Nhóc Tang Thi Không Muốn Bị Đánh

Chương 12



Đường Tân là người đầu tiên kịp phản ứng, hắn cười khô khan một tiếng: "Lỗ tai của tôi gần đây không tốt lắm, ha ha ha, tôi vừa rồi còn nghe được tên Tạ cha."

Dụ An nhíu mày sửa lại: "Không phải Tạ cha, là Tạ Trì Uyên."

Tạ Trì Uyên là cha của con cậu, không phải cha của người khác!

Đường Tân: "..."

Đường Tân nhắm mắt, đã nghĩ kỹ chuyện cuối đời của mình rồi.

Bọn họ nghe được bí mật của Tạ Trì Uyên, sợ là sống không qua đêm nay rồi. Những đội viên khác phản ứng giống như hắn, đều lộ ra tuyệt vọng cùng kinh hãi.

Dụ An không cảm nhận được cảm xúc của bọn họ, còn đang nói chuyện với bọn họ: "Các người rất thân với Tạ Trì Uyên sao? Anh ta đối xử với các người tốt không"

Đường Tân che giấu lương tâm, gian nan nói: "Cũng được đi."

Bên này ngồi dưới đất trò chuyện. Bên kia, Tạ Trì Uyên đã chiếm thượng phong trong cuộc chiến với dị biến thể, nấm ô màu xanh lá cây khổng lồ hoàn toàn bị chọc giận, điên cuồng dệt một tấm lưới như sợi nấm, muốn nuốt chửng Tạ Trì Uyên.

Lòng bàn tay Tạ Trì Uyên hiện ra hoa văn màu đỏ, hắn vỗ một chưởng lên người nấm ô, nấm ô trong nháy mắt bị bỏng đỏ.

Dụ An đột nhiên hít hít mũi.

"Thơm quá."

Là mùi thịt nướng!

Quay đầu lại, liền thấy cách đó không xa Tạ Trì Uyên chợt giơ tay lên, từ sau lưng rút ra một thanh cốt nhận. Cốt nhận sâm sâm, khoảnh khắc đâm vào trên người nấm ô, giống như đang sống lại.

Dụ An nhìn ngây người.

Hắn chưa từng thấy qua nam nhân lạnh lẽo cận yêu như vậy, biến thể thống khổ gào thét, sẽ chỉ làm động tác của nam nhân càng thêm tàn nhẫn.

"Thôn này.. Chết chưa hết tội! Ngươi dựa vào cái gì giết ta? Dựa vào cái gì giết ta!"

Sau khi thân nấm bị cắt ra mấy khối, dị biến thể phẫn nộ chất vấn Tạ Trì Uyên: "Ta bị bọn họ vây ở chỗ này, trải qua sinh hoạt giống như địa ngục, các ngươi thấy chết mà không cứu! Bây giờ ta muốn bọn họ chết, ngươi dựa vào cái gì giết ta!"

Tạ Trì Uyên lạnh lùng nhìn con dị biến này.

Nó thông minh biết bao, lúc sáng hắn cũng đã đoán ra dị biến thể ăn một cô gái. Ý thức của cô gái phỏng chừng vẫn còn, cho nên bày ra trò chơi giết người, để cho những người trong thôn này từng người từng người chết đi.

Thân phận cô gái dễ đoán.

Ở tại bên trong chuồng heo, quần áo cũ mà bẩn, còn có di ngôn của người phụ nữ bị đút cho tang thi ăn tối hôm qua..

Cô gái bị bắt cóc.

Cả làng đều là kẻ giết người.

Cơ thể dị biến của nấm ô xanh vẫn còn đang phẫn nộ, Tạ Trì Uyên lại không bị nó mê hoặc: "Người ở đây đáng chết, người qua đường không cẩn thận tới đây cũng đáng chết sao?"

Dị biến thể chính là dị biến thể, cho dù có ý thức của nhân loại, cũng không thay đổi được bản tính khát máu tàn ác của chúng.

Tạ Trì Uyên hung hăng bổ xuống cốt nhận, lần này trực tiếp cắt bỏ cái ô lớn.

Nấm ô không địch lại, phẫn hận chạy trốn.

Tạ Trì Uyên không cho nó cơ hội chạy trốn, hắn chặn đường nó.

Dụ An nhìn Tạ Trì Uyên chiếm hết thượng phong, không biết tại sao, đột nhiên hỏi: "Nếu cây nấm này không làm chuyện xấu, nó vẫn sẽ bị giết sao?"

"Đương nhiên rồi."

Đường Tân đối với Dụ An cũng không dám qua loa, hắn kiên nhẫn trả lời Dụ An: "Dị biến thể giống như tang thi, sự tồn tại của bọn chúng chỉ sinh ra uy hiếp đối với nhân loại chúng ta mà thôi."

Dụ An trong lòng rầu rĩ.

Cậu không thích câu trả lời này.

Đại Đầu tuy đánh nhau rất ngầu, nhưng hắn càng ngày càng cảm thấy có chút không thoải mái.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Ngay khi Tạ Trì Uyên chuẩn bị đập vỡ hạt cấp của dị biến, dị biến thể kéo dài sợi nấm ra khỏi cơ thể, đột nhiên ném xuống dưới gốc cây.

Giây tiếp theo.

Dụ An đang xem cuộc chiến bị cuốn đi, tốc độ hắn bị cuốn đi quá nhanh, ngay cả Đường Tân bên cạnh muốn ngăn cản cũng không kịp.

Bản thể nấm ô đã vỡ nát triệt để, những sợi nấm cuốn Dụ An đi kia, cũng sẽ không tồn tại quá lâu, hành động này của nó nằm ngoài dự liệu của mọi người.

"Tôi đuổi theo."

Tạ Trì Uyên bỏ lại mấy chữ này, đuổi theo hướng sợi nấm biến mất.

Vị trí địa lý của thôn hẻo lánh, nhiều núi thấp cũng nhiều khe núi.

Dụ An bị sợi nấm trói chặt xông về phía trước, nếu không là sợi nấm quá ít, hắn sẽ cảm thấy mình sẽ thành cái kén tằm, còn là cái kén tằm rất chặt.

"Chậm, chậm một chút."

Dụ An bị choáng đầu hoa mắt, cậu chậm rì rì nói: "Tui chóng mặt."

Còn chạy nhanh như vậy, sẽ nôn mất.

Sợi nấm giống như là nghe được hắn nói, thật đúng là hơi hơi chậm lại. Lợi dụng địa hình quen thuộc, sợi nấm nhanh chóng quăng Tạ Trì Uyên đang đuổi theo không ngừng ra xa.

Không biết chạy bao lâu.

Sợi nấm rốt cục cũng dừng lại, nó dừng ở một khe núi. Trong khe núi mọc mấy đóa hoa dại nhỏ, hoa dại nhỏ bao quanh một cây nấm trắng nhỏ. Ngoài ra, nấm ô xanh thường thấy nhất ở chỗ này một chút dấu vết cũng không có.

"Bốp bịch.."

Dụ An bất ngờ không kịp đề phòng bị ném xuống. Cậu vừa quay đầu, nôn khan vài tiếng.

Sợi nấm: "..."

Nấm sợi chột dạ vỗ lưng cho cậu.

Dụ An chưa ăn gì, tự nhiên là nôn không ra cái gì. Cậu ngồi dưới đất, đối mặt với cây nấm trắng nhỏ trước mặt.

Nấm trắng nhỏ thấy cậu đến, lập tức tiến lại gần.

Dụ An nhìn cây nấm nhỏ biết nhúc nhích, trong đầu mơ hồ có một tia tỉnh táo.

Cây nấm nhỏ này, có chút quen mắt nha.

"Đại ca!"

Một thanh âm mềm mại vang lên, cây nấm trắng đem bản thân nhổ lên, nhảy đến trên đùi Dụ An, thân mật cọ cọ cậu.

Dụ An: "!"

Là tiếng của nhãi con!

Dụ An sững sờ, cậu nhìn màu sắc của cây nấm nhỏ này, mơ hồ cảm thấy không đúng: "Nhóc con, có phải mi đã phai màu rồi không?"

Nấm trắng phai màu rủ xuống ô nấm, nguyên bản thanh âm trong trẻo còn mang theo chút sữa, giờ lại tràn ngập nồng đậm bi thương: "Đại ca, Tiểu Cửu bị đánh á!"

Tiểu Cửu vốn đã tiến vào kỳ trưởng thành, cứng rắn bị đánh trở về ấu niên. (còn nhỏ)

Dụ An cho dù trí nhớ lẫn lộn, liếc mắt một cái cũng có thể phân biệt được. Hắn theo bản năng đau lòng con trai: "Ai đánh mi? Mi không có để cho đám Tể Tể khác hỗ trợ sao?"

Tiểu Cửu: "..."

Tiểu Cửu rối rắm một chút.

Nó không biết có nên hay không nói cho đại ca, kỳ thật bọn nó mấy đàn Tể con đều không quá hòa hợp. Nhất là lão tam, vẫn muốn ăn thịt bọn nó.

Nếu không là vì đại ca, bọn nó đã sớm lười giả bộ hài hòa.

Dụ An cầm nấm trắng nhỏ trong lòng bàn tay, tỉ mỉ kiểm tra. Trạng thái của nấm trắng suy yếu mắt thường có thể thấy được, tiếng nói chuyện cũng rất ít khí lực.

"Nhóc con không cần sợ, sau này sẽ không ai đánh mày nữa."

Dụ An kiểm tra xong nấm trắng, cậu dùng một miếng vải bao bọc thân nấm, bỏ vào trong túi.

Sợi nấm màu xanh lá cây còn ở trước mặt cũng muốn chui vào túi của hắn, nhưng bị nấm trắng uy hiếp, cũng không dám cứng rắn chui vào.

Sợi nấm đong đưa theo gió.

Tiểu Bạch vùi nấm trong túi, không lên tiếng, chỉ dùng ý niệm truyền đạt lời muốn nói: "Cút ngay."

Nó ghét người khác tranh giành ca ca với nó.

"Cảm, cảm ơn anh."

Sợi nấm không còn vẻ kiêu ngạo khi đối mặt với Tạ Trì Uyên, nó nhẹ giọng nói cám ơn với nấm trắng: "Tôi sắp chết rồi, cám ơn anh lúc ấy đã biến tôi thành hình dạng này."

Cô một chút cũng không hối hận.

Không hối hận khi bị ngược đãi đến chết trong chuồng heo dơ bẩn, được cây nấm trắng nhỏ này cho quyền lựa chọn một lần.

Nàng khi đó lựa chọn là: "Chỉ cần có thể làm cho ta báo thù, ta coi như xuống địa ngục đều vui vẻ chịu đựng!"

Nấm trắng nhỏ để nấm ô bên cạnh cô, từng chút từng chút ăn hết cô. Lại sau đó, cô biến thành nấm ô, có được năng lực báo thù.

Nấm trắng nhỏ lười biếng, không để ý đến cô.

Sợi nấm chậm rãi trở nên trong suốt, sắp hoàn toàn tiêu tán, nàng đột nhiên đối Dụ An mở miệng: "Tôi không có cơ hội đi ra nơi này."

"Tôi tên là Dương Châu Châu, ở tại Thanh Vân thị trấn Dương Lộ tiểu khu văn hóa. Nếu như cậu ngày nào đó đi ngang qua nơi này, gặp được cha mẹ tôi, giúp tôi chuyển lời cho bọn họ, tôi sống rất tốt, chỉ là bị lây nhiễm sau đó.. Chết rồi. Bảo bọn họ đừng tìm tôi nữa, được không?"

Dụ An gật đầu, nghiêm túc nói: "Được."

Cậu nhớ cái tên đó.

Dương Châu Châu sống ở tiểu khu văn hóa đường Dương Lộ thị trấn Thanh Vân.

Một câu di ngôn cuối cùng lưu lại, sợi nấm trong suốt giống như sương mù bị thổi tan, dần dần tiêu tán trong thiên địa.

Sau khi Tạ Trì Uyên chạy tới nhìn thấy thiếu niên còn nguyên vẹn, chợt thở phào nhẹ nhõm.

Còn tốt.

Biến thể quái thai này không tái sinh bằng cách tiếp tục ăn thịt người. Dị biến thể loại sinh vật này so với tang thi còn đáng sợ hơn nhiều, tang thi chỉ cần bạo đầu, dị biến thể cho dù bị phá hủy tâm hạch, thì nó vẫn còn có một phần trăm khả năng tái sinh.

"Dụ An."

Tạ Trì Uyên đến gần Dụ An, vừa định gọi cậu, liền thấy cậu dụi dụi mắt, chậm rãi nói với anh: "Đại Đầu, tôi buồn ngủ quá."

Nói xong, Dụ An thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Tạ Trì Uyên: "..."

Tạ Trì Uyên giơ tay, phản xạ có điều kiện đỡ lấy người.

Nấm ô dị biến tiêu tán, hiệu quả gây ảo giác tự nhiên sẽ tiêu tán theo. Dụ An bị mê hoặc hai ngày muốn tỉnh táo lại, tự nhiên là cần một thời gian để hòa tan.

Một lát sau.

Tạ Trì Uyên ôm Dụ An trở lại bên cạnh đồng đội, đồng đội thấy một màn như vậy, biểu tình càng vi diệu.

Hay lắm, Tạ cha bọn họ lúc nào lại ôm người như vậy đâu.

Xem ra, lời đứa bé này nói, đều là sự thật.

Đường Tân hắng giọng, muốn sống sót dời ánh mắt khỏi người bọn họ, quay sang hỏi công việc: "Dị biến thể đã được giải quyết triệt để chưa?"

Tạ Trì Uyên "Ừ" một tiếng.

Báo cáo cho biết, dị biến thể A09 lần này là họ nấm. Nấm ô màu xanh lá cây hắn tự tay chém giết chính là họ nấm. Mà sau khi nấm ô tiêu tán, lá chắn vây khốn bọn họ rõ ràng cũng theo đó tiêu tán.

Nghĩ đến trong thôn còn có mấy người sống, Tạ Trì Uyên nhấc chân đi vào trong thôn.

Nhưng chờ bọn họ chạy tới, trong thôn ngoại trừ tang thi, buổi sáng còn ở mấy cái người sống, tất cả đều không có. Tang thi còn may mắn không bị bắn vào đầu, được tiểu đội nhanh nhẹn bổ sung thêm gói vỡ đầu.

"Tạ trưởng quan", trưởng thôn còn có những người khác mà anh nói, chúng tôi đều không thấy. "

Ngay cả thi thể cũng không thấy.

Những người này làm việc ác, nhưng bọn họ là quân nhân, trước mắt cách làm thỏa đáng nhất là đem người sống sót mang về, chờ đợi phía trên xử trí.

Không tìm thấy người, Tạ Trì Uyên cũng không tiếp tục tiêu phí ở đây.

" Thu đội."

Anh lạnh nhạt hạ mệnh lệnh.

Lần này tới đây, nhiệm vụ của hắn chính là loại bỏ A09. Hiện tại nhiệm vụ hoàn thành, hắn cũng nên thu đội.

Dụ An ngủ say, tay hắn nắm lấy áo trước ngực Tạ Trì Uyên, nắm thật chặt.

Đường Tân cùng mấy đội viên khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đều thức thời giả vờ không thấy. Vợ của Tạ trưởng quan, bọn họ không thể chạm vào.

Tạ Trì Uyên, cánh tay mỏi nhừ cũng không thấy có người đến chia sẻ, nhìn mấy thủ hạ này, ngầm ghi nhớ cho bọn họ một khoản.

Không lâu lắm.

Dụ An bị Tạ Trì Uyên ôm đi ra ngoài, mà cây nấm trắng nhỏ trong túi, nấc nhẹ một cái.

No.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Trì Uyên: Lúc đi là cẩu độc thân, lúc về đã kết hôn sinh con:)