Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó

Chương 8



Về sau việc hai người trùng hợp gặp nhau càng lúc càng nhiều. Ăn cơm, tản bộ, trong thang máy, giờ nghỉ trưa khi Tiêu Thịnh mang headphone nằm trên ban công hóng gió, Cát Cường sẽ núp sau rèm cửa sổ nghiêng mắt dòm ngó.

Bọn họ thường ngồi cùng bàn ăn, trò chuyện những tin tức thú vị trong cuộc sống, còn trao đổi số điện thoại di động.

Ở cạnh Tiêu Thịnh, Cát Cường bỗng có cảm giác hai người như đang hẹn hò qua lại! Rõ ràng anh đang theo dõi cậu mà!

Cát Cường cố gắng bày ra bộ dạng nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, tay chân cương trực, nhưng trong mộng, anh đã sớm đem người này X một trăm tám mươi lần luôn rồi.

Tên đàn ông dâm tà trong mộng đó, tuyệt đối không phải là mình a!

Cát Cường lệ rơi đầy mặt.

Trước khi điều tra mọi chuyện rõ ràng nhất định không thể trầm mê a Cát cảnh quan! Trầm mê là tiêu luôn!

Lần thứ hai bước vào nhà Tiêu Thịnh là một ngày mưa rơi tầm tã, hôm đó Cát Cường không mang chìa khóa lại quên mang dù. Mùa mưa ở Giang Nam sau tiết Thanh Minh, thời tiết luôn thay đổi thất thường như vậy.

Hai người gặp nhau trong tiệm, toàn thân ướt đẫm vội vàng ăn xong bữa rồi chạy nhanh về nhà, đứng trước cửa Cát Cường sờ soạng trong túi nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra khi tối mình thay quần áo đã lấy chìa khóa ra bỏ trên bàn, buổi sáng lại quên cầm theo!

“Ắt xì…” Hỏng bét, tình huống xấu hổ thế này cư nhiên bị Tiêu Thịnh chứng kiến từ đầu đến cuối, không sót chỗ nào.

Tiêu Thịnh hỏi: “Không tìm thấy chìa khóa sao?”

“A, ha ha …… Không cẩn thận bỏ quên trong phòng rồi.” Cát Cường gãi gãi đầu, “Có thể mượn ban công nhà cậu để nhảy qua không?”

“Đừng! Mưa lớn thế này, ban công chắc chắn bị ngập nước, nguy hiểm lắm! Anh vào nhà tôi thay bộ đồ trước đã, biện pháp thì từ từ tìm sau.”

Tiêu Thịnh mở cửa cho Cát Cường đi vào, nước đọng trên quần áo không ngừng tí tách nhỏ giọt.

Cát Cường rốt cục được nhìn thấy phòng ngủ của Tiêu Thịnh, thiết kế thật sự rất thoáng đãng, tường màu xanh ngọc, ôn hòa, xinh đẹp nhưng không chút nữ tính, giống như tính cách của cậu vậy.

Tiêu Thịnh mở tủ đồ, rút một bộ quần áo ném lên giường, sau đó cởi áo xuống để lộ khuôn ngực bằng phẳng.

Ực…… Cát Cường nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu ta không phải là GAY sao?!! Ở trước mặt đàn ông sao có thể tùy tiện như vậy?!!!

Cát Cường vội vàng dời mắt, nhìn chằm chằm chiếc tủ trên đầu giường hồi lâu.

Ể? Đoạn roi da mềm lộ ra đó là cái gì? Còn sợi xích màu bạc như ẩn như hiện kia nữa? Chưa hết, drap giường màu xanh lam quả thật rất đẹp……Nhưng tại sao đầu giường lẫn cuối giường đều có song sắt!

Cái này cái này cái này cái này cái này!!!

Tiêu Thịnh đột nhiên mở miệng nói: “Ướt quá, tôi đi lấy khăn lông, Cát cảnh quan chờ chút nhé.”

Tiêu Thịnh ra ngoài.

Cát Cường cố gắng bình ổn trái tim đang nhảy thình thịch trong lồng ngực, nhanh chân chạy đến đầu giường, đưa tay kéo hộp tủ, sắc mặt lập tức thay đổi, phảng phất một như bị một chậu nước lạnh từ trên trời xối xuống.

Nhìn xem, cái gì cần đều có!.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Cái đó, cái đó, còn có cái đó, tất cả đều là gì vậy!

Thì ra Tiêu Thịnh không chỉ là tội phạm cưỡng gian, mà còn có thể có thể là một tên cuồng SM!

Cát Cường hít sâu một hơi, suýt tí nữa thì chết vì tắt thở.

Anh dường như sắp tin tưởng Tiêu Thịnh chỉ là người bình thường, anh đã từng nghĩ không chừng mình đang loạn tưởng.

Đóng ngăn kéo, sau đó đến bên cửa cẩn thận quan sát xem bên trong có giấu máy ghi hình hay không.

“Cát cảnh quan, khăn lông này.” Tiểu Thịnh vẫn để trần phía trên quay lại phòng, đưa khăn lông cho Cát Cường, “Trước lau người đã, tôi sẽ tìm quần áo cho anh thay.”

Dù rằng biết rõ cậu ta có thể là tội phạm nhưng vẫn không nhịn được bị hấp dẫn, mình rốt cục bị sao vậy? Thích một cậu trai cuồng SM? Đây là muốn tìm ngược hay muốn chết?!

Tuy dáng dấp cậu mi thanh mục tú, ngũ quan đoan chánh, thân hình rắn chắc, eo thon đùi trắng …… mình cũng không thể tùy tùy tiện tiện đói khát đến mức ngay cả bị ngược cũng không sợ?!

Nửa tháng này qua, Tiêu Thịnh thật sự giấu giếm quá tốt, sinh hoạt hằng ngày chẳng khác gì người bình thường, nhiệt tình, thích nói, nụ cười sáng ngời, cử chỉ hào phóng.

Không nghĩ tới ……

Cát Cường củng cố tinh thần, đề phòng nhận lấy khăn lông tùy ý lau lau, liền nói: “Làm phiền cậu quá, giờ chắc tôi phải quay về rồi.”

Tuyệt đối không thể lưu lại đây quá lâu, trời mới biết Tiêu Thịnh sẽ làm ra chuyện gì.

Đừng tưởng rằng mình không phát hiện ánh mắt nóng bỏng giấu sau tròng kính, như thể muốn đem người ăn tươi nuốt sông luôn vậy!

Mình nhất định phải đề cao cảnh giác! Ngàn vạn lần không thể rơi vào tay người này!

Mặc dù ……

Mẹ kiếp, mình cũng là biến thái sao?! Cư nhiên giống như đã thích người này rồi! Mặt mày đẹp đẽ thì làm cái P gì? Cơ mà tính tình hình như cũng rất hấp dẫn nha?!

Tránh xa tránh xa! Nhất định phải tránh xa! Đừng nghĩ ngợi nữa!

Cát Cường không đợi Tiêu Thịnh phản đối, trực tiếp kéo cửa chui ra ban công, hai ba bước liền nhảy về nhà.

Lầu mười tám tuy rằng rất đáng sợ, nhưng cuồng SM còn đáng sợ hơn a! Cảnh sát cũng không phải vạn năng! Bị một nhóm phạm tội vây quanh thì cũng đành bó tay thôi!

Cát Cường ngồi trên giường bình phục hô hấp, cuối cùng vẫn lấy máy tính xách tay ghi lại kết qua điều tra của ngày hôm nay.