Nhờ Tài Đoán Mệnh, Tôi Nổi Tiếng Ở Tinh Tế

Chương 13: Lại khai trương



Lúc Vân Mạt rời khỏi bệnh viện Số 3 Liên bang, trên hành lang, trước phòng bệnh VIP ở lầu tám có vài người lo lắng đi qua đi lại, ánh mắt không rời khỏi cửa phòng đóng chặt.

Người đàn ông nằm trên giường bệnh đang nhắm mắt, sắc mặt tuy trắng bệch tiều tụy nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất khắc trong xương cốt của anh ta.

Nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh mở ra.

Một người phụ nữ có khuôn mặt ôn hòa vội vàng lao tới, sốt sắng hỏi: "Bác sĩ Hoàng, Liên Nghệ thế nào rồi?"

Vẻ mặt bác sĩ có chút nghiêm trọng, tháo khẩu trang xuống rồi yên lặng lắc đầu.

Người phụ nữ lấy tay phải che miệng ngăn lại tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt chảy dài dọc theo hai bên má.

"Mẹ, chúng ta đến văn phòng của bác sĩ Hoàng nói chuyện." Liên Diệu đỡ vai mẹ mình, khẽ khuyên bảo: "Tránh làm phiền em Hai nghỉ ngơi."

Một hàng năm người bước từng bước chân nặng nề đến văn phòng của bác sĩ Hoàng. Lúc đi ra, vẻ mặt lại càng nặng nề hơn.

"Cột sống của Liên Nghệ bị thương, chúng tôi đã xác nhận nhiều lần, về cơ bản thì ngoại thương của cậu ấy đã được chữa trị, dây thần kinh cũng không có vấn đề gì..." Cặp lông mày của bác sĩ Hoàng nhíu chặt lại.

"Vậy... Vậy sao nó vẫn mãi không tỉnh lại?"

Bác sĩ Hoàng lắc đầu: "Rất xin lỗi, chúng tôi đã liên hệ với vô số chuyên gia uy tín, tổ chức một cuộc hội chẩn, tình huống của cậu ấy hiện tại, ngoại khoa không thể chữa trị được nữa."

"Sao lại thế?" Cảm xúc của người phụ nữ có chút mất khống chế.

"Chúng tôi nghi ngờ rằng tinh thần lực của cậu ấy cũng bị thương nặng, bác sĩ Lưu là chuyên gia trong lĩnh vực Tinh thần lực, chúng ta có thể mời ông ấy đến xem thế nào!"

"Vô dụng thôi." Một cô gái đứng bên cạnh nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt: "Bác sĩ Lưu đã kiểm tra qua rồi."

"Nếu người nhà nguyện ý để bệnh nhân ở lại bệnh viện, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tiến hành quan sát và chữa trị cho bệnh nhân." Bác sĩ Hoàng thở dài, chính bản thân ông cũng cảm thấy cực kỳ áp lực.

Không ai ở hành tinh Trung Ương không biết nhà họ Liên. Đời đời nhà họ Liên quân nhân, số lượng con cháu của nhà họ Liên hy sinh vì liên bang đếm không xuể, trong giới chính trị và quân đội có địa vị hết sức quan trọng.

Liên Nghệ là con thứ hai của nhà họ Liên, là một trong số những người hiếm hoi sở hữu siêu tinh thần lực cấp S, là một thanh niên tiền đồ vô hạn. Ngoài mặt, anh ta là đại tá trẻ tuổi nhất của quân đoàn 72, nhưng có rất ít người biết, thật ra anh còn kiêm chức thủ lĩnh của bộ đội đặc chủng "Liệp Ưng" nữa.

Mà bây giờ, nhân vật truyền kỳ tại liên bang, đã nằm trên giường bệnh nửa tháng nay rồi.

"Đều tại ông cả, rõ ràng nó có thể theo con đường kinh doanh, nhưng ông một hai bắt nó nhập ngũ. Bây giờ ông hài lòng chưa?" Người phụ nữ trút giận lên người đàn ông bên cạnh.

Trên vẻ mặt cương nghị của người đàn ông cũng lóe lên một tia xót xa, nhưng rất nhanh đã bị ông ta giấu đi: "Nó là con trai của nhà họ Liên, nó nhất định sẽ tốt lên thôi."

"Cha, mẹ, hai người về trước đi. Chiều nay con sẽ ở lại chăm sóc anh Hai, tối muộn mọi người đến thay ca cho con."

Liên Châu nghẹn ngào nói. Liên Nghệ là anh trai cô ấy, từ nhỏ đến lớn, cô ấy ngưỡng mộ nhất người anh này. Tình cảm của hai người rất sâu đậm, bây giờ Liên Nghệ nằm bẹp trên giường, cô ấy là người khó chịu hơn ai hết.

"Con sẽ liên hệ thêm nhiều chuyên gia khác, nhất định sẽ có biện pháp thôi." Tuy Liên Diệu là một thương nhân, nhưng cũng không thể che giấu được khí phách và sự dũng cảm của nhà họ Liên đã thấm sâu vào máu thịt.

Liên Châu kéo một cái ghế dựa ra, ngồi bên giường bệnh nhìn Liên Nghệ không chớp mắt.

"Anh Hai, anh sẽ tỉnh lại thôi, đúng không?"

"Có phải anh vẫn nghe được những gì em nói không?"

"Cuối học kỳ vừa rồi em kiểm tra được loại xuất sắc. Không phải anh đã hứa rồi ư, nếu kết quả kiểm tra của em đạt loại xuất sắc, anh sẽ giới thiệu chị dâu cho em biết đầu tiên..."

"Anh vẫn chưa kể với em dáng vẻ của chị dâu thế nào đâu, em đã gom góp rất nhiều trang sức, chỉ đợi đến lúc đó để tặng cho chị ấy thôi..."

"Đợi chút... trang sức...?"

Liên Châu nói một thôi một hồi, khi vừa nhắc đến hai từ này cô ấy đột nhiên rùng mình một cái, giống như tỉnh lại từ trong cơn mơ, vội vàng mở trang web "666bbs" ra. Cô ấy nhớ trên trang web này có một tài khoản tên là Chuyên Gia Giải Tỏa Ưu Phiền.

Đợt ấy, bài viết than phiền về mẹ chồng kia bỗng nhiên hot lên, được ghim trên đầu trang web trong một thời gian dài.

Vì tò mò, Liên Châu đã vào trang cá nhân của Chuyên Gia Giải Tỏa Ưu Phiền. Lúc đọc phần giới thiệu vắn tắt, cô ấy còn nghĩ người này nói khoác mà không biết ngượng, bị vô số người chế giễu mà vẫn không xóa đi.

"Tinh..."

"Tinh..."

"Tinh..."

Vân Mạt nằm trên giường, đầu gối lên tay, chân vắt chữ ngũ. Đang lúc cô hưởng thụ những ngày tháng hiếm hoi không cần lo ăn lo mặc thì trí não liên tục phát ra tiếng "tinh..., tinh..."

Vân Mạt đã sớm tắt thông báo hai tài khoản trên WB và trang web 666bbs. Vì hai cái phạm vi kinh doanh trên cửa hàng trực tuyến kia của cô thoạt nhìn không đáng tin cậy cho lắm, nên cô đã sớm mặc kệ nó rồi.

Nếu vậy, cái âm báo liên tục bám riết không tha này là từ đâu đây?

Vân Mạt giơ tay trái lên trước mặt...

"Bách Vạn Chu đã ghé thăm cửa hàng của bạn."

"Bách Vạn Chu đã nhắn cho cửa hàng mười tin nhắn, có muốn đọc hay không?"

"Bách Vạn Chu đã đặt đơn hàng của cửa hàng bạn, đồng thời đã thanh toán trước 10 vạn tinh tệ, mời xem xét văn bản ủy thác...!"

Vân Mạt: "..."

Bách Vạn Chu là ai?

Vừa nghe tên đã biết là khách hàng lớn, mà thao tác cũng chứng tỏ người này là một thổ hào, chưa gì đã thanh toán trước mười vạn tinh tệ.

Nhưng mà trải qua sự kiện của Cải Thảo, vết thương tinh thần của Vân Mạt vẫn chưa lành, nên có chút thần hồn nát thần tính.

Cô không vội nhận đơn mà mở tin nhắn ra trước. Nhưng mà chưa đợi cô kịp đọc cẩn thận, thì một thông báo nữa lại vang lên.

"Bách Vạn Chu yêu cầu trò chuyện bằng giọng nói, có nhận không?"

Vân Mạt ấn vào ô từ chối.

- ----

Đầu bên kia, lúc đầu, Liên Châu nhìn avatar cửa hàng vẫn luôn là màu xám im lìm, dường như vẫn chưa muốn từ bỏ, gửi một hơi hơn mười tin nhắn.

Khi bình tĩnh lại, Liên Châu tự giễu, lúc bản thân tuyệt vọng cái gì mình cũng dám làm. Sao cô ấy có thể liều chết bám riết cái cửa hàng này không tha cơ chứ?

Cửa hàng này ngay cả che giấu cũng lười, vừa nhìn đã biết là một cửa hàng lừa đảo.

Có khi chủ cửa hàng bị cảnh sát tống vào ngục tu thân dưỡng tính rồi cũng nên!

Cho đến khi, cô yêu cầu trò chuyện bằng giọng nói bị Vân Mạt ấn nút từ chối...

"Cô ấy online rồi!" Liên Châu lập tức ngồi thẳng lưng, hai tay run rẩy, vội vàng gửi tin nhắn qua: "Cô có đó không?"

"Có." Vân Mạt trả lời.

"Tôi đọc phần giới thiệu của cửa hàng cô, cô nói "Thiên Địa vạn vật không gì không biết, Âm Dương bát quái sinh tử sáng tỏ". Có đúng thật là cái gì cô cũng biết ư?"

"Ngang*." Vân Mạt trả lời một từ mà cô cho rằng rất lễ phép.

*Ngang: nguyên văn là 昂 [áng]. Cas tra trên Baidu thì nó có nghĩa là ngóc đầu, ngẩng cao đầu. Cas nghĩ trong trường hợp này nó giống như hành động hếch cằm ấy, khi người ta hỏi mà mình hếch cằm, kiểu như đồng ý với ý kiến của người ta, nhưng là đồng ý một cách cao ngạo ấy.

Liên Châu: "..." Ngang? Tiếng địa phương à? Có ý gì?

Đã có thể liên lạc được với chủ cửa hàng, Liên Châu cảm thấy ít ra mình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến sức khỏe của anh Hai cô, đành cố mà chữa lợn chết thành lợn sống chứ sao giờ.

"Có thật là cái gì cô cũng biết không?" Liên Châu hỏi.

"Cô có thể thử xem." Đối với câu hỏi mang tính nghi ngờ này, Vân Mạt đã có thể ứng phó một cách thuần thục: không giải thích, không biện hộ, tất cả để khách hàng tự mình phán đoán.

"Thử thế nào?" Liên Châu lau lau mồ hôi trên trán, có chút khẩn trương.

"Đặt thêm một đơn nữa ở cửa hàng của tôi, hỏi vấn đề mà cô muốn biết, giá cả là 800 tinh tệ." Vân Mạt cười tủm gửi cho cô một liên kết mới.

Liên Châu sửng sốt, tuy cô ấy không thiếu tiền nhưng chỉ hỏi một câu mà đã mất 800 tinh tệ, đây thật sự không phải lừa đảo à?

Cô ấy cảm thấy bản thân mình hiện tại đã đủ xui xẻo rồi, nếu bị tên lừa đảo này lừa một vố nữa, cô ấy cũng không thể xác định bản thân có tức điên lên không nữa.

"Có thể rẻ chút không?" Sau nhiều lần do dự, Liên Châu vẫn gửi tin nhắn này đi.

"Bao nhiêu?" Vân Mạt hỏi.

"80?" Liên Châu nói.

Vân Mạt: "..."

"Cô có thích ăn Cải Thảo không?"

Liên Châu không hiểu Vân Mạt hỏi thế là có ý gì, đang tính hỏi lại thì đối phương đã đồng ý với cái giá 80 tinh tệ.

"Tôi hỏi được chưa?" Liên Châu lễ phép xác nhận.

"Hỏi đi." Vân Mạt lấy ra ba chiếc cúc áo màu đen kia, khó khăn quá mà, hôm nào cô phải bớt chút thời gian đến ngân hàng đổi chút tiền xu mới được.

"Ách, gần đây tôi gặp chút khó khăn, cô nói xem là về phương diện nào?" Liên Châu hỏi.

"Gửi ảnh chụp lòng bàn tay cả hai tay của cô qua đây." Vân Mạt nói.

"Sao lại cần ảnh chụp lòng bàn tay?"

Liên Châu không định cung cấp. Cô ấy nghĩ hơi nhiều, cô ấy đã đọc mấy bình luận mà cộng đồng mạng suy đoán thân phận của Chuyên Gia Giải Tỏa Ưu Phiền, không ít người cho rằng cô là một thám tử.

Nếu suy đoán kia là thật, có khả năng đối phương sẽ thông qua vân tay của cô ấy để điều tra ra tình huống gia đình cô ấy đang gặp phải, lại không thể giúp đỡ giải quyết.

"Cô cũng có thể gửi ảnh chụp khuôn mặt, nếu không thì viết ra một chữ rồi gửi cho tôi cũng được." Vân Mạt đưa cho cô ấy hai sự lựa chọn khác.

"Viết chữ cũng được?"

Trước khi đối phương thông qua được bài kiểm tra của cô ấy, cô ấy nhất định không thể gửi ảnh chụp tay hay mặt. Còn nếu là viết chữ, thì có thể.

"Đúng vậy, nghĩ đến vấn đề mà cô đang gặp phải, sau đó viết một chữ cho tôi." Vân Mạt trả lời.

Thuật đoán chữ được bắt nguồn từ "Kinh dịch", bao gồm Tượng, Tính, Lý*. Mỗi chữ là một Tượng. Người chọn nó, viết nó vào một thời điểm cụ thể, trong một hoàn cảnh cụ thể, đây là Tính. Người đoán chữ sẽ thông qua việc phân tích nét chữ, số nét và Ngũ hành để diễn giải, dự đoán, đây là Lý.

* Tượng, Tính, Lý: hình ảnh, con số và nguyên tắc.

Liên Châu có chút do dự, ánh mắt cô dừng lại thân ảnh trên giường bệnh, khóe mắt bỗng thấy sừng thú mà anh Cả tặng cho Liên Nghệ, rất nhanh Liên Châu đã viết chữ "Giác" (角)gửi qua.

"Tôi muốn hỏi về tình huống của người trong gia đình." Liên Châu nói một cách mơ hồ.

"Muốn có được "Giác" thì phải dùng tới "Đao". Nếu là người trong quân đội, thì có lẽ đang bị bệnh." Vân Mạt nói.

Đoán chữ cũng có những căn cứ nhất định, nhưng nếu chỉ dùng mỗi đoán chữ không, chưa chắc đã có thể cho ra được thông tin chính xác.

Vân Mạt vốn muốn nói qua loa, rồi lừa ngày sinh tháng đẻ tính cho chuẩn hơn.

Nhưng ai bảo khách hàng này bất cẩn thế làm gì, trong ảnh chụp chữ viết kia, phía góc dưới bên phải lộ ra một góc của đôi ủng quân đội, thông tin về thân phận được tiết lộ rõ ràng.

Hơn nữa, Vân Mạt quá quen thuộc với trang trí của bệnh viện, hoa văn trên nền gạch kia, có đốt thành tro cô cũng nhận ra được.

Cái này thật ra không những giúp cô bớt việc, mà còn có thể tạo nên hình tượng cao nhân của cô.

Vị khách này cực kỳ tập trung, nhìn chữ viết là có thể thấy, lúc cô ấy viết chữ đã gửi gắm niềm hy vọng rất lớn.

Vân Mạt bỗng phát hiện ra, tinh thần lực và cô dường như đã hình thành một sợi dây liên kết, suy nghĩ của cô càng mãnh liệt, cảm giác càng trở nên rõ ràng.