Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng

Chương 6: Tg1 (6)



Tuyết Úc không nói chuyện, chỉ dùng một đôi mắt nai ẩm ướt nhìn Hà Gia Lâm như muốn xác định mình không quen người này.

Cánh tay thon gầy đang đặt trên lồng ngực Tạ Thanh Vân hơi cử động khiến đuôi mắt nam nhân khẽ nhếch.

"Ai vậy?"

Thanh âm không biết là do thẹn thùng hay khẩn trương mà có chút mềm mại.

Hầu kết Tạ Thanh Vân nhúc nhích. Anh cúi đầu nhìn xoáy tóc của tiểu thiếu gia, giọng nói trầm thấp: "Không thân, cậu không cần biết hắn."

Nghe đến đây Hà Gia Lâm liền phát hoả. Chỉ hai ba bước chân đã leo lên bậc thang. Giọng điệu gầm gừ như bị cướp tiền.

"Tạ Thanh Vân, thái độ của mày là sao? Tao không có tên à?"

Đôi mắt hắn trừng lên lửa giận, nói xong, lại cúi đầu dịu nhẹ nói chuyện với tiểu thiếu gia bằng ngữ khí đứng đắn.

"Tên tôi là Hà Gia Lâm."

Tuyết Úc: "..."

Tuyết Úc: "Ừ."

Thật ra cậu muốn nói là, khỏi cần giới thiệu, đằng nào cậu cũng chẳng nhớ được. Nhưng trông biểu tình hung ác của Hà Gia Lâm, ẩn ẩn còn có chút chờ mong, cậu liềm ém nhẹm suy nghĩ đó.

Nam sinh thể dục đa số đều có chiều cao vượt trội, ít nhất cũng phải từ mét tám. Hà Gia Lâm cũng không ngoại lệ, dù vẫn thấp hơn Tạ Thanh Vân, nhưng so với Tuyết Úc, hắn ta phải đứng dưới hai bậc thang mới có thể đặt tầm mắt hai người ngang nhau. Đôi mắt hung ác ngưng trọng ở môi châu ửng đỏ no đủ, tựa hồ như đang xem kỹ cái gì.

"Tầng hai là nơi đựng thiết bị, người ngoài không được phép tiến vào. Em đến đây làm gì?"

Môi không sưng, có vẻ, chưa bị người hôn qua...

Tuyết Úc phát hiện ánh mắt xâm lược của hắn, trong lòng có chút không tự nhiên. Cậu chưa kịp trả lời đã nghe thấy Tạ Thanh Vân hồi đáp.

"Tao dẫn cậu ta vào. Muốn báo với huấn luyện viên thì cứ việc."

"Trông tao rảnh lắm hả?" - Hà Gia Lâm tức giận. Hắn vốn dĩ cũng chẳng có ý định mách lẻo. Nhưng hắn đang nói chuyện với mỹ nhân, mắc gì thằng này lại xen vào?

Ánh nắng lách vào khe cửa bên cầu thang. Tuyết Úc nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài. Tuyết trắng bay rợp trời, càng lúc càng dày đặc. Nghĩ nghĩ, cậu cảm thấy không muốn ở chỗ này nháo nữa liền quay đầu nói với Tạ Thanh Vân.

"Tôi muốn về ăn cơm, anh đi thay quần áo đi."

Dạ dày nguyên chủ yếu ớt. Sau một lần thử ăn thức ăn bán ngoài đường liền bị mất nước nhập viện, lão cha Bùi Dĩ Hoàn cũng chẳng dám để tiểu thiếu gia tuỳ tiện dùng bữa bên ngoài nữa. Mỗi ngày ba bữa đều là đầu bếp chuyên dụng nấu ăn.

Hiện giờ, dù không còn đãi ngộ như vậy, nguyên chủ cũng không đi ăn ngoài mà sẽ bắt Tạ Thanh Vân nấu ăn cho mình.

Tạ Thanh Vân thấp giọng: "Được."

Tuyết Úc theo Tạ Thanh Vân xuống lầu. Khi tiểu thiếu gia đi ngang Hà Gia Lâm, hắn rõ ràng ngửi được một mùi hương ngọt ngào. Trong lòng cảm thấy nhốn nháo, hắn yên tĩnh đi theo hai người mà không ồn ào như mọi ngày.

Ba người vào phòng thay quần áo.

Tạ Thanh Vân mở tủ. Nhìn thấy tiểu thiếu gia điềm nhiên ngồi ở ghế nghỉ, tay chống cằm ngẩn ngơ. Anh trầm mặc vài giây hỏi:

"Cậu ngồi đây sao?"

Tuyết Úc liếm môi, khó hiểu: "Thì sao? Thay quần áo thôi mà, không lẽ phải đóng tiền mới được xem hả?"

Tay siết chặt quần áo, Tạ Thanh Vân trả lời: "Không, muốn xem thì xem."

Cũng không phải là chưa có người cùng giới nhìn thấy lúc anh khoả thân. Đám sinh viên thể dục thô kệch cao lớn không có nhiều cố kỵ như vậy. Bình thường bọn họ còn đứng ngoài sân thi đấu thay đồng phục. Nhưng anh cảm thấy, Bùi Tuyết Úc và bọn họ không giống nhau.

Tạ Thanh Vân không thay quần mà chỉ cởi áo thun. Vai lưng rộng lớn cùng eo bụng săn chắc lộ ra, tỉ lệ cơ thể hoàn mĩ khiến ai cũng phải hâm mộ trầm trộ.

Theo bản năng, anh nhìn sang Tuyết Úc. Tiểu thiếu gia vẫn một bộ dạng thản nhiên. Cậu còn chẳng nhìn anh mà đang lơ đễnh nhìn sàn nhà ngốc người.

Một cảm giác mất mát mơ hồ nổi lên trong lòng, Tạ Thanh Vân mặc thêm áo khoác ngoài, đi đến chỗ Tuyết Úc.

"Xong rồi, đi thôi."

Lúc này, Tuyết Úc ngẩng mặt. Bốn mắt nhìn nhau. Với vốn hiểu biết sâu rộng về tính cách Tuyết Úc, Tạ Thanh Vân biết rằng người này lại đang cáu kỉnh cái gì rồi. Nhưng mà, anh cái gì cũng chưa làm, đắc tội cậu ta chỗ nào?

"Tôi..."

"Tôi cái gì, thay quần áo cũng lâu muốn chết."

Tuyết Úc lần này là bị tức chết. Vốn dĩ cậu muốn ôn hoà đi ăn cơm, nhưng hệ thống vừa thông báo, nhiệm vụ thất bại. 10 điểm chán ghét cứ thế mà chắp cánh bay xa.

Lúc nãy ngốc lăng, là cậu đang cùng hệ thống thương lượng: "Dù chưa có hôn, nhưng mà Tạ Thanh Vân dù gì cũng bị tui áp sát vậy mà. Hổng lẽ không có một điểm chán ghét nào luôn hả?"

Hệ thống lãnh khốc thông báo cho cậu rằng: [Không có, số liệu biểu hiện thụ chính cực kỳ bình tĩnh. Nội tâm không hề dao động.]

Là sao??

Trong lúc Tuyết Úc đang hoài nghi hệ thống bị lỗi, Tạ Thanh Vân đã cúi đầu nhận lỗi về mình.

"Lần sau tôi sẽ nhanh hơn."

Tạ Thanh Vân nhận ra, dạo gần đây tiểu thiếu gia cực kỳ dễ đối phó. Chỉ cần nhẹ giọng xin lỗi liền có thể lấp kín miệng cậu ta. Hiện tại cũng vậy, nghe anh nói thế, đôi môi đo đỏ mở ra khép lại như thể không biết nên nói gì. Cuối cùng, cậu đứng dậy ra cửa.

"Nhanh lên, bởi vì anh mà phí biết bao nhiêu thời gian."

Cậu đói bụng, cậu buồn ngủ. Chỉ có ăn no ngủ ngon mới có thể xoa dịu tâm hồn đau đớn vừa thất bại nhiệm vụ.

Nhưng vừa đến cửa, cậu đã bị chặn lại. Hà Gia Lâm lúc này cũng thay quần áo xong, nghênh ngang chắn đường. Tuyết Úc bị hắn ngăn lại, một gương mặt hoang mang nhìn về phía hắn khiến Hà Gia Lâm có chút nghẹn lời. Tay xốc lại ba lô trên vai, hắn bá đạo lên tiếng.

"Lúc nãy, tôi đã nói tên của mình. Vậy em cũng phải nói tên cho tôi, đây là trao đổi đồng giá."

Tuyết Úc: "..."

Mày nhíu lại bất mãn, cậu chịu đựng cơn đói bụng, không muốn cùng Hà Gia Lâm dây dưa.

"Tên là anh chủ động nói."

"Cho nên em cũng phải nói. Vậy mới công bằng."

Nam sinh cao lớn bày ra một biểu tình hiển nhiên. Logic siêu việt, thật khiến người ta vỗ tay tán thưởng.

Tuyết Úc buồn bực quay đầu nhìn về phía Tạ Thanh Vân. Đôi mắt như đang lên án: Bên cạnh anh toàn mấy người kỳ lạ vậy?

Tạ Thanh Vân: "..."

"Hà Gia Lâm, mày lại muốn làm gì nữa?" - Tạ Thanh Vân lạnh lùng hỏi.

Hà Gia Lâm đối diện cũng không nhún nhường. Trước ánh mắt hình viên đạn của Tạ Thanh Vân, hắn vẫn bám riết không buông.

"Không phải chỉ là cái tên thôi sao?"

Tạ Thanh Vân muốn nói gì đó, lại nghe thấy âm thanh của tiểu thiếu gia.

"Bùi Tuyết Úc."

Tuyết Úc không muốn cùng nhân vật ngoài cốt truyện hao tổn sức lực. Dù không biết Hà Gia Lâm này muốn gì, nhưng cái tên thôi mà, biết thì biết thôi.

"À, vậy ra em chính là Bùi Tuyết Úc."

Hà Gia Lâm hầu kết lăn lăn. Mỗi lần đàm tiếu về Tạ Thanh Vân, bọn họ đều gọi cậu là "Bùi tiểu thiếu gia", "Kim chủ của Tạ Thanh Vân" vân vân. Cho nên Hà Gia Lâm vốn không biết tên đầy đủ của cậu, chỉ biết một chữ Tuyết. Bây giờ nhìn thấy người thật, hắn xác nhận người và tên thật giống nhau, đều trắng tựa tuyết.

Biết được tên cậu, Hà Gia Lâm cũng thức thời nhường đường. Thế nhưng hắn ta vẫn bám riết lấy Tuyết Úc đòi lấy cho được phương thức liên hệ mới rời đi.

Trong lòng âm thần phun tào, cậu nhanh chóng đi ăn. Cơm nước xong xuôi, cậu định bụng ngủ một giấc no đủ. Tạ Thanh Vân có tiết buổi chiều. Hơn nữa anh còn muốn đến sân vận động tham gia huấn luyện. Tuyết Úc cũng không chờ anh, tan học liền tự bắt xe về chung cư.

*

Tại chung cư, Phó Dương vừa mới đi ra từ phòng tắm.

Khăn lông trùm trên đầu, tay vẫn cầm di động, hắn lười biếng xoa mái tóc ẩm ướt. Âm thanh truyền đến từ bên kia.

"Anh, bên anh việc đến đâu rồi? Có tiến triển gì không?"

"Còn cần thêm một đoạn thời gian nữa." - Phó Dương đáp.

"Cũng không cần sốt ruột, dù sao mọi chuyện đều đã an bài... Mà chuyện kia, anh, gần đây em đang cần chút tiền. Có một thằng nhãi không biết điều đang kiếm chuyện."

Phó Dương tay kẹp điếu thuốc, trong sương khói lượn lờ trả lời người bên kia đầu dây.

"Chính cậu có tiền mà, hỏi anh làm gì?"

"Em sợ không đủ. Dạo gần đây có thằng nhãi cứ lởn vởn quanh người đẹp của em, mua đủ thứ đồ chơi lấy lòng nàng. Người mà bị dụ đi mất thì em đi tìm ai khóc đây. Anh giúp em với, chị gái xinh đẹp như này..."

Để chứng minh hai từ xinh đẹp, người bên kia còn gửi ngay một tấm ảnh. Trên hình, đại mỹ nhân nở nụ cười yêu diễm. Nàng ăn vận quần áo mùa hè mỏng manh, vòng eo thướt tha, dáng người tựa liễu. Làn da mềm mại trắng nõn, sóng mắt lưu chuyển vũ mị đa tình.

"Đẹp không, da vừa trắng vừa non."

Phó Dương không tiếp lời. Bên kia đầu dây cũng yên lặng. Như thể đang chờ hắn đánh giá. Thế mà hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không kiên nhẫn nói.

"Trắng?"

"..."

"Thấy bình thường."

"..."

Nhận được đáp án tương phản, người phía bên kia đầu dây rơi vào hoang mang trầm mặc, hẳn là đang cảm thấy đại ca mình đang trợn mắt nói dối.

Phó Dương thấy bên kia chợt yên ắng. Đang muốn tắt điện thoại liền nghe tiếng cửa mở. Tuyết Úc đứng ở huyền quan. Vừa từ bên ngoài về, sắc môi cậu hơi nhạt đi, khuôn mặt nhỏ cũng bị đông lạnh đến trắng bệch.

Cậu chẳng thèm liếc mắt nhìn Phó Dương ngồi trên sofa. Tuyết Úc mang áo ngoài treo trên móc. Giày vẫn chưa đổi, cậu bước đến bàn rút vài tờ giấy ăn, buồn bực quay trở lại lau lau đôi giày.

Trong tiểu khu có một đoạn đường bị tuyết đọng thành vũng. Tuyết trộn với bùn đất thành màu đen. Lúc nãy không chú ý, cậu liền lỡ chân giẫm vào khiến giày bị bẩn.

Do quá buồn bực, cậu không chú ý đến Phó Dương đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.

Tuyết Úc cong người lau giày. Áo thun theo đó mà trượt xuống khỏi eo. Đập vào mắt Phó Dương là một đoạn da thịt trắng nõn bóng loáng.

Phó Dương thấp giọng mắng một câu thô tục, sau đó vội vàng đứng dậy quay về phòng. Lúc này, di động lại truyền ra giọng nói không phục.

"Đại ca, như vậy mà còn không đẹp. Vậy anh nói đi, eo ai mới nhỏ, da ai mới đủ trắng với anh hả?"