Nhóc Thanh Mai

Chương 6: Tỏ tình



Editor: Byredo

Sáng sớm hôm sau, Tô Nhiễm bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cảm thấy giữa hai chân hơi khó chịu, lại nhớ tới nội dung giấc mơ tối qua. Vậy mà cô lại mơ thấy tên biến thái ở tàu điện ngầm kia, trong mơ, tên biến thái không hề ngừng động tác lúc sau mà đứng trong khoang tàu, cởi quần lót của mình ra, dùng dương v*t của hắn từ từ đâm vào khe thịt của cô, đôi thỏ trắng trước ngực cũng bị hắn nắm trong tay, tùy tiện làm bậy.

Ấy thế mà, trong mơ cô lại vô cùng hưởng thụ, a a a a…

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Đúng là điên rồi.

Có phải nên tìm bạn trai rồi không?

Tô Nhiễm ngồi trên giường suy nghĩ miên man, ngoài cửa truyền đến tiếp đập cửa: “Từ Từ, đã tỉnh ngủ chưa?”

“Tỉnh rồi.”

“Tớ đã đi mua đồ ăn sáng rồi, cậu mau rời giường đi.”

“Xong ngay đây.”

Tô Nhiễm đang chuẩn bị xuống giường thay quần áo thì phát hiện quần lót mình ẩm ướt, mặt lập tức đỏ lên, cuống quýt thay quần lót, nhét vào góc, để lát nữa giặt sau.

Rửa mặt xong, Tô Nhiễm đi đến bàn ăn, Hạ Cẩn Ngôn đã ngồi sẵn ở đó, đang chơi điện thoại, trên bàn bày sữa đậu nành và bánh quẩy, có vẻ như là đang đợi Tô Nhiễm để cùng ăn.

“Chào buổi sáng, Cẩn Ngôn.”

“Mặt trời đã lên đến mông rồi, còn sớm gì nữa.” Hạ Cẩn Ngôn cười nói.

Tô Nhiễm cầm điện thoại thì thấy đã gần 10 giờ rồi.

“Ngày hôm qua chơi mệt quá, nên ngủ hơi nhiều tí mà.”

Hạ Cẩn Ngôn đưa cho Tô Nhiễm một ly sữa đậu nành: “Mau uống đi.”

Tô Nhiễm bắt đầu ăn sáng, thầm nghĩ xem mình có nên tìm thời gian để hẹn Hứa Hàng ra ngoài, tiện thể tỏ tình hay không.

Nghĩ xong thì lập tức cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hứa Hàng, hỏi xem dạo này cậu ấy có rảnh không.

Hạ Cẩn Ngôn vẫn luôn chú ý đến Tô Nhiễm, thấy cô cầm điện thoại, liếc mắt nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho Hứa Hàng.

Hạ Cẩn Ngôn híp híp mắt, xem ra tối qua không nên buông tha cho cô.

Chỉ một lát sau, Hứa Hàng đã gửi tin nhắn trả lời.

[Dạo này không có thời gian, tớ định đến Hàng Châu du lịch với bạn gái, đợi đến khi về thì hẹn sau nhé.]

Tô Nhiễm chú ý tới hai chữ “bạn gái” này đầu tiên.

Nội tâm thầm than, không phải chứ, cuộc tình của mình còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi sao?

Tô Nhiễm cảm thấy hơi đau khổ, từ hồi lớp 12 được phân vào cùng một lớp với Hứa Hàng thì cô đã có ấn tượng tốt với cậu ấy rồi.

Hạ Cẩn Ngôn cũng nhìn thấy được tin nhắn kia, trong lòng mừng thầm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Từ Từ, hôm nay chúng ta có ra ngoài chơi không?” Anh giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi.

“Tớ không muốn đi cho lắm.” Tô Nhiễm cực kì ủ rũ. Ngôn Tình Cổ Đại

“Làm sao vậy? Sao lại không vui?”

“Hu hu, tớ thất tình rồi.” Rốt cuộc thì Tô Nhiễm cũng không chịu được, khóc lóc kể lể với Hạ Cẩn Ngôn.

“Cậu yêu đương bao giờ thế?” Hạ Cẩn Ngôn làm bộ kinh ngạc mà hỏi.

“Chưa bao giờ… chỉ là đối tượng yêu thầm có bạn gái rồi.” Tô Nhiễm hối hận vì mình không tỏ tình sớm hơn.

Hạ Cẩn Ngôn sờ đầu Tô Nhiễm, an ủi: “Đừng buồn, Từ Từ nhà chúng ta xứng với người tốt hơn.”

“Người tốt hơn ở đâu chứ?” Xung quanh cô chỉ có Hứa Hàng là có thành tích tốt, lại còn đẹp trai, à không đúng, còn có Cẩn Ngôn, nhưng mà cô vẫn luôn coi anh như anh trai thôi.

Hạ Cẩn Ngôn nâng khuôn mặt nhỏ của Tô Nhiễm lên, nghiêm túc nói: “Vậy… Từ Từ có muốn suy xét đến tớ một chút không?”

Cái… cái gì? Cẩn Ngôn nói là suy xét đến cậu ấy sao?

Hừm… mình không nghe nhầm chứ?

Nhưng mà, Tô Nhiễm nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt mình, mặt mày sáng sủa, mũi cao thẳng, nhìn thoáng qua môi trông rất muốn hôn.

Hình như cũng không phải là không được…

“Cậu thích tớ…” Tô Nhiễm giống như đang hỏi, lại có chút ý khẳng định.

“Từ nhỏ tớ vẫn luôn thích cậu, vốn dĩ muốn tìm cơ hội để chính thức tỏ tình với cậu, nhưng mà nghe thấy cậu thích người khác, nên tớ không nhịn được. Cho nên, Từ Từ, anh có thể trở thành bạn trai của em được không?” Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu Hạ Cẩn Ngôn vừa căng thẳng vừa đáng thương, rất giống chú cún con.

Nghe được những lời cuối cùng này, trái tim Tô Nhiễm như bị cái gì đó đánh trúng, đập thình thịch không ngừng, nhỏ giọng nói: “Cũng… có thể.”