Nhóc Cà Lăm

Chương 117: Diệt gọn



Nhìn Trần Hân đau đớn, Trình Hâm liền chạy đi mua thuốc về cẩn thận bôi cho cậu. Trần Hân nằm trên giường nghỉ ngơi nửa ngày, lại nghĩ dù sao cũng phải về, mặc dù là cuối tuần nhưng mọi người vẫn đang say sưa học tập, còn mình lại đang lãng phí thời gian.

Trình Hâm thuyết phục mãi không được, đành cùng cậu đón xe trở về. Lúc ở trên xe, Trần Hân cũng không thể ngồi hẳn mà chỉ tựa mông ở mép ghế, thế cũng đủ biết cậu đau đến mức nào. Đến trường, Trình Hâm đưa cậu về ký túc xá, đưa túi thuốc: "Em nhớ bôi thuốc nhé."

Mặt Trần Hân đỏ như hòn than, cụp mi xuống không dám nhìn thẳng hắn, chộp lấy túi thuốc nhét vào trong cặp sách: "Tôi, tôi lên phòng đây."

Trình Hâm bảo: "Hay là anh ở lại ký túc xá với em nhé, tối nay ta cùng ăn cơm." Theo kế hoạch của hắn, cuối tuần này hai đứa sẽ bên nhau không rời, ngờ đâu Trần Hân lại khổ sở như vậy, không cách gì ngồi được, chỉ có thể nằm sấp trên giường.

Trần Hân nhanh chóng lắc đầu: "Đừng, đừng, cậu về trước đi." Hôm qua ba chân bốn cẳng bỏ mọi người ở quán ăn, sau đó mất tích cả đêm, bây giờ lại về phòng nằm úp sấp, còn có Trình Hâm túc trực kề bên sao?

Có thể nào lộ liễu hơn không hả?

Trình Hâm thoáng thất vọng, bảo: "Xin lỗi em, anh không biết sẽ làm em đau đến thế." Nếu biết, anh sẽ không làm thêm lần nữa, hu hu.

Mặt Trần Hân càng đỏ tợn: "Tôi, tôi không sao. Thôi, đi nhé." Cậu thật không muốn đứng lần lữa dưới lầu tiếp tục thảo luận chuyện "ấy ấy" với Trình Hâm nữa. Vả chăng lúc ấy không phải là không thích, chỉ không ngờ sau đó lại khổ thế này. Mong sao lần sau sẽ thích nghi được.

Trình Hâm nhìn bóng lưng Trần Hân mà ngơ ngẩn tâm thần, hắn cảm thấy mình quá đáng, làm cậu bị thương, bây giờ người ta đã giận. Trần Hân còn chưa lên đến phòng đã nhận được tin nhắn: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn." Lúc đầu hắn bật ra rằng lần sau anh không dám làm thế nữa, nhưng sửa tin nhắn lại kịp thời.

Vẫn còn thòm thèm lắm!

Chân Trần Hân như vòng kiềng, mãi mới trèo xong cầu thang lên đến phòng, đặt túi sách xuống, lên giường nằm sấp, sau đó mới lấy di động hồi âm: "Không sao, tôi không giận, chỉ là khó ở trong người, muốn nghỉ ngơi một chút. Cậu về trước đi, tối mai gặp lại."

Nhìn thấy mấy câu này, Trình Hâm thở phào nhẹ nhõm. Còn hẹn hắn ngày mai đến, hẳn là không giận thật.

Bạn cùng phòng đều đi vắng cả. Một mình Trần Hân nằm úp sấp, lấy sách giáo khoa ra cố đọc nhưng hai mắt cứ chực khép lại, vờ vật mãi cuối cùng chịu không được đành lăn ra ngủ. Cậu nghĩ thầm thì ra chuyện yêu nhau lại tiêu hao tinh thần và thể lực đến thế.

Lúc Hứa Thị về phòng thì thấy Trần Hân đang nằm sấp trên giường. Từ lúc gặp nhau chưa bao giờ thấy cậu rệu rã như thế, Hứa Thị lo lắng hỏi: "Lão Tứ, cậu sao thế, ốm à?"

Trần Hân tỉnh giấc, mở mắt ra: "Không, đâu có. Cậu về nhà đấy à?"

Hứa Thị bảo: "Ừ, về nhà một chuyến. À, lúc nãy gặp người yêu cậu dưới lầu, cậu ta đưa tôi vài thứ nhờ chuyển cho cậu. Tôi mời cậu ta lên phòng chơi, cậu ta lại từ chối, bảo phải về làm bài tập. Hai người cãi nhau hay sao?" Hứa Thị đặt hai túi lớn lên bàn Trần Hân, một túi hoa quả và thức ăn vặt, túi kia là cơm mua ở ngoài.

Trần Hân lắc đầu: "Không đâu. Mấy giờ rồi?"

"Sáu giờ."

Trần Hân cả kinh, lúc về phòng mới hai giờ, Trình Hâm đứng đợi dưới nhà đã bao lâu? Những tưởng đã đỡ nhiều, Trần Hân chống tay nhổm dậy, ngờ đâu vừa động cựa đã đau đến nhe răng, nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, thấy có mấy tin nhắn, đều do Trình Hâm gửi đến, lúc năm giờ rưỡi: "Có ở ký túc xá không?" "Em ăn cơm chưa? Anh đem thức ăn đến này.", "Sao thế?" Có thể là không được hồi âm, nên Trình Hâm không lên phòng gõ cửa.

Hứa Thị nhìn bộ dạng khổ sở của cậu, lo lắng hỏi: "Này, cậu không việc gì thật chứ?"

Trần Hân không dám nhìn vào ánh mắt ân cần của bạn: "Không sao, thật mà." Cậu hết sức chậm rãi bước xuống giường, nhìn túi thức ăn Trình Hâm mang đến: Ngoài thức ăn vặt cùng hoa quả, còn có một phần cháo cá, không biết mua ở quán nào, tỏa hương thơm hấp dẫn mê người. Bụng Trần Hân cồn cào, cậu đi rửa tay chuẩn bị ăn, hỏi Hứa Thị: "Cậu, cậu ăn cơm chưa?"

"Rồi chứ. Này, mẹ tôi gói cho tôi nhiều thức ăn lắm, có cả vịt quay, cậu nếm thử không?" - Hứa Thị mở ra một hộp cơm đưa đến trước mặt Trần Hân.

Trần Hân gắp một miếng: "Cám ơn cậu."

Hứa Thị cầm lấy đũa của Trần Hân, gắp thêm ba bốn miếng vịt quay kếch xù vào bát cháo: "Ăn nhiều vào, mẹ tôi làm đấy, ngon lắm. Mà này, đêm qua hai cậu.. ở cùng nhau à?" Đám nam sinh vẫn rất lắm chuyện.

Trần Hân không biết trả lời thế nào, đành bảo: "Cám ơn nhé."

Hứa Thị hiểu bạn mình không muốn nói, lảng sang chuyện khác: "Cậu có biết hôm nay Lão Đại và Lão Nhị đi đâu không?"

Trần Hân lắc đầu: "Không biết."

Hứa Thị cười hề hề: "Đi thư viện hẹn hò với mấy em gái hôm qua ăn cơm, xem ra rất là triển vọng!"

Trần Hân nghe thế cũng cười, sau đó hỏi: "Cậu không, hẹn hò à?"

Hứa Thị bảo: "Không tìm được người vừa ý. Thôi, tôi lên thư viện, cậu đi không?"

Trần Hân gật nhẹ đầu: "Chốc nữa tôi đến." Bây giờ cái mông đã đỡ đau hơn, có thể ngồi, nên ra ngoài học tập cho đỡ ngột ngạt.

Hứa Thị bảo: "Ừ, từ từ ăn nhé."

"Tạm biệt!"

Đang ăn, nhận được tin nhắn của Trình Hâm, hỏi cậu ăn cơm chưa, Trần Hân trả lời: "Đang ăn đây. Lúc nãy đang ngủ, không biết cậu gửi tin nhắn đến."

Được hồi âm, Trình Hâm rốt cuộc yên lòng, bắt đầu ân cần hỏi han, Trần Hân phải nói mãi là đã đỡ nhiều, hắn mới an tâm.

Từ đêm ấy, quan hệ giữa hai người dường như biến chuyển, Trình Hâm từ một cậu trai mới lớn nay đã thành một người đàn ông, trở nên khắt khe hơn với bản thân mình, đối với Trần Hân thì dịu dàng săn sóc, rất năng đến trường bên, hễ ngoài giờ lên lớp hay tập luyện là lại sang cùng học.

Hôm nay Trần Hân học môn tự chọn, Trình Hâm không có tiết, sang đây đi học cùng. Đây là lớp lịch sử xã hội Tây Âu, Trần Hân rất quan tâm đến lịch sử nên đã chọn môn này. Bài giảng của giáo sư có nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dẫn chứng phong phú, đến Trình Hâm không hứng thú với văn khoa còn phải lắng nghe.

Tan học, Trình Hâm cảm khái: "Giáo sư trường em dạy hay thật, bên anh không có lớp hay thế này."

Trần Hân chợt nhớ ra danh hiệu trường mình, cười bảo: "Dĩ nhiên, trường tôi, là học viện tổng hợp, tự nhiên - xã hội, khu Trung Quan Thôn mà."

Trình Hâm cười lớn: "Ừ, còn bọn anh là đại học kỹ thuật nam nhi khu Ngũ Đạo Khẩu, văn chương không bằng các em!"

Cả hai cùng bật cười giòn tan.

Lúc ăn cơm, hai người tình cờ gặp Hứa Thị, vì thế cả ba cùng ngồi một bàn. Trình Hâm biết Hứa Thị biết chuyện của hai người, tỏ ra rất vui vẻ, cả hai đều thích bóng rổ, thế là lại có tiếng nói chung. Trần Hân thấy Trình Hâm hợp tính với bạn mình, trong lòng vui lắm.

Ăn xong, Trình Hâm về trường, Trần Hân và Hứa Thị về phòng ký túc. Hứa Thị bảo: "Người yêu cậu thật tốt."

Trần Hân nở nụ cười: "Ừ, đúng thế." Chính cậu đã dõi theo từng bước biến chuyển của Trình Hâm, không khỏi có cảm giác thành công.

Hứa Thị bảo: "Cậu ta theo đuổi cậu trước à?"

Trần Hân hơi lúng túng, nhưng vẫn e thẹn gật đầu: "Ừm."

Hứa Thị cười nói: "Nhìn là biết, toàn thấy sang tìm cậu."

Trần Hân ngây người, nhận ra một vấn đề, dù cả hai ở gần kề, lúc nào Trình Hâm cũng là người chủ động, còn mình chỉ đến thăm hắn mỗi một lần hồi còn học quân sự đầu năm. Để cho có qua có lại, cậu quyết định cũng sẽ sang bên ấy.

Một hôm, nhân buổi chiều không có lớp, Trình Hâm đang luyện tập, Trần Hân bèn cưỡi chiếc xe đạp được Trình Hâm đem làm cũ sang trường bên cạnh. Cậu chưa đến ký túc xá của Trình Hâm lần nào, cũng không biết đường đi nước bước ở Thanh Hoa, nên không biết Trình Hâm tập bóng ở đâu. Trước khi đi, Trần Hân lên trang web bản đồ Cao Đức nghiên cứu một lúc. Nếu Trình Hâm mà biết chắc chắn sẽ cười cậu, gọi một cuộc điện thoại là xong, mò mẫm bản đồ trên mạng làm gì. Nhưng mà Trần Hân đã có ý giữ kín, vì muốn cho hắn một sự bất ngờ!

Muốn tìm Trình Hâm thật khó. Thanh Hoa còn có sân vận động phía đông, phía tây nữa cơ, đội bóng rổ tập luyện ở đâu không biết, Trần Hân liền đạp xe đến sân phía tây, quyết định hỏi đường. Cậu chặn một thanh niên sắp bước vào sân: "Chào bạn, làm, làm ơn cho hỏi, đội, đội bóng rổ, trường ta, tập, tập luyện ở đâu?" Tật nói lắp của Trần Hân đã đỡ hơn nhiều, nhưng cứ gặp người lạ là lại căng thẳng.

Người kia nhìn cậu một chút, thấy cậu có vẻ là sinh viên, bèn nói: "Bên Tổng thể đấy."

Trần Hân cười hỏi: "Là ở phía đông, phải không ạ?"

"Đúng thế." - Người kia gật đầu.

Trần Hân cám ơn anh ta, hào hứng lên xe, thẳng tiến về sân vận động tổng hợp. Sân vận động vừa lớn vừa náo nhiệt, cậu đi mãi mới tìm được nhà thi đấu bóng rổ, đông đúc hơn hẳn những nơi khác, vì nhiều người ưa thích môn thể thao này. Trần Hân xốc ba lô, hưng phấn chạy về phía đông người nhất, vì phải có người chơi bóng hay mới thu hút nhiều người đến xem.

Các lớp bóng rổ đều xếp vào buổi chiều như các môn tự chọn khác, ngoài những người đến chơi, đến học, còn không ít người đến làm khán giả. Trần Hân đứng ở một góc trống trải, quét mắt khắp cả sân, thấy Trình Hâm ngay. Hắn mặc quần áo thể thao màu trắng, đang đấu với đội đối phương áo đỏ.

Trên sân, Trình Hâm không phải là người cao nhất, vận động viên bóng rổ cao hơn mét chín là thường, thế nhưng động tác của hắn rất linh hoạt, bất ngờ, làm người xem phải vỗ tay khen hay không ngớt. Trần Hân cũng không nhịn được vỗ tay reo hò. Tuy nhiên, những người khác cũng không kém cạnh, mà về kinh nghiệm và kỹ thuật thi đấu lại có phần thành thục hơn Trình Hâm.

Đội trắng của Trình Hâm đang thua đội đỏ 12 điểm, thế nhưng từng ấy cũng không phải cách biệt lớn lắm, và mỗi người đều đang dốc sức thi đấu nên bên đội đỏ cũng không dám lơ là. Trận đấu ngày càng gay cấn. Trình Hâm luôn tập trung cao độ, cả lúc tạm dừng giữa hiệp cũng chăm chú nghe huấn luyện viên giảng giải.

Nghe khán giả xung quanh bàn luận, Trần Hân mới biết áo đỏ là đội chủ lực của trường, còn áo trắng là các vận động viên dự bị cùng năm nhất. Cậu cứ say mê dõi theo trận đấu cho đến tận tiếng còi kết thúc, cả nhà thi đấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Trình Hâm mệt lả, mặt đờ ra, tay chống hông đứng thở hào hển, mồ hôi trên cằm nhỏ tí tách. Một đồng đội áo trắng đến ôm Trình Hâm một cái, hắn chỉ khẽ gật đầu. Có một nam sinh cầm nước đóng chai đi phân phát cho các vận động viên, cũng đưa một chai cho Trình Hâm. Trình Hâm cầm lấy uống, cậu kia vẫn nán lại nhỏ to.

Trần Hân nhìn cậu nam sinh đưa nước, ngũ quan đoan chính, ăn mặc hợp thời trang, lúc cười lộ hai má lúm đồng tiền nhìn rất có duyên. Chẳng hiểu sao Trần Hân cảm thấy khó chịu, bước nhanh về phía trước, gọi to: "Trình Hâm!"

Trên sân thường nghe người khác gọi mình, Trình Hâm nhất thời chưa biết, nhưng chỉ một giây sau, hắn đã nhận ra giọng nói, vội quay lại thì thấy Trần Hân đứng ở góc sân bóng, từ xa cười với mình. Trình Hâm mừng rỡ, tròn mắt, cứ ngỡ nhìn nhầm mà chân vẫn cuốn đến: "Sao em lại đến đây? Làm sao em tìm được?"

Trần Hân nhìn hắn cười, chỉ nói: "Huấn luyện, xong chưa?"

Trình Hâm quay lại liếc huấn luyện viên, bảo: "Chưa xong, vừa đánh đối kháng thôi, chốc nữa còn huấn luyện kỹ thuật nữa."

Trần Hân bảo: "Ừ, tôi chờ."

Trình Hâm do dự: "Anh xin huấn luyện viên nghỉ một buổi, để anh dẫn em đi dạo quanh trường."

Trần Hân xua tay: "Đừng. Cậu cứ tập luyện, tôi chờ được mà."

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười xin lỗi: "Ừ. Ta sang bên kia ngồi nhé, đang giờ giải lao."

Hai người đến ngồi vào ghế khán giả bên sân, Trần Hân để ý thấy cậu nam sinh đưa nước cứ đứng đấy mãi. Một lúc sau, huấn luyện viên thổi còi hiệu lệnh tập hợp, Trình Hâm lại ra sân cùng đồng đội tập ném rổ.

Trần Hân đang chăm chú nhìn hắn, bỗng bên cạnh xuất hiện một bóng người. Cậu quay sang thì thấy nam sinh lúc nãy. Cậu ta lên tiếng: "Chào bạn!"

Trần Hân gật đầu. Nam sinh ngồi xuống bên cạnh: "Tôi ngồi đây có được không? Đúng rồi, tôi tên là Khiếu Tề Thiêm, bạn học của Trình Hâm."

Trần Hân lịch sự: "Chào cậu."

Khiếu Tề Thiêm bảo: "Trước giờ tôi chưa gặp bạn, bạn cũng học Thanh Hoa à?"

Trần Hân đáp: "Không phải." Hừ, đừng bảo tên này cũng thích Trình Hâm đấy nhé.

Khiếu Tề Thiêm lại hỏi: "Thế bạn học trường nào? Sao lại quen với Trình Hâm?"

Vốn Trần Hân không bắt buộc phải trả lời đối phương, nhưng vẫn đáp: "Tôi học Bắc Đại. Bọn tôi, cùng học phổ thông."

Nghe thế, Khiếu Tề Thiêm không nhịn được, nghiêng đầu ngắm Trần Hân, thấy cậu đẹp hơn mình, đại học cũng không kém mình, quan trọng nhất lại là bạn từ hồi phổ thông của Trình Hâm, thầm nghĩ nếu cậu mà là bạn trai Trình Hâm thì mình hoàn toàn không còn hy vọng.

Trần Hân không để ý đến đối phương nữa, chăm chú theo dõi Trình Hâm trên sân. Khiếu Tề Thiêm cũng đăm đăm nhìn Trình Hâm, niềm si mê lộ ra ánh mắt, nói: "Ở Thanh Hoa, Trình Hâm được nhiều nữ sinh ái mộ lắm đấy, xếp hàng dài có lẽ sang đến trường bạn cũng nên."

Trần Hân thầm nghĩ nói thế có phô trương quá chăng, Thanh Hoa có bao nhiêu nữ sinh mà xếp hàng dài đến vậy. Nhưng chuyện Trình Hâm được nhiều nữ sinh ái mộ hẳn là sự thật. Hắn khôi ngô tuấn tú, lại chơi bóng rổ hay, được yêu thích cũng là lẽ thường tình, mà hẳn là không chỉ có nữ sinh hâm mộ, có cả nam sinh cũng nên.

Tình địch thật là quá nhiều!

Trình Hâm vừa hoàn thành xong một bài huấn luyện, quay về nhìn Trần Hân, thấy Khiếu Tề Thiêm bên cạnh, nhíu mày đi đến: "Trần Hân có khát nước không, mua giúp tôi lon nước nhé, tôi muốn uống cô-ca."

Trần Hân cũng không muốn ngồi cùng tên Khiếu Tề Thiêm này nữa, đứng lên ngay: "Được."

Trần Hân đi rồi, Trần Hân ngồi đối diện Khiếu Tề Thiêm nói: "Cậu đừng nói hươu nói vượn với bạn tôi."

Khiếu Tề Thiêm cười vô tội: "Nói hươu nói vượn gì được? Chả lẽ nói rằng tôi thích cậu à?"

Trình Hâm không ngờ Khiếu Tề Thiêm lại trực tiếp thổ lộ như thế. Đây không hẳn là lần đầu có người tỏ tình với hắn ở Thanh Hoa, có điều Khiếu Tề Thiêm lại là nam sinh đầu tiên. Hắn cau mày bảo: "Xin lỗi cậu, Khiếu Tề Thiêm. Tôi với cậu không được, tôi là vì cậu ấy nên mới thi vào Thanh Hoa đấy."

Mặt Khiếu Tề Thiêm biến sắc, cậu ta cắn môi, một lúc sau mới nói: "Thế ra các cậu đang yêu nhau sao?" Cậu ta biết Trình Hâm cự tuyệt các nữ sinh thổ lộ, nhưng chưa thể xác định Trình Hâm có phải là đồng loại hay không, bởi vì bản thân cậu thường dùng phần mềm tìm bạn gay phụ cận mà không thấy Trình Hâm dùng.

"Yêu nhau lâu rồi." Trình Hâm đáp ngắn gọn rồi quay người ra sân bóng.

Khiếu Tề Thiêm hồn xiêu phách lạc, thảo nào Trình Hâm không gia nhập các nhóm hẹn tìm đối tượng, vì căn bản là hắn không cần. Cậu ta thầm nghĩ: "Nhiều người may mắn thật, không cần động tay cũng thu được vật báu". Nhưng Khiếu Tề Thiêm nào biết phải đâu chỉ là vận may, mà chuyện của đôi bạn còn cần bao nhiêu nỗ lực từ trước đến giờ.

Trần Hân chạy đi mua cô-ca trở lại, phát hiện Khiếu Tề Thiêm đã đi đâu, còn Trình Hâm cũng sắp tan giờ tập luyện. Trình Hâm thay xong quần áo, cùng Trần Hân ra ngoài ăn cơm. Trình Hâm đạp xe của Trần Hân, còn cậu ngồi phía sau nắm chặt thắt lưng của hắn. Gió chiều mát lạnh làm cả hai sảng khoái hẳn lên.

Trình Hâm lại hỏi: "Sao hôm nay em lại đến tận nơi thế?"

Trần Hân kề mặt đến gần, cơ hồ dán lên lưng Trình Hâm, ngón tay chọc chọc lưng hắn: "Đến xem, cậu có bị ai, cuỗm đi chưa?"

Trình Hâm ngửa mặt cười to: "Vậy em thấy thế nào?"

Trần Hân phồng má thong thả nói: "Tạm thời chưa phát hiện địch."

Trình Hâm cười ha ha: "Yên tâm đi, em vĩnh viễn không có tình địch đâu, anh hứa đấy!"