe hài kịch trên radio?

Chín giờ rưỡi, Tiêu Thịnh rẽ vào một ngân hàng, trực tiếp đi vào khu vực dành cho khách VIP.

Theo dõi đến đây là kết thúc, Cát Cường chỉ là bình dân, tiền trong thẻ chưa bao giờ vượt quá mười vạn, không vào được khu VIP ……

Anh không thể làm gì khác hơn là ở máy ATM rút ít tiền, ánh mắt thẳng tắp nhìn xuyên qua tấm kính dày ở quầy thu ngân.

Nửa giờ sau, Tiêu Thịnh từ phòng tín dụng đi ra, trong tay cầm một xấp văn kiện.

Cậu vẫn tiếp tục đeo headphone, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi bước.

Mười giờ hai mươi phút, cậu đi tới một cao ốc, vào thang máy, nhấn nút lên lầu sáu.

Cát Cường nhìn sơ đồ phía trên, lầu sáu là một công ty bảo hiểm.

Ngân hàng, bảo hiểm Kim Dung Nghiệp.

Mười một giờ, mọi người trong tòa nhà lần lượt rời khỏi, Cát Cường căng mắt tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Thịnh, lầu ba là phòng ăn, có lẽ cậu đang ở đó.

Quả nhiên, mười một giờ rưỡi, Tiêu Thịnh lắc lư đi ra, bên người còn có một vị đồng nghiệp, hai người ôm vai bá cổ vui vẻ trò chuyện, sau đó ở ngã rẽ liền phân ra mỗi người một hướng. Tiêu Thịnh lại lấy headphone từ trong túi, nhét vào tai, vừa đi vừa nghe, bờ vai thỉnh thoảng run lên.

Thứ gì mà thú vị thế? Nghe từ buổi sáng đến tận trưa…… Đài phát thanh đó phát hài kịch suốt ngày sao?

Tiêu Thịnh về nhà, Cát Cường quyết định giả vờ như trùng hợp gặp mặt.

Lúc sắp vào thang máy, Cát Cường từ phía sau chạy tới, anh còn chưa mở miệng Tiêu Thịnh đã thấy, vội vàng bấm tạm ngừng, chờ anh cùng vào.

“Thật trùng hợp.” Tiêu Thịnh mỉm cười tao nhã, nói.

“Ha, đúng là trùng hợp.” Cát Cường gãi gãi đầu.

“À, Cát cảnh quan không phải thường xuyên không trở về vào buổi trưa sao?”

Quả nhiên, cậu ta âm thầm chú ý mình!

Cát Cường gãi gãi đầu: “Lúc trước hơi bận, bây giờ công việc đã hoàn thành rồi.”

Tiêu Thịnh về nhà, Cát Cường cũng về phòng, lúc này là thời gian nghỉ trưa, Cát Cường rửa mặt, ăn tô mì lót dạ sau đó chuẩn bị đi ngủ một chút, không nghĩ đến lúc liếc qua cửa sổ liền trông thấy Tiêu Thịnh đeo headphone, nhắm mắt nằm trên ghế dài.

Lúc này cậu không cười, biểu lộ thoạt nhìn khá yên lặng.

Cát Cường cách cửa kính nhìn chăm chăm một lúc lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, đưa tay đặt lên ngực trái.

Nhịp đập rộn ràng này là xảy ra chuyện gì? Người đó có thể là một tên ‘mặt người dạ thú’ a!

Cát Cường không ngủ được, trong đầu tràn ngập hình ảnh đôi chân dài trắng nõn cùng chiếc quần lót như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi của Tiêu Thịnh, còn có tiếng rên mê người tối qua.

Xong đời, cấm dục quá lâu rồi bỗng nhiên bị kích thích, sức tàn phá quả la không nhỏ!

Cát Cường kéo rèm cửa sổ, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ, nghiêng người tựa vào tường, liếc mắt nhìn chăm chú Tiêu Thịnh, động tác trên tay liên tục không ngừng.

Lúc tinh dịch phun lên rèm cửa, trong lòng Cát Cường bỗng chốc trống rỗng, anh đột nhiên thức tỉnh, hung hăng đem mình thóa mạ một hồi, chuyện gì đây trời! Vì sao lại có dục vọng với người thanh niên xa lạ kia! Hơn nữa chỉ cần nhìn mặt người ta liền có thể bắn…… Hành động bỉ ổi này của mình so với mấy tên biến thái thì có gì khác nhau đâu.

Làm ơn xảy ra trọng án nữa đi. Như thế anh cũng sẽ không có tinh lực nghĩ đến những chuyện hạ lưu nữa!

Cát Cường bình phục thở dốc, lau đi chất lỏng trên tay, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thịnh lại phát hiện cậu đã mở mắt. Cát Cường giật nảy mình, trái tim thình thịch đập loạn, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiêu Thịnh ngược lại không thấy Cát Cường, chẳng qua là nghe kịch cũng nghỉ ngơi xong rồi, quyết định lên mạng hóng chuyện một chút, sau đó phải tiếp tục đi làm.

Cát Cường nhìn đồng hồ, phát hiện đã một giờ rồi, anh lại trợn tròn mắt nhìn chằm chằm phía đối diện, nhìn đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra.

Hai giờ, Tiêu Thịnh ra ngoài, Cát Cường suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục lặng lẽ theo dõi.

Lần này, cậu đi vào ngân hàng, mãi cho đến bốn giờ rưỡi mới ra ngoài, Cát Cường đứng ngoài chờ, chán sắp chết. Tiêu Thịnh đi ra lại mang theo một xấp văn kiện, vẫn là hướng công ty bảo hiểm đi tới, sau khi lên lầu năm phút lại lần nữa xuống lầu, ôm một đống giấy tờ thật dày, quay về nhà.

Tư thế đi bộ của cậu rất đẹp, ưu nhã tùy ý, nhưng không chút cảm giác nhếch nhác, lười biếng, trên tai một mực đeo heaphone lại không giống một tên thích làm màu hay lưu manh, ngược lại từ trong xương toát ra thứ khí chất ung dung, nhàn nhã.

Hẳn là làm việc trong ngân hàng đi? Bán bảo hiểm không thể nào luyện ra loại khí chất như vậy……

Cát Cường vẫn luôn nghĩ rằng những người bán bảo hiểm đều là những kẻ giả danh trí thức, thích làm ra vẻ học giỏi tài cao, nhưng thật chất chỉ là mấy tên tiểu nhân mang tây trang nhăn nhúm, nụ cười nịnh hót, mở mồm ra là bảo hiểm bảo hiểm bảo hiểm, ở đâu cũng có mặt, phiền phức muốn chết.

Tiêu Thịnh không có trực tiếp về nhà, mà là ghé vào một cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu.

Trước tiểu khu có vài cửa hàng thức ăn nhanh, buôn bán cũng không tệ lắm, khách hàng chủ yếu là các thanh niên nam nữ độc thân.

Tiêu Thịnh chân trước vừa vào thì Cát Cường cũng lật đật theo sau, hai người tự nhiên ở quầy lấy chén đĩa gặp mặt.

“Thật là trùng hợp, cậu Tiêu cũng thích ăn ở đây?”

“A, thật trùng hợp! Lại gặp nhau.” Tiêu Thịnh rất kinh ngạc, còn có chút khẩn trương cùng kích động, tay cầm đĩa hơi hơi run lên, “Cái kia, anh đừng gọi tôi là cậu Tiêu nữa, cảm giác quá khách sáo, cứ gọi là Tiêu Thịnh hoặc Tiểu Thịnh cũng được.”

Cát Cường len lén quan sát vẻ mặt của cậu. Kinh hoảng, khẩn trương, tại sao vậy ta? Buổi trưa, lúc gặp trong thang máy còn rất bình thường mà.

Chẳng lẽ là bởi vì bao hồ sơ trong tay cậu? Mặc dù có in rõ LOGO của công ty bảo hiểm nhưng bên trong lại đựng thứ gì phạm pháp?

Cát Cường giơ tay gãi gãi tai, che giấu việc bản thân đang quan sát cậu, nói: “Hình như …… cũng không có gì khác nhau.”

“Vậy …… vậy anh có thể gọi Thịnh Thịnh!”

“……” Cát Cường đem hai tiếng kia đảo trên lưỡi vài lần, cuối cùng vẫn không thể gọi ra, “Đi thôi, bên đó còn chỗ kìa.”

Hai người tự mình chọn cơm, Tiêu Thịnh đem bao hồ sơ đặt dựa vào tường, sau đó mới ngồi xuống.

Cát Cường liếc một cái, hỏi: “Cậu mới mua bảo hiểm?”

“Hả? À, không, tôi là nhân viên bán bảo hiểm.” Tiêu Thịnh lúng túng cười, đưa tay đẩy đẩy kính sau đó lại bổ sung, “Anh yên tâm tôi chỉ nhận hợp đồng bán bảo hiểm cho các công ty lớn, sẽ không đối với anh dài dòng đẩy mạnh tiêu thụ đâu.”

Bán bảo hiểm? Thật sự là bán bảo hiểm? Cậu ta từng nói là diễn viên lồng tiếng mà, quả nhiên là lấy cớ để che giấu! Có lẽ nói dối nhiều quá nên không còn nhớ mình đã từng nói gì.

Chẳng qua là, bán bảo hiểm thu nhập có thể nhiều thế sao? Mua chung cư ở khu trung tâm chưa nói, vật dụng trong nhà cũng rất sang trọng. Coi như đó không phải là phòng cậu ta mua đi, lại làm gì có người nào cam lòng đem phòng ở sửa sang đẹp đẽ như thế rồi chạy ra ngoài mướn chỗ khác để ở? Nhìn kiểu gì cũng thấy khó hiểu.

Hay là, cậu ta mượn danh nhân viên bán báo hiểm để che giấu những hành vi phi pháp?

Chẳng lẽ, ngoài là tội phạm hoặc tòng phạm của án cưỡng gian, cậu ta còn lợi dụng Ngân hàng Kim Dung Nghiệp để che giấu hoạt động rửa tiền?

Làm sao có thể ……Người thanh niên thanh tú, lịch sự như vậy, sao có thể làm ra những hành động phạm pháp đáng sợ dường này.

Muốn lợi dụng Kim Dung Nghiệp để rửa tiền, áp lực khẳng định cực lớn, cho nên bọn họ mới phải lấy hành vi cường bạo, luân gian, SM để giải tỏa sao?

Cát Cường siết chặt nắm đấm, cảm thấy giả thuyết mình đưa ra vô cùng hợp lí. (Mợ, anh CDSHT rồi ToT)

Loại trọng án này, chắc chắn phải là do một tổ chức cầm đầu, Tiêu Thịnh hẳn không phải là thủ lĩnh, mà chỉ là một tên thuộc hạ.

Cát Cường lại nghĩ tới tiếng rên rỉ tối hôm qua, linh quang chợt lóe. Không, chính xác mà nói, Tiêu Thịnh là nạn nhân, cậu thỏa hiệp với bọn chúng chỉ vì để bảo vệ chính mình, ủy khuất nằm dưới thân bọn cầm thú đó, tùy ý chúng đùa bỡn. Hẳn là chúng nó đã quay lại quá trình cưỡng gian, sau đó đem nó đi uy hiếp cậu, buộc cậu làm việc cho tổ chức.

Dù sao, người nhận hợp đồng bán bảo hiểm với các công ty lớn, không phải ai cũng có thể làm, nhóm tội phạm kia không thể cài người vào, đành phải kéo kẻ khác xuống nước.

Cát Cường nhìn chằm chằm Tiêu Thịnh, quyết định sẽ giải cứu người thanh niên tuấn dật dù chỉ mới gặp vài lần nhưng lại khiến mình rung động này.

Nếu giải cứu thành công, cậu ta có thể vui mừng đến mức lấy thân báo đáp không?

Mẹ ơi ……

Cát Cường lắc lắc đầu, đuổi những hình ảnh không lành mạnh cùng lối suy tưởng viễn vông ra khỏi đầu. Đây là sao vậy? Bọn họ chẳng qua chỉ cùng nhau nghiêm túc ăn một bữa cơm thôi mà! Tại sao lại nghĩ đến mấy chuyện đó! Mình bị dâm ma bám vào người hay là t*ng trùng lên não rồi? Hoàn toàn không phù với tính cách trầm ổn, tỉnh táo hằng ngày của mình a!

Lại nói, nhìn cậu ta ăn nói tao nhã, tiến thối đúng lúc thế này, quả thật chả giống một người đang bị uy hiếp tí nào! Mình bị ếm bùa rồi chăng?

Cát Cường múc canh uống một hớp, che giấu nước miếng đang chảy ra do mấy hình ảnh ‘đặc sắc’ mình vừa nghĩ ra.

Tiêu Thịnh ngẩn ngơ, cẩn thận nói: “Cát cảnh quan ……Cái đó …… là muỗng của tôi.……”