Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng

Chương 30: Tg2 (6)



"Ông còn chưa lên núi hái trái cây hả? Quả vừa ngọt vừa nhiều nước. Sáng nay tôi vừa hái được một rổ, chiều đến nhà tôi liền mỗi người một quả ăn sạch hết rồi. Ông còn không mau đi hái, coi chừng chả còn gì để ăn đâu."

"Ầy, bữa giờ bận chuyện ruộng đồng, để mai tôi đi ngay."

"Ờ ờ, nhớ là đừng có đi cái đường nhỏ, sạt lở nhiều lắm, bị chặn cả rồi."

Tiếng nói chuyện của thôn dân ngoài rào tre vang đến thật rõ ràng. Khoảng cách bọn họ không xa, trong rừng cây nhỏ, Tuyết Úc bị ấn trên cây. Đuôi mắt ửng đỏ lóng lánh nước. Cậu bất lực ngửa cổ, tựa như một chú thiên nga xinh đẹp.

Người đàn ông gục mặt trên vai cậu vẫn không ngừng mút cắn, như thể muốn hút nước nước từ khối thịt thơm mềm. Tuyết Úc vất vả cứu được bàn tay, nhưng xương quai xanh bị người đàn ông cắn đến nghiện. Cậu cong người quay mặt đi, chật vật cắn lấy ngón tay của chính mình hòng ngăn tiếng rên rỉ nghẹn ngào bật lên.

Lúc này cậu chính là bị cắn, không phải bị muỗi cắn, mà là do một đại nam nhân hàng thật giá thật cắn. Trên xương quai xanh lấm tấm những vết ửng hồng đến đáng thương. Tiểu quả phu cả người mềm thơm ngọt nị, phong tình lẳng lơ. Như một móc câu kéo vào lòng người, muốn ôm cậu, yêu thương cậu.

Tống Nạo Tuân bị sự tức giận chiếm lấy. Anh cảm thấy vẻ đáng thương của tiểu quả phu chính là đang thích thú hưởng thụ. Vừa mới cùng Trình Trì thân thiết, giờ lại quấn lấy anh. Anh chỉ là cắn mút cậu, còn Trình Trì thì sao, bọn họ đã làm đến bước nào rồi?

Trình Trì cùng anh, cả hai đều chưa từng trải qua ái tình. Đối với chuyện luyến ái giữa đồng tính cả hai lại càng mù mịt hơn. Tống Nạo Tuân bối rối liệu mình có làm tiểu quả phu đau đớn hay không. Hay là... Tuyết Úc còn sẽ dạy anh làm sao để chơi chính mình?...

Chuyện như vậy, Bùi Tuyết Úc có thể làm được lắm.

Càng nghĩ càng thấy xôn xao trong lòng, đôi mắt đen thâm thuý nheo lại. Cái cắn mút lại càng trở nên hung ác hơn. Cả người Tuyết Úc bắt đầu run lên.

Cậu vẫn luôn cho rằng, Tống Nạo Tuân tính tình lãnh đạm, dù cho cậu có trêu chọc như thế nào cũng sẽ không làm chuyện xằng bậy. Không ngờ cậu lại chọc trúng tổ kiến lửa, khiến bản thân chống đỡ không nổi.

Hơn nữa... hơn nữa dù là cậu mở miệng yêu cầu... cũng không cần cắn cậu lâu như vậy đâu chứ!

Cũng chẳng ăn được, sao cứ cắn mãi...

Tuyết Úc cắn ngón tay, hai mắt ngập nước nhìn qua bên kia rào tre. Cậu thà chết chứ không muốn người ngoài nhìn thấy cậu cùng Tống Nạo Tuân đang gian díu phong lưu. Đừng nhìn mấy người nhà quê trung thực chân chất, họ đều cực kỳ thích tám chuyện. Nếu hình ảnh này bị họ nhìn thấy, có lẽ trong thôn sẽ bắt đầu lan truyền mấy tin kỳ quái cho xem.

Lo lắng cho mặt mũi chính mình, cậu lại lần nữa đẩy bả vai Tống Nạo Tuân.

"Được rồi mà, lần sau tiếp tục được không? Đừng ở chỗ này mà..."

Thấy nam nhân vẫn bất động, Tuyết Úc nhấp môi, lại dùng hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ anh mà nhỏ nhẹ.

"Nếu cậu muốn, thì lần sau sang nhà cậu được không? Ở đây người đi ngang nhiều, tôi thì không sao nhưng cậu không sợ à?"

Dù gì đi chăng nữa, Tống gia trong thôn nhỏ này là gia đình giàu có uy tín. Tống phụ cũng là người cổ hủ nghiêm túc, nếu nghe đến chuyện phá gia chi tử này, chắc là sẽ đánh gãy chân Tống Nạo Tuân mất.

Lúc này Tống Nạo Tuân mới ngừng lại. Không phải vì anh sợ bị người khác nhìn thấy, mà do anh nghe được hai từ 'lần sau'.

Còn có lần sau.

Tuyết Úc mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng rộng thùng thình. Vải vóc mỏng manh không che phủ được da thịt tuyết trắng xinh đẹp, chọc cho đôi mắt người đàn ông nóng lên. Mỹ nhân vừa mới run rẩy cắn ngón tay. Trên ngón tay phấn hồng ẩn hiện một dấu răng nho nhỏ. Nhưng cậu không rảnh lo cho vết cắn hơi xót đó, Tuyết Úc vội kéo cổ áo lên che đi vết mút diễm lệ trên xương quai xanh. Phát hiện che không được, cậu bực dọc không cao hứng liếc anh.

"Sao cậu lại cắn chỗ này? Làm sao tôi còn dám đi gặp người khác nữa?!"

Tống Nạo Tuân vốn đang chột dạ liền trở nên âm trầm trong giây lát, anh cắn răng nói: "...Anh còn muốn đi gặp người khác?"

Tuyết Úc cúi đầu kéo áo, thất thần trả lời: "Không được?"

Tống Nạo Tuân chán nản. Đầu anh đã bị tức đến nói năng có chút lộn xộn: "Anh cùng nhiều người lăn lộn đến vậy, thân thể anh chịu nổi sao? Sao anh có thể, có thể không biết tiết chế đến vậy..."

Tuyết Úc: "..."

Cậu bị anh miêu tả như một kẻ lẳng lơ dan díu với nhiều người đàn ông, cả gương mặt nhỏ có chút nóng lên. Tuyết Úc nhếch mi ngước đôi mắt còn hơi mông lung ánh nước nhìn Tống Nạo Tuân.

"Ngày mai cậu rảnh không?"

Rõ ràng là không thèm để ý đến mình... Tống Nạo Tuân đè nén sự ấm ức trong ngực, thấp giọng đáp: "Có."

"Vậy mai đi cùng tôi lên trấn trên một chuyến nhé?"

Tống Nạo Tuân ngẩn ra: "Anh đi trấn trên làm gì?"

Tiểu quả phu đến đây lâu như vậy, đa số thời gian đều đi dạo bờ sông hóng gió, hoặc sang nhà Tống Nạo Tuân ké điều hoà, còn không thì sẽ ngủ một giấc đến chiều. Sinh hoạt đơn giản buồn tẻ của cậu, địa bàn hoạt động chẳng có mấy chỗ. Căn bản anh chưa từng thấy cậu đi chỗ nào khác.

Hoặc lúc anh không có mặt, anh ta đi sang nhà người đàn ông khác...

Nhưng đa phần thời gian Tuyết Úc đều ở nhà không ra cửa. Tại sao hôm nay lại có ý định muốn lên trấn trên?

Tuyết Úc đứng thẳng người, phủi đi vạt áo. Cả người vừa mới bị nam nhân cắn qua, mồ hôi đầm đìa thoảng hương phảng đến mũi Tống Nạo Tuân khiến cột sống của anh vô thức cứng lại. Tuyết Úc lại nhìn anh nói tiếp.

"Tôi muốn đi mua chút phù chú trừ tà, còn có hương đèn."

"Trừ tà?"

Hai chữ này thốt ra lập tức khiến Tống Nạo Tuân nhớ đến mấy sự kiện quỷ dị được đồn thổi mấy năm nay về cổ trạch. Thời gian qua tiểu quả phu bình an sinh hoạt, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt đã khiến anh quên mất câu chuyện về tà trạch gây chết người. Lông mày nhíu chặt, anh hướng ánh nhìn về toà nhà an tĩnh xa xăm.

"Anh gặp phải cái gì hả?"

Tuyết Úc biểu tình đạm mạt, thoạt nhìn không hề sợ hãi.

"Không có gì. Chỉ là nghe mọi người đồn thổi như vậy tôi hơi không thoải mái. Mua mấy đồ trừ tà tiêu tai đổi lại chút an tâm thôi. Cậu đi không? Không thì tôi tìm người khác."

Tiểu quả phu không thiếu người bồi. Anh không đi liền có người khác. Tống Nạo Tuân cảm thấy ngọn lửa trong lòng đang âm ỉ cháy. Anh chậm rãi thương lượng: "...Đi, nhưng mua xong thì phải về ngay. Anh không được đi tìm đàn ông khác đâu đấy."

Tuyết Úc run lông mi ẩm ướt nhìn anh. Tiểu quả phu hư hỏng, biết điều mà người đứng đắn không muốn nghe là gì thì lại càng muốn nói.

"Nếu tôi cứ muốn tìm đấy?"

Ngón tay người đàn ông nắm chặt lại. Anh nhìn chằm chằm cậu.

"Cắn anh, không cho tìm."

*

Ngày mới kéo đến cùng tiếng gà gáy thanh lảnh từ sớm. Tuyết Úc cùng Tống Nạo Tuân hẹn nhau vào giữa trưa. Khi cậu đến, Tống Nạo Tuân đã sớm chờ ở cửa thôn.

Trấn trên nhà cửa khang trang, phố xá phát đạt nô nức hơn làng nhỏ rất nhiều. Mua xong hương đèn phù chú, anh bảo cậu đứng chờ mình một chút để chạy sang cửa hàng giao sổ sách cho Tống phụ.

Tiểu quả phu xinh đẹp thu hút ánh nhìn đứng ở góc phố. Da dẻ trắng nõn có chút mảnh mai lộ ra ngoài. Môi thịt ngược lại đỏ thắm như có son. Sự đối lập câu nhân vô cùng. Đôi mắt kia như thể liếc mắt nhìn ai đều mang theo dụ hoặc. Không ít ánh mắt đã tụ tập sang đây.

Trước mắt Tuyết Úc đột ngột xuất hiện một người đàn ông có bộ dáng bình thường. Ngỡ là mình đang chắn đường người khác, cậu đang toan dời chân liền nghe thấy anh ta nói.

"Chào người đẹp. Mạo muội một chút, em còn độc thân sao?"

"?!?"

"..."

Tuyết Úc cạn lời. Thật sự rất mạo muội.

Cậu chưa từng có trải nghiệm bị nam nhân hỏi câu này trên đường như vậy. Tuyết Úc ngẩng ra, một lúc sau mới định trả lời thì cổ tay bất chợt bị nắm lấy. Không ai khác đó là Tống Nạo Tuân vừa trở lại.

Người đàn ông xa lạ nhìn thấy biểu tình nặng nề hăm doạ của Tống Nạo Tuân liền thức thời rời đi. Tuyết Úc ngược lại thì ngốc nghếch nhìn anh. Chưa kịp nói gì cậu đã bị anh kéo đến một hẻm nhỏ không người. Tống Nạo Tuân kéo khoé môi mà nhìn chằm chằm cậu.

"...Đến cả người trấn trên anh cũng không buông tha đúng không?"

Tuyết Úc: "?"

Cậu choáng váng, biết được anh đang hiểu lầm liền vội giải thích: "Không phải, tôi không..."

Trên cổ lại kéo đến cảm giác gặm cắn ướt át đau xót khiến cậu hoàn toàn thanh tỉnh. Cậu chỉ là muốn đi mua bùa chú trừ tà, thế nào lại chuyển thành bị nam nhân áp đến ven tường rồi?

Tống Nạo Tuân chôn ở cổ cậu. Khác với lần trước hung hăn cắn, anh chậm rãi đặt môi lên dấu hôn đo đỏ còn chưa phai mà mút mát nhè nhẹ. Thiết lập phóng đãng không giúp cho Tuyết Úc trở thành người có kinh nghiệm. Cậu chỉ có thể giữ lấy vai người đàn ông mà cắn môi cố gắng kìm tiếng thở dốc.

Nếu biết Tống Nạo Tuân cứ nói cắn là cắn như vậy, cậu sẽ không dám khiêu khích anh ta đâu! Hối hận quá...

*

Tiểu quả phu yếu nhược, bị người cắn một chút thôi liền cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời. Cậu lê chân về nhà trong trạng thái mơ hồ buồn ngủ. Tuyết Úc cúi đầu thay giày đang định lên lầu thì liền cảm thấy một cơn gió lạnh từ sau lưng.

Cơn gió lạnh chậm rãi lướt qua, rồi từ từ thành hình. Đầu tiên là một đôi chân dài, sau đó là một bóng người thon dài. Người đàn ông trực tiếp bước xuyên qua cửa nhà có mái tóc hơi dài đang mặc áo lông. Gương mặt hắn ta vẫn vương tiếu ý.

Trong chớp mắt, người đàn ông biến mất ở lối lên lầu trên. Tuyết Úc cố trấn tĩnh mà quay đầu, giả vờ trấn tĩnh quay đầu vào phòng ngủ.

Thích Trầm đi đâu mà còn về trễ hơn cậu nhỉ?

Cậu mơ màng suy nghĩ. Một con quỷ lang thang đi dạo trong đêm tối sẽ đi đâu làm gì? Tuyết Úc mở tủ lấy quần áo sạch rồi hướng đến phòng tắm. Nước ấm lăn trên da, cuốn đi cảm giác mệt mỏi chút ít. Cậu miễn cưỡng sống lại, cả người ướt dầm dề bước ra khỏi cửa toan xuống lầu kiếm gì đó bỏ bụng.

Trong phòng bếp sáng sủa, cậu tuỳ tiện cầm lấy quả mọng và quay lưng ra ngoài. Nhưng khi vừa quay lưng lại, cậu thình lình đối mặt với Thích Trầm đang đứng ở cửa bếp. Một đôi mắt đào hoa biết cười đang thẳng tắp đối diện cậu.

...Có chút nhồi máu cơ tim...

Tuyết Úc bị cảnh kinh dị đột ngột này doạ cả người sợ hãi. Khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch đi. Trong lòng cậu đang liên tục mang Thích Trầm ra mắng chửi. Bước chân cậu vẫn dõng dạc tiến ra bàn ăn. Ngón tay đặt trên vỏ quả mọng có chút cứng đờ.

Khi cậu vừa bước ngang qua hắn, một giọng nói âm lãnh và ý cười thanh thuý cất lên.

"...Tiểu quả phu này."

Bóng ngươi cao lớn lạnh lẽo trong nháy mắt xuất hiện bên bàn ăn, cách cậu thật gần. Ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn. Nụ cười quỷ dị rợn người khiến Tuyết Úc chết lặng.

"Có phải em có thể nhìn thấy tôi không?"