Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng

Chương 33: Tg2 (9)



Chàng trai lớn lên ở thôn làng hẻo lánh, tư tưởng của anh vốn có chút cổ hủ truyền thống. Lúc này bị lời nói của Tuyết Úc kéo vào trong vực sâu sa đoạ.

Rõ ràng anh đã biết, người này có bao nhiêu là hư hỏng.

Ngón tay Tống Nạo Tuân co chặt lại. Trong lồng ngực là cảm giác ức chế quay cuồng đè nghén. Đại não trong chốc lát trống rỗng, thiếu chút nữa anh đã không kiềm chế được chính mình mà đè người xuống, cạy ra đôi môi ẩm ướt thơm ngọt kia.

Đôi môi đỏ thắm đầy đặn, tựa như đã trải qua vô số cuộc giao hoan triền miên, hẳn là biết cách làm sao để lấy lòng nam nhân nhất.

Không đúng... Anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy?

Tống Nạo Tuân đột nhiên hoàn hồn, sau lưng anh thấm đẫm mồ hôi lạnh. Hầu kết anh lăn lộn, cố kéo thần trí của chính mình quay lại. Ánh mắt người đàn ông trở nên thâm trầm sắc bén.

Đây là nhà Trình Trì, nhà của Trình Trì...

Anh không thể mắc mưu được!

Tuyết Úc không biết người trước mắt đang rối rắm điều gì. Cậu nhổm dậy, đáp bàn tay mềm mại lên vai người đàn ông. Vóc dáng của Tống Nạo Tuân khác với Trình Trì, không thiên về loại cơ bắp lực lưỡng phô trương. Nhưng nếu anh có ý định làm gì với Tuyết Úc thì vẫn dư sức.

Cậu run rẩy lông mi, nhấp nhẹ đôi môi diễm sắc, nửa ngày sau mới buông lời dụ dỗ: "Cậu cũng muốn mà đúng không?"

Người đàn ông nghẹn ngào lời nói, trầm mặc đứng đó. Tuyết Úc cũng gạt đi ngại ngùng. Bình thường khi chỉ có cậu và Tống Nạo Tuân đều là cậu nói nhiều hơn. Những ngón tay đặt trên vai anh cuộn lại, cọ nhẹ trên lớp vải. Chỉ một động tác nhỏ như thế cũng khiến sống lưng người đàn ông cương lên. Anh còn chưa hồi thần lại nghe được cậu nói tiếp.

"...Cậu có muốn biết...chồng trước của tôi đã hôn tôi như thế nào không?"

Ánh mắt chàng trai rơi xuống đôi môi người đang ngồi quỳ trên giường.

Còn có thể hôn như thế nào?

Còn không phải là miệng đối miệng, hôn nhau như nam nữ bình thường sao?

Nửa người trên của cậu dựa sát vào anh, mùi hương cơ thể quyến rũ ngọt ngào quấn lấy. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngẩng lên nhìn anh, mang theo biểu tình vô tội. Nhưng lời nói buông ra lại hư hỏng vô cùng.

"Anh ta sẽ ôm tôi trêo đùi. Sợ tôi đau nên chưa bao giờ đem..."

"...Đừng nói nữa."

"Anh ta bảo miệng tôi thật ngọt. Cả hai miệng."

Mí mắt Tống Nạo Tuân giật nảy. Người đàn ông đối với phương diện này tựa như một tờ giấy trắng, nghe thấy lời nói dâm đãng sắc tình như vậy thì như vừa bước vào một thế giới mới. Khoé miệng anh căng chặt. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa ngoan ngoãn lại hết sức câu nhân phong tình của tiểu quả phu. Anh nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

"Bùi Tuyết Úc...Sao anh có thể, có thể không biết xấu hổ đến như vậy?"

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt mỹ nhân. Hình ảnh đó đọng lại trong đáy mắt anh khiến Tống Nạo Tuân nghèn nghẹn cổ họng. Anh cảm thấy mặt đất vững chãi bên dưới như biến thành một chảo than nóng rực, hun anh đến tan chảy cả người. Sống lưng bả vai đều trở nên hầm hập toả nhiệt. Người đàn ông vội vã đẩy Tuyết Úc ra mà nhanh chân rời đi, bộ dáng có chút chạy trối chết.

Đụng mặt Trình Trì ở cửa anh cũng không chào hỏi. Đây là chuyện mà người luôn coi trọng lễ nghi như Tống Nạo Tuân chưa từng làm qua.

Ánh mắt Trình Trì dõi theo bóng dáng Tống Nạo Tuân đang bỏ đi. Sau vài giây hắn mới bình tĩnh thu hồi ánh nhìn. Thân hình cao tráng như quả núi chậm rãi đi đến cửa. Hắn nhìn thấy người đã say giấc nồng cả một buổi trưa dài trên giường hắn đang quỳ ở đó. Trên đầu gối còn ẩn ẩn dấu vết màu hồng đáng thương.

Nhà Trình Trì đơn sơ, đối với những như cầu vật chất hàng ngày không quá chú trọng. Hơn nữa người hắn cũng da dày thịt béo, chiếu nằm và đệm chăn thô sơ của hắn đúng là như nước và lửa với tiểu quả phu một thân kiều khí.

Hắn bước lên vài bước, vụng về lấy một tấm chăn khác từ trong tủ gỗ ra và đứng một bên. Hắn muốn trải chăn mềm lên chiếu để tiểu quả phu được thoải mái hơn. Thế nhưng Tuyết Úc đã đứng dậy khiến động tác gã nông phu có chút hụt hẫng. Trình Trì rầu rĩ sụi lơ như một chú cún lớn: "Tuyết Úc, đầu gối đỏ mất rồi."

Cậu nhàn nhạt ừ một tiếng. Trên mặt đã không còn sót lại chút kiều mị câu nhân nào, Tuyết Úc cúi đầu nhìn đầu gối mình, rồi lại thờ ơ dời đi tầm mắt. Quỳ nãy giờ, đỏ chút thì có sao.

"Bà mối bên ngoài về hết rồi chứ?"

Trình Trì nhìn tấm chăn trên tay, chầm chậm đáp: "Ừa, bọn họ cứ ép tôi xem mặt này nọ. Tôi đã từ chối cả rồi, về sau cũng không xem mắt gì cả."

Tuyết Úc không phải người thích xen vào việc của người khác. Nhưng nhìn thấy thái độ cương ngạnh của Trình Trình cậu vẫn nhịn được mà nhắc nhở hắn: "Đây là chuyện của anh. Bất quá tôi bảo này, ở địa phương này anh tốt nhất vẫn nên đi theo khuôn phép cũ. Trước kia anh như thế nào thì cứ thế nấy, nên kết hôn thì kết hôn, nên sinh con thì...Ngẩng mặt lên."

Gã nông phu bị một hồi thuyết giảng làm cho choáng váng. Nhất thời hắn không theo kịp lời cậu nói, có chút hàm hồ mà mở miệng: "...Cái gì?"

Đuôi mắt thiếu niên ửng hồng, có chút không được tự nhiên mà động động chân mình. Cậu bảo hắn: "Ngẩng mắt lên nhìn chỗ khác, đừng có nhìn chân tôi khi nói chuyện."

Giọng tiểu quả phu không lớn, cứ nhẹ nhàng mà lướt qua tai hắn. Trình Trì thấy cậu không vui cũng thuận theo mà thu liễm tầm mắt. Hắn thích nghe Tuyết Úc nói chuyện, mỗi từ cậu nói ra hắn đầu giữ lấy trong đầu mà nâng niu ngẫm nghĩ.

...Kết hôn.

Nếu có thể cùng Tuyết Úc kết hôn, hắn sẽ đối với cậu thật tốt.

Cậu không thích nghèo kiết hủ lậu, hắn liền xây lại ngôi nhà. Tuyết Úc sợ nóng, hắn liền lắp đều hoà thổi gió cả ngày cho cậu. Tuyết Úc sợ đau, hắn sẽ chạy đi kiếm em gái để mượn lại mấy sách tranh kia xem thêm mấy lần, nghiên cứu để làm sao cho cậu thật thoải mái.

Mỗi ngày sẽ lấp đầy bụng nhỏ...

Miệng lưỡi Trình Trì vụng về, chỉ biết đáp lại: "Muốn kết hôn."

Tuyết Úc liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn. Cậu cảm thấy người cao lớn khủng bố như hắn sẽ phù hợp với đối tượng cao gầy lắm. Cậu rũ mi, không chút để ý nói: "Vậy anh nên đi gặp mấy bà mối nhiều lên, thể nào cũng tìm được người mà anh vừa ý."

Trình Trì khó có lúc nhíu mày nhìn cậu. Hắn vốn lầm lì ít nói, lại không giỏi biểu đạt tâm tình. Chưa kịp tìm được từ ngữ nào phù hợp từ vốn từ vựng hạn hẹp của mình, Tuyết Úc đã quay đầu muốn rời đi. Trình Trì nén cảm giác lửa đốt trong lòng mà khàn giọng.

"Buổi tối em nghỉ ngơi sớm đi nhé."

"Ừ."

Tuyết Úc - người đã ngủ no nê cả một buổi trưa, chậm rãi trở về cổ trạch. Khi đặt tay lên nắm cửa, cậu đưa mắt nhìn về căn nhà xa xa mà có điều ngẫm nghĩ. Cậu muốn đẩy nhanh tiến độ.

Cậu muốn dây dưa với Tống Nạo Tuân, hại anh ta bị thôn dân chỉ trỏ đàm tiếu, làm Tống phụ tức đến ngã bệnh, sau đó lại chọc điên Thích Trầm khiến hắn xuống tay giúp cậu sớm nhận cơm hộp.

*

Trong lúc đó, Tống Nạo Tuân đã vội vã về đến nhà. Anh ở trong nhà tắm nửa giờ ngâm mình trong nước lạnh. Anh vốn đã biết, bản thân không phải là đối thủ của tiểu quả phu mị hoặc lả lơi. Anh ta vốn không có tình cảm gì với anh mà chỉ đến vì tiền.

Nhưng rốt cuộc, anh phải làm gì đây?

Tống Nạo Tuân cả đêm thao thức suy nghĩ. Buổi sớm thức giấc, anh quyết định chơi trò chiến tranh lạnh.

Chỉ cần lạnh đủ lâu, Tuyết Úc sẽ dời đi mục tiêu, mà anh cũng sẽ trở lại bình thường. Đến lúc đó, quan hệ mập mờ dị dạng giữa cả hai sẽ sớm biến mất thôi. Mộng tưởng rất đẹp, nhưng Tống Nạo Tuân còn chưa kịp tiến hành thì Bùi Tuyết Úc đã đi trước anh một bước.

Từ hôm đó, mỗi khi cả hai chạm mặt ở hẻm đá xanh hoặc ở bờ sông, đối phương sẽ nhẹ nhàng dời ánh mắt mà lướt qua anh.

Lần đầu tiên có thể là vô ý. Nhưng đến lần thứ hai, thứ ba, ngay cả khi cả hai đối diện nhau ở hẻm nhỏ, ngay cả khi anh dùng ánh mắt nóng rực mà nhìn chằm chằm cậu, Tuyết Úc vẫn không như dĩ vãng mà quấn lấy anh...

Cậu chỉ khách khí buông một câu: "Nhường đường."

Tuyết Úc muốn làm rõ giới hạn với anh.

Vốn là kết quả bản thân mong muốn từ đầu, nhưng khi chuyện đó xảy đến, Tống Nạo Tuân cảm thấy lồng ngực mình bị ứ nghẹn đến khó thở. Ánh mắt hờ hững của Bùi Tuyết Úc khiến anh cảm thấy cả người mình như rơi vào hầm băng.

Ngày qua ngày, cả hai một câu cũng không nói. Lần đầu tiên trong đời, Tống Nạo Tuân thất thần khi làm việc. Anh ngồi đó, trên tay là sổ sách quan trọng của Tống gia, trong đầu lại loạn nghĩ.

Trong lúc đó, cuộc sống của Tuyết Úc khi tránh xa thụ chính lại phong phú vô cùng. Thường xuyên có người đánh cá cho cậu một ít, có người trồng được củ quả cũng chia cho cậu một phần. Tâm tư mỗi người khác nhau. Mặc dù họ vẫn cho rằng Tuyết Úc là kẻ dị loại, nhưng sự thật rằng vẻ ngoài của cậu quá đỗi xinh đẹp khiến mọi người vô thức đối xử với cậu dịu dàng hơn.

*

Mưa như trút nước. Thôn làng ở sâu trong đại lục, khí hậu vốn khô hạn quanh năm hiếm khi mưa. Trận mưa đổ xuống vùng đất cằn cỗi, gieo lên chút hy vọng của những người nông dân. Thế nhưng khi mưa kéo dài đến chạng vạng, tâm tình mọi người dần trở nên lo lắng.

Tống Nạo Tuân nhíu mi, hướng mắt nhìn ra bầu trời trắng xoá ngoài ô cửa. Trong lòng anh nảy lên một nỗi bất an thất thường.

Vùng đất vốn ít khi ẩm ướt. Trời mưa lớn như vậy, thật dễ xảy ra hiện tượng sạt lở đất đá. Anh nhớ là mấy ngày trước, vào thời gian này, Tuyết Úc đều ở bờ sông...

Tống Nạo Tuân bồn chồn không yên lòng nhìn sổ sách trong tay. Con chữ trước mắt đều không xem nổi, anh liếc nhìn đồng hồ đang chỉ đúng 6 giờ. Người đàn ông vội vàng đứng dậy cầm lấy chiếc dù cũ mà lao vào cơn mưa lớn. Xối xả tung bay. Từng bước chân dẫm lên nền đất lênh láng nước, anh toan bước đến bờ sông thì nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai.

Nơi đình hóng gió có hai người đang đứng đó. Một người mày rậm mắt to, mặt chữ điền đoan chính hơi đỏ lên. Hắn hao tâm tổn sức cố gắng đáp lời thiếu niên. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo dã lệ trắng bệch. Mái tóc đen mềm mại rũ hai bên má, môi đỏ thẫm như máu. Cả hai đứng gần nhau, tựa hồ đang lặng lẽ trao đổi điều gì đó.

Tiếng mưa tí tích mông lung. Khung cảnh hai người đứng dưới mái đình tựa như một bức tranh tình nhân thân mật. Sắc mặt Tống Nạo Tuân trầm xuống. Anh gắt gao nhìn chằm chằm tiểu quả phu. Biểu tình cậu đạm mạc, lúc có lúc không sẽ mở miệng nói chuyện với gã đàn ông.

...Trong đầu anh như có một sợi đàn vừa đứt.

Mưa gõ trên mặt dù lộp độp, nhưng không ầm ĩ bằng trống ngực trong lòng người đàn ông. Anh dợm bước tiến về phía trước, hòng phá tan không khí nồng ấm thân mật ở đình hóng gió.

Nhìn thấy anh, gã thôn dân kia vội vàng kêu lên: "Tống, Tống ca, anh cũng đến trú mưa sao?"

Người đàn ông không tiếp lời mà chỉ nhìn chằm chằm Tuyết Úc.

Tiểu quả phu tựa như không cảm nhận được sự tồn tại của người thứ ba đứng dưới mái đình. Cậu nhẹ nhàng tránh đi ánh mắt anh, thái độ xa cách lãnh đạm.

Làm sao thái độ của một người có thể thay đổi nhanh đến như vậy?

Vừa mới nhu tình mật ý, sau đó lại lạnh lùng xa cách như người dưng?

Người này rốt cuộc là muốn làm gì? Anh ta muốn tra tấn anh đến lúc nào nữa?

Tống Nạo Tuân cắn chặt môi. Trên tay nổi đầy gân xanh, anh không coi ai ra gì mà chăm chú nhìn cậu. Giọng nói trầm thấp nghèn nghẹn: "Tôi có lời muốn nói, anh đi với tôi."

"Bùi Tuyết Úc, nhìn tôi."

Hai ba giây sau, Tuyết Úc mới bố thí cho anh ánh mắt. Đuôi mắt xinh đẹp khẽ lướt, có chút bực dọc: "Anh có chuyện muốn nói, tôi nhất định phải nghe?"

Hô hấp Tống Nạo Tuân trầm xuống. Anh chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Vành tai người đàn ông đỏ bừng, sống lưng cứng đờ. Không biết đã gom hết bao nhiêu dũng khí, trước ánh mắt kinh ngạc của thôn dân kia, anh vươn tay nắm chặt lấy Tuyết Úc mà kéo đi.

Chớp mắt cả hai đã đến nhà Tống Nạo Tuân. Trên đường, người đàn ông che chở cho cậu thật cẩn thận. Mưa lớn đến vậy nhưng Tuyết Úc dường như không dính chút nước mưa nào.

Nhưng thiếu niên không hề quan tâm đến điều đó, cậu bị hành vi cưỡng ép của anh chọc giận. Tuyết Úc lạnh lùng gắt: "Tống Nạo Tuân, anh là cướp đấy à?!"

Chiếc ô ướt đẫm bị ném xuống đất.

Người đàn ông quay đầu. Bộ dạng Tống Nạo Tuân so với Tuyết Úc còn tệ hơn nhiều. Cả người anh ướt sũng, gương mặt tái nhợt, trong đôi mắt tựa như có tơ máu, đôi môi lại cắn chặt như đang kiềm nén điều gì.

Tuyết Úc chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh nên có chút ngạc nhiên. Cậu chưa kịp nói gì, người đàn ông luôn trầm ổn đứng đắn trước mặt cậu đột ngột tiến đến. Bàn tay to rộng nắm chặt lấy cổ tay tinh tế trắng nõn. Một cái hôn nóng bỏng tràn ngập xâm lược rơi xuống.

Bị coi thường.

Bị kích thích.

Mọi trói buộc đạo đức mà Tống Nạo Tuân luôn gìn giữ lúc này đã hoàn toàn tan vỡ.

Người đàn ông lần đầu trải nghiệm hương vị hoan ái vừa ngây ngô vừa lỗ mãng cúi đầu gặm cắn môi thịt kiều nộn. Tiểu quả phu bị đau đớn nức nở bật khóc. Tống Nạo Tuân khẩn trương đến mức run rẩy giọng nói. Anh cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, có chút nghẹn ngào khẩn cầu.

"...Tôi, tôi chưa từng làm chuyện này. Anh dạy tôi đi."

*Lời editor: Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người nhen \(*^▽^*)/ Tui thường bị dí deadline cả tuần ấy, chỉ update được chương mới vào cuối tuần thôi quý dị oi. Nô lệ tư bản... ( °٢°)