Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không

Chương 27: Mua nhà thôi! Kiếm tiền thôi!



Chỉ dựa vào một đoạn quá khứ ngắn ngủi kia, quả thật không thể nhìn ra thiếu niên này xuất sắc đến mức nào.

Nhan Ý nhìn thấy cậu ta bị đạo diễn mắng to giữa trường quay, luống cuống và mờ mịt.

Mấy tháng gần đây, ở trong thế giới hiện thực, Nhan Ý đã gặp được bốn người có thể nhìn thấy một phần quá khứ hoặc tương lai. Bốn người phù hợp với điều kiện của nhóm nhạc nam siêu thời không, ngoài Tạ Túc ra thì ba người còn lại Nhan Ý đều không quá hài lòng.

Người này có lẽ cũng vậy.

Nhan Ý hơi thất vọng, song cũng không hoàn toàn từ bỏ. Chỉ thông qua một đoạn quá khứ và tương lai ngắn ngủ, không thể đánh giá cả một con người được.

Sau khi ngồi xuống, Nhan Ý cố ý quan sát kỹ thiếu niên này.

Thấy tầm mắt Nhan Ý đảo qua, đạo diễn bèn giới thiệu với cậu, “Đây là Lê Diêu, hôm nay đến thử vai nhân vật nam thứ năm.”

Nhan Ý gật đầu cười với cậu ta, “Chào cậu.”

Úc Yến và Tạ Túc cũng ngó qua.

Thiếu niên tên Lê Diêu có chút căng thẳng, “Chảo anh ạ!”

Cậu ta không biết người này, nhưng biết Tạ Túc đứng bên trái đối phương được xưng là diễn viên thiên tài và là ngôi sao được hoan nghênh nhất hiện nay.

Đối với một kẻ vô danh không thể diễn tốt như cậu ta thì người này giống như thần thánh vậy. Mỗi lần Lê Diêu xem phim của Tạ Túc đều sẽ cảm thấy choáng ngợp, lần nào cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.

Mà người bên tay phải cậu lại đẹp đến mức làm lu mờ toàn bộ những người đang có mặt trong phòng.

Đối phương ngồi ở giữa hai người như vậy, đạo diễn cũng vô cùng nhiệt tình, chắc chắc là người quản lý rất tài giỏi hoặc là lãnh đạo công ty.

Ba người bọn họ đồng thời nhìn qua, từ lúc đến nơi này tới giờ, đây là lần đầu tiên Lê Diệu nhận được nhiều sự chú ý như vậy, cậu ta căng thẳng, chỉ biết bối rối nói xin chào.

Người bên cạnh cậu ta cũng không luống cuống giống như cậu ta, gã thành thạo đứng dậy, vươn tay về phía Nhan Ý, tươi cười rạng rỡ, “Chào anh, tôi là diễn viên Đinh Học Đồng.”

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Nhan Ý cũng đứng lên, bắt tay với gã, “Chào cậu, tôi là Nhan Ý, là quản lý nghệ sĩ của Quan Nguyệt.”

“Tôi biết, anh là quản lý nghệ sĩ xuất sắc trong giới, có ai lại không biết cơ chứ.”

“Không dám nhận.” Nghe lời khen ngợi quá khoa trương, Nhan Ý có hơi xấu hổ.

Cậu dẫn dắt tổng cộng ba nghệ sĩ, không thể xem là quản lý xuất sắc được, nếu để những tiền bối đã lăng xê được ảnh hậu, ảnh đế nghe thấy, chẳng phải sẽ thành chuyện cười hay sao?

Sau khi Đinh Học Đồng bắt tay với Nhan Ý, lại nhiệt tình vươn tay về phía Tạ Túc.

“Thầy Tạ, tôi thật sự rất thích phim anh đóng!”

Tạ Túc lịch sự đáp, “Cảm ơn.”

Người nọ lại vươn tay về phía Úc Yến, “Đây chắc là đàn em của thầy Tạ nhỉ, lần đầu tiên tôi gặp được người đẹp như vậy đấy.”

Úc Yến chẳng thèm liếc gã một cái.

Nhan Ý: “…”

Bầu không khí trên bàn ăn đến chỗ Úc Yến thì lạnh ngắt.

Nhan Ý: “Xin lỗi, Úc Yến mới gia nhập giới giải trí, đây là lần đầu tiên dự tiệc, mong mọi người thông cảm.”

Đạo diễn Lâm: “Không sao, không sao, lần đầu tiên cũng vậy mà.”

Úc Yến: “Đạo diễn nói đúng lắm.”

Nhan Ý: “…”

Đạo diễn Lâm cười ha ha.

Chủ đề tự nhiên chuyển đến Úc Yến, mọi người ngồi đây sôi nổi khen ngợi vẻ đẹp và khí chất của Úc Yến.

Không ít người biết việc dẫn diễn viên tới đây có ý nghĩa gì, đạo diễn cũng thuận thế nói: “Úc Yến gia nhập đoàn phim của chúng tôi nhé, cậu xem xem có nhân vật nào thích hay không?”

Hắn nhìn về phía Nhan Ý và Tạ Túc, cười ranh mãnh như một con cáo, “Nam chính thì không được rồi, nam chính phải dành cho đàn anh Tạ nhà cậu.”

Thấy Nhan Ý và Tạ Túc không mở miệng phủ nhận, đạo diễn cười tươi như hoa, “Những nhân vật khác, Úc Yến có thể tùy ý chọn.”

Nghe ông ta nói vậy, vẻ mặt của các diễn viên nam đang thử vai khác không khỏi thay đổi. Có người lo lắng, có người không cam lòng, có người rõ ràng tức giận còn phải mỉm cười, cái giới này chính là như vậy.

Úc Yến lại chẳng khách sáo tý nào, “Nhân vật nữ thứ hai.”

Đạo diễn Lâm ngây ngẩn cả người, nhà sản xuất phim và nhà đầu tư cũng sửng sốt không thôi, chưa kể đến các nam diễn viên vừa rồi vẫn còn căng thẳng.

Sau đó, hai mắt của đạo diễn Lâm sáng rực lên: “Được, được! Thật là tốt quá!”

Nhà sản xuất cũng vô cùng hưng phấn, “Từ sau khi Hạ Niệm Tinh giả gái, nhu cầu giả gái của thị trường cực cao, chỉ là mấy năm nay vẫn chưa có diễn viên nào có thể khiến khán giả kinh ngạc, nói không chừng bộ phim này của chúng ta có thể làm được! Đây đúng là một cú hích mạnh!”

Đạo diễn Lâm vui vẻ nói: “Nếu không phải đã chọn được nữ chính thì tôi đã để cậu đóng nữ chính rồi.”

Nhan Ý: “Đừng đừng, Úc Yến vẫn là người mới, không đảm đương nổi đâu.”

Huống chi nữ chính và Tạ Túc còn có cảnh hôn, hai người này sao có thể đồng ý.

Nhân vật nữ thứ hai càng thích hợp hơn, vai nữ thứ hai giàu có, chắc chắn có rất nhiều trang phục diễn xinh đẹp lộng lẫy, Úc Yến sẽ rất thích.

Phía bên đoàn phim đã thể hiện thành ý của họ, Nhan Ý đương nhiên cũng phải bày tỏ gì đó.

“Trong khoảng thời gian này, đạo diễn Lưu của ‘Thám Tử Zombie’ và đạo diễn Đặng của ‘Hát Vang’ đều hỏi tôi về lịch trình của Tạ Túc, mong muốn Tạ Túc đóng phim của họ, thời gian tôi nói với bọn họ chỉ có ‘Tuyết Đầu Tay’ là thích hợp nhất thôi.”

Đạo diễn Lâm tươi cười rạng rỡ, nâng ly rượu với Nhan Ý.

Nhan Ý cầm lấy ly rượu, khi sắp chạm vào ly rượu của đạo diễn, lại bị Úc Yến đứng bên phải giành lấy.

Hắn khẽ cụng ly với đạo diễn, “Dạ dày anh ấy không thoải mái, ly này để tôi uống thay anh ấy, cảm ơn đạo diễn Lâm đã cho tôi cơ hội này.”

Nhan Ý nghiêng đầu nhìn hắn, hoàng thượng tàn bạo học được cách nói khách sáo trên bàn rượu, vậy mà biết nói cảm ơn với người khác.

Nhan Ý cười cười, trong lòng bình thản, vừa chua xót vừa ấm áp.

Đạo diễn Lâm: “Được chứ, được chứ! Vậy cậu phải uống thêm mấy ly đấy ha ha ha!”

Một bữa cơm ăn hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Mấy người Nhan Ý cùng nhóm đạo diễn rời đi trước, những diễn viên khác và nhân viên công tác sau đó cũng lục tục ra về.

Lê Diêu và Đinh Học Đồng đứng ngoài cửa nhìn Nhan Ý, Úc Yến tạm biệt nhóm đạo diễn.

Đinh Học Đồng: “Em xem, có tài nguyên và quan hệ thật tốt, chúng ta tranh thủ nhân vật nam thứ tư, thứ năm lâu như vậy mà đạo diễn cũng không đồng ý, còn hắn thì chỉ cần một câu của quản lý và đàn anh đã có thể giành được vai nữ thứ hai rồi.”

Lê Diêu bầu trời đầy sao nơi xa, đôi mắt to tròn trong trẻo yên tĩnh hiện lên vài phần mờ mịt.

Cậu ta nắm bàn tay, khẽ nói: “Hắn không phải chỉ dựa vào quan hệ, hắn chính là ngôi sao trời sinh.”

Đinh Học Đồng cười nhạo.

Hắn nói: “Đi thôi, chúng ta lại nói chuyện với nhà đầu tư, lần này nhất định có thể.”

Lê Diêu do dự, cậu ta muốn từ chối nhưng bị Đinh Học Đồng kéo đi.

Trên xe, Úc Yến nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhan Ý cầm điện thoại tìm kiếm thông tin của Lê Diêu.

Lê Diêu từng đóng nhân vật nam thứ hai của một bộ phim chiếu mạng, nam diễn viên thứ tư của một bộ phim truyền hình, kỹ thuật diễn xuất bình thường, mức độ hưởng ứng cũng thường thường.

Có 800.000 fans hâm mộ trên Weibo, đúng như những gì Nhan Ý suy đoán, hơn phân nửa là đều là fans mẹ già.

Kỹ năng diễn xuất và thiết lập tính cách không thể khiến cậu ta tỏa sáng, nhưng gương mặt đúng là rất khá, người yêu mến cậu ta ngày nào cũng kêu cậu ta phải tự chăm sóc bản thân thật tốt trên Weibo.

Nhan Ý đưa điện thoại cho Tạ Túc, “A Túc, anh xem cái người tên Lê Diêu này đi.”

Tạ Túc nhận lấy điện thoại, màn hình đang chiếu phân cảnh của Lê Diêu, Tạ Túc chỉ nhìn hai phút, “Không được, kỹ thuật diễn xuất quá bình thường, vô hồn trước ống kính, đọc thoại cũng kém.”

Cậu ta ngẫm nghĩ, lại nói “Trong mấy năm tới, Lê Diêu sẽ không có gì nổi bật.”

“Àiii.” Nhan Ý hoàn toàn bỏ cuộc.

Tạ Túc: “Cậu muốn ký với cậu ta à?”

Nhan Ý: “Bây giờ không muốn nữa rồi.”

Tạ Túc gật đầu, “Ừ, khả năng thu hút fans hâm mộ của cậu ta có hạn.”

Úc Yến đang nhắm mắt chợt hừ lạnh, “Ăn một bữa cơm mà anh cũng muốn ký thêm người mới.”

Nhan Ý: “…”

Đêm nay Úc Yến uống rất nhiều rượu, dáng vẻ không được thoải mái lắm, Nhan Ý không muốn cãi nhau với hắn.

Khoảng thời gian Úc Yến ở Đại Thịnh, có thể nói là ngàn ly không say, không biết vì sao tới nơi này thì phản ứng với rượu của hắn lại có hơi mãnh liệt.

Vừa mới vào nhà, hắn đã nằm nhoài ra sô pha, tinh thần có chút mơ hồ, “Rượu giả hại người.”

Nhan Ý dở khóc dở cười.

Đúng là nó không thể so sánh với rượu ngon mà hắn uống trong hoàng cung, nhưng rượu trong nhà hàng không thể nào là rượu giả được.

Nhan Ý pha cho hắn một ly nước mật ong, đỡ hắn uống xong, Úc Yến nghiêng đầu dựa vào vai cậu, cau mày ngủ thiếp đi.

Nhan Ý yên tĩnh để hắn tựa vào mình, tắt đèn đi, căn phòng chìm vào bóng đêm tĩnh lặng.

Úc Yến thích uống rượu nhưng không thích trên người có mùi rượu.

Nhan Ý từng sợ hãi tiệc tùng cũng không thích mùi rượu, nam giới hay phụ nữ có mùi rượu đến gần, đều sẽ khiến cậu bài xích, bất an.

Giờ phút này, Úc Yến dựa vào cậu ngủ say. Trong không khí thoang thoảng hương rượu xen lẫn hô hấp nhẹ nhàng, Nhan Ý lại cảm thấy an tâm cực kỳ.

Cậu dùng tầm mắt miêu tả ngũ quan của Úc Yến.

Việc ban ngày được cho phép cũng không dám làm lại lặng lẽ diễn ra trong bóng đêm, Nhan Ý vươn tay chạm vào mặt Úc Yến một cách cực kỳ dịu dàng.

“Cảm ơn.” Trong bóng đêm, Nhan Ý thầm nói.

Cậu chưa bao giờ nghĩ, khi một vị vua có quyền lực tối cao phải buông bỏ kiêu ngạo, gian nan thích ứng, phải làm theo ý người khác, còn bảo vệ cậu như vậy.

Nhan Ý không biết, thái tử che mắt cậu trước cảnh tượng máu me hay cái người bị “rượu giả” của thời đại mới hạ gục này càng khiến cậu an tâm hơn.

Cậu cẩn thận đặt Úc Yến nằm xuống sô pha, dùng khăn mặt ướt nghiêm túc lau sạch mặt và tay cho hắn.

Sau khi đắp cho hắn một chiếc chăn mỏng, mới cầm điện thoại đến văn phòng gọi điện thoại cho chủ tịch Quan Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi điện cho Lôi Đồng sau hơn ba năm làm việc tại Quan Nguyệt.

Mười giờ đêm, Lôi Đồng rất mau đã bắt máy.

“Tôi nghe nói hôm nay cậu đã ký hợp đồng với người mới, tôi đã xem tư liệu rồi, ánh mắt của cậu rất tốt.”

Nhan Ý nắm điện thoại, tâm trạng bình tĩnh và vui vẻ, “Hôm nay tôi đã dẫn cậu ấy đi gặp người sáng tạo chính của đoàn phim ‘Tuyết Đầu Tay’, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu ấy sẽ diễn nhân vật nữ thứ hai.”

Bên kia nghe xong thì hơi sửng sốt, tâm tình dường như càng tốt hơn, “Không tệ.”

Dừng một chút, ông ta lại hỏi: “Cậu gọi điện tới có chuyện gì không?”

Nhan Ý cẩn thận nói: “Chủ tịch Lôi, tôi cần một ngôi biệt thự ở Bắc Việt.”

Bắc Việt là nơi Tạ Túc đang sống, không ít trong giới cũng sống ở đó.

Vào ngày công ty bàn giao căn hộ cho Tạ Túc, Nhan Ý cũng đến xem, ở nơi đó cậu mấy ngôi biệt thự vô cùng đẹp đẽ, yên bình giữa chốn ồn ã.

Yên tĩnh, xinh đẹp, lại còn lớn hơn biệt thự bình thường nữa chứ.

Khi đó cậu không thể nào rời mắt được.

Thế nhưng biệt thự quá ít, giá cả lại quá cao, Nhan Ý không dám nghĩ tới.

Chẳng qua hiện tại cậu muốn tranh thủ một chút.

Lôi Đồng: “Như vậy đi Nhan Ý, nếu cậu có thể ký hợp đồng với bốn nghệ sĩ có tư chất giống như Tạ Túc và Úc Yến trở lên, tôi sẽ cấp một ngôi biệt thự cho các cậu ở.”

Nhan Ý: “Chủ tịch Lôi, ý của tôi không phải như vậy, tôi muốn mua, muốn có quyền sở hữu tài sản.”

Nghe nói Bắc Việt là sản nghiệp của nhà Lôi Đồng, sau khi một số nghệ sĩ Quan Nguyệt sống ở đó một thời gian, đã mua lại vì thích hoàn cảnh sống ở đó, tuy nhiên được mua lại đều là chung cư, không nghe nói có biệt thự.

Lôi Đồng cười một tiếng, “Nhan Ý, biệt thự rẻ lắm sao?”

Nhan Ý: “Tôi biết.”

Đầu bên kia trầm mặc một hồi.

Nhan Ý thấp thỏm chờ đợi.

Lôi Đồng hỏi: “Mua rồi cậu tính làm gì?”

Nhan Ý: “Để tôi và nghệ sĩ của tôi ở, Tạ Túc và Úc Yến sẽ chuyển vào đó, những nghệ sĩ ký hợp đồng sau này có thể chuyển vào thì đều chuyển vào sống.”

Lôi Đồng nói: “Nếu đã như vậy thì căn biệt thự 06 sát bờ hồ nhất, 140 triệu.”

Nhan Ý kinh ngạc mở to mắt, cậu cho rằng ít nhất phải mất 200 triệu..

“Cảm ơn chủ tịch Lôi! Tôi, tôi có thể trả trước 50% không ạ?”

Lôi Đồng cười đáp, “Đương nhiên, chỉ cần ngân hàng đồng ý.”

“Cảm ơn chủ tịch Lôi! Cảm ơn chủ tịch Lôi!”

Lôi Đồng cười một tiếng, “Cố gắng làm việc.”

Ông ta lại bổ sung một câu mà ngay cả chính mình cũng cảm thấy sẽ khiến người khác bối rối, “Không cần sợ tôi như vậy.”

“Vâng.” Nhan Ý vô cùng vui vẻ.

Bởi vì quá hưng phấn, giọng nói của cậu không thể khống chế vang to hơn, người bên ngoài dường như bị cậu đánh thức.

Nhan Ý mở cửa đi ra ngoài xem.

Úc Yến đang cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, sau khi nhìn thấy Nhan Ý, vẻ mặt hắn uể oải, “Anh cứ vứt tôi lên sô pha như vậy à?”

Nhan Ý quá vui vẻ nên chỉ cười, cũng không nói bản thân đã cho hắn tựa vào rất lâu, còn lau mặt với tay cho hắn.

Úc Yến làu bàu một câu, không chịu được mùi rượu trên người bèn đi tắm rửa.

Lần này tắm xong không có người sấy tóc cho hắn, Nhan Ý đang hưng phấn ngồi dưới đất chọn lựa bảo vật.

Thông qua chuyển phát nhanh thời không, bọn họ gửi rất nhiều thứ về, rất nhiều thứ đều là hắn chuẩn bị cho Nhan Ý sau khi Nhan Ý tặng quà cho hắn khi còn nhỏ, trong những thứ hắn chuẩn bị cho cậu, Nhan Ý cũng không lấy những món khác, cậu chỉ lấy một ít đồ, được đặt trong một chiếc hộp nhỏ.

Những món quà đã chuẩn bị sẵn không được gửi đi, tâm trạng của Úc Yến khi ấy rất tệ.

Lúc này, Nhan Ý đang vui vẻ lấy một miếng ngọc ra khỏi hộp.

Cậu vỗ lên miếng ngọc, dáng vẻ không nỡ nhưng lại cười rất tươi, “Xin lỗi, phải bán mày đi rồi.”

Úc Yến: “…”

Nhan Ý ngẩng đầu, hai mắt cong cong: “Úc Yến, tôi sắp mua nhà rồi.”

Úc Yến cụp mắt nhìn cậu.

Cậu đang vô cùng vui vẻ, cảm xúc sung sướng khoan khoái không ngừng tuôn ra ngoài, trắng trắng mềm mềm, giống như một chú ốc sên nhỏ đang sủi bọt.

Đối với cậu, nhà ở là một thứ cực kỳ quan trọng, quý giá hơn những bảo vật này, tựa như vỏ ốc sên.

Úc Yến không nhìn nữa, đá một chiếc túi lớn bên chân, “Anh bán hết chúng đi, chuyển nhà rất phiền phức.”

Nhan Ý lắc đầu, “Tôi đổi chút tiền cho cậu, không thể bán hết đi được, sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Có vài bức tranh chữ, vốn là đồ cổ, sau khi được chuyển phát nhanh thời không gửi qua đây, cũng có cảm giác cổ xưa và cảm giác thời đại, nhưng trong lịch sử không có vương triều Đại Thịnh, những nhà thơ và họa sĩ hào hoa phong nhã của Đại Thịnh đều không tồn tại nên rất khó bán.

May mà khi ấy Nhan Ý gửi qua nhiều châu báu ngọc ngà hơn.

“Cậu chọn những món không quá tốt ra đi, để tôi tìm người bán.”

Úc Yến: “Trong hoàng cung Đại Thịnh không có thứ không quá tốt.”

Nhan Ý: “…”

Cậu ngẫu nhiên cầm lấy hai miếng ngọc một lớn một nhỏ lên, “Để tôi tìm hiểu trước vậy.”

Ngọc phỉ thúy là loại đắt nhất về mặt chất lượng, giá cả khác nhau như trời với đất, loại rẻ chỉ có mấy trăm tệ, loại đắt, cậu nhớ rõ có lần nhìn thấy trên bản tin, một chiếc vòng tay thủy tinh màu xanh đế vương nứt vỡ cũ kỹ bán đấu giá tận hai trăm triệu.

Vài năm trong ngành, Nhan Ý cũng quen mấy người có tiền thích ngọc, cũng có mối quan hệ đáng tin cậy.

Hôm sau, Nhan Ý đưa Úc Yến đi gặp trợ lý, vệ sĩ và xem xe bảo mẫu mà công ty cấp cho hắn.

Nhan Ý hỏi đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự: “Sao không có nhà ở?”

Cô gái trẻ đáp: “Vốn là có, nhưng sáng nay chủ tịch Lôi gọi điện thoại nói không cần chuẩn bị căn hộ cho Úc Yến, anh tự chuẩn bị rồi.”

Nhan Ý dở khóc dở cười, giá mua biệt thự thấp như vậy, không phải không có nguyên nhân.

Ông ta muốn Nhan Ý sử dụng biệt thự này để làm việc, không có ý định để cậu sống riêng ở đó.

Sau khi Nhan Ý tra xét thông tin, tham khảo ý kiến của các chuyên gia, cuối cùng mang một miếng ngọc của mình và hai miếng ngọc phỉ thúy của Úc Yến đến phòng đấu giá.

Để chắc chắn, cậu đã chọn một phòng đấu giá đáng tin cậy nhất, đương nhiên chi phí làm thủ tục cũng cao nhất.

Vào ngày đưa Úc Yến đi tham gia đại hội thể thao của ngôi sao, phòng đấu giá cho cậu biết tin ba miếng ngọc của cậu đã được bán với mức giá 33 triệu, 17 triệu và 132 triệu làm Nhan Ý run đến mức không đi nổi nữa.

Úc Yến: “Làm sao vậy?”

Giọng Nhan Ý run run, “Cậu muốn mấy chiếc Lamborghini?”

Úc Yến: “Mười chiếc?”

Nhan Ý: “Có lẽ Đại Thịnh vẫn chưa tiêu đâu.”

Úc Yến: “…”

Cánh tay hắn bị Nhan Ý nắm chặt, “Hai miếng ngọc của cậu, một miếng 17 triệu, một miếng 132 triệu.”

“Viên của anh thì sao?”

Nhan Ý càng phấn khích: “33 triệu! Tôi không ngờ nó giá trị như vậy, tôi, tôi… không lấy những thứ khác nữa đâu.”

Không dám lấy, lấy rồi lương tâm sẽ bất an.

Úc Yến nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt hung ác dữ tợn.

Nhan Ý nhớ lại cảnh tượng đáng sợ khi từ chối quà tặng của bạo quân lúc trước.

Úc Yến: “Cái hộp nhỏ kia của anh chỉ có mỗi miếng ngọc phỉ thúy này.”

Nhan Ý: “…”

Hắn cười lạnh, không biết là đang cười nhạo tên quỷ nghèo bần tiện, hay là tức giận với việc Nhan Ý đã “tỉ mị” chọn quà nhưng lại không nhớ rõ mình đã chọn thứ gì.

Nhan Ý đuổi theo hắn, “Tôi nhớ rõ, tôi nhớ rõ mà, tôi bị ép chọn quá nhiều trang sức, mũ phượng gì đó, chứ không chọn quá nhiều ngọc.”

Úc Yến không để ý tới cậu, lập tức đi đến sân thi đấu.

Trong cơn sốt kiện thân cường quốc trên khắp cả nước, Star Games đã ra đời.

Đây là chương trình tạp kỹ được chính phủ ủng hộ, không chỉ được chiếu mạng, được các nền tảng phát sóng trực tiếp mà còn được các đài truyền hình lớn công chiếu, vô cùng hoành tráng.

Bởi vì cần rất nhiều ngôi sao tham gia, Nhan Ý mới có thể giành được một suất cho Úc Yến.

Nếu đã là đại hội thể thao của người nổi tiếng, tất nhiên phải có đặc điểm của người nổi tiếng.

Ở đây không có nhiều ngôi sao tham gia cử tạ, đấu vật, cho nên hai môn thể thao này dần dần bị hủy bỏ, trái lại có mấy hạng mục được tổ chức đặc biệt để thu hút người hâm mộ, chẳng hạn như thi đấu cưỡi ngựa mà Nhan Ý báo danh cho Úc Yến.

Đại hội thể thao của người nổi tiếng ít đi vài phần nghiêm túc trong thi đấu, lại có thêm sự thoải mái trong chương trình tạp kỹ, ngay cả ngựa để thi đấu, đều có thể tự mang đến hoặc là dùng ngựa được các doanh nghiệp tài trợ cho chương trình.

Có thể học cưỡi ngựa từ bé thì điều kiện gia đình sẽ không kém, phần lớn những người biết cưỡi ngựa trong giới đều là con ông cháu cha, có ngựa của riêng mình cũng không phải là hiếm.

Úc Yến không có.

Nhan Ý cảm thấy không cần thiết phải mua, trực tiếp dùng ngựa được các doanh nghiệp tài trợ cũng được, ở đây không thiếu ngựa tốt.

Có vài thanh niên nhà giàu không quá nổi tiếng trong giới giải trí rất đề cao bản thân, coi thường các ngôi sao cũng không quá nổi tiếng nhưng gia cảnh bình thường, giống như có thể tìm được cảm giác tồn tại và ưu việt trên người bọn họ vậy.

Úc Yến đội một chiếc mũ không có logo thương hiệu, vành mũ đè thấp, vừa bước vào đã đi tìm con ngựa mình cưỡi thử mấy ngày nay, hành động này trong mắt bọn họ lại biến thành biểu hiện xấu hổ của một ngôi sao vô danh.

“Con ngựa ấy mà cũng có người cưỡi hả? Tôi còn tưởng là để trang trí cơ đấy.”

“Cậu cho rằng ai cũng trời sinh tốt số giống Lý đại thiếu mình hay sao, thừa tiền nuôi ngựa con chắc.”

“Không nuôi ngựa thì sao học cưỡi ngựa được? Sao lại đến tham gia thi đấu cưỡi ngựa? Sẽ không té ngựa bởi vì phối hợp không ăn ý chứ?”

“Hầy, cậu không biết sao? Có vài ngôi sao nhỏ hoàn toàn không biết cưỡi ngựa, học gấp hai buổi để tham gia, muốn thu hút đạo diễn và thiết lập hình tượng công tử thôi”

“Gì? Hình tượng công tử cũng muốn thiết lập nữa hả?”

Nghe những lời nói trịnh thượng, châm chọc này, Nhan Ý cũng không hề tức giận, thậm chí còn có chút buồn cười, nhưng cậu cảm thấy Úc Yến chắc chắn sẽ khó chịu.

Cái loại khó chịu này đương nhiên còn có yếu tố “giận cá chém thớt” nữa.

Cơn giận vừa rồi của Úc Yến vẫn chưa nguôi đâu.

Nhan Ý chưa kịp quan sát vẻ mặt của Úc Yến, đối phương đã bị ekip chương trình gọi đi, bên này chuẩn bị ghi hình rồi.

Trong lúc thu hình, những người kia đương nhiên sẽ không tiếp tục nói như vậy, Nhan Ý không lo lắng, điều khiến cậu lo lắng chính là khi Úc Yến tức giận không nghiêm túc ghi hình, sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng khán giả.

Chẳng qua, vừa rồi có ngôi sao nhà giàu nói tới tham gia để thu hút đạo diễn?

Là đạo diễn nào tới đây? Tại sao Quan Nguyệt không nhận được tin tức gì?

Nhan Ý được nhân viên công tác đưa tới khán phòng, cậu nhìn chung quanh, không nhìn thấy đạo diễn lớn nào, chỉ coi những người kia thuận miệng nói mà thôi, đương nhiên cũng có khả năng là đạo diễn xem trên TV hoặc là phát sóng trực tiếp.

Buổi phát sóng trực tiếp của chương trình bắt đầu rồi.

Nhan Ý không nhìn thấy Úc Yến không yên tâm, bèn lấy điện thoại ra nhấn vào livestream.

Bão bình luận trong livestream nhiều hơn dự đoán của cậu.

Nhan Ý đóng bão bình luận, nhìn thấy Úc Yến đã thay trang phục cưỡi ngựa, cởi chiếc mũ vốn đè rất thấp, thay mũ bảo hộ khi cưỡi ngựa, để lộ ra gương mặt đẹp tuyệt vời.

Người sở hữu ngũ quan lập thể, hình dạng khuôn mặt hoàn hảo, làn da không chút hề tỳ vết, thì mũ bảo hộ trên đầu cũng có thể trở thành đồ trang sức.

Rất nhiều bình luận đang điên cuồng tìm kiếm thông tin của Úc Yến.

Nhan sắc đúng là thứ vũ khí sắc bén mà.

Nhan Ý vội vàng gia nhập đội quân bình luận.

[Anh giai này tên Úc Yến, chị em mau lên Weibo hóng lẹ, có hình selfie của ảnh kìaaaa]

[Huhu Úc Yến cưa cưa ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh nhìu lun á!]

[Tui thấy bảng tên của ảnh rồi, tên Úc Yến á!]

[Sao Úc Yến mlem quá vậy! Mỗi một giây trên màn ảnh đều là đòn nhan sắc chí mạng, tui sắp không thở nổi dòi!]

Tuyển thủ dự thi dắt ngựa ra, Nhan Ý có thể quan sát hiện trường rồi, cậu ho nhẹ một tiếng, bảo trợ lý bình luận thay mình rồi cất điện thoại đi, yên tâm xem hiện trường.

Thi đấu cưỡi ngựa ở Star Games chia thành hai vòng đấu chính, vòng loại và vòng chung kết, trận đấu loại là vượt chướng ngại vật, trận chung kết là cưỡi ngựa trình diễn.

Vòng đấu loại của Úc Yến ở trận thứ ba, trận này có sáu người, Úc Yến là người thứ tư xuất hiện.

Các ngôi sao nam đều mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, khi dắt ngựa ra sân cực kỳ bắt mắt, khiến khán ra không người hò reo.

Đây là hạng mục thi đấu có lượng người xem đông đảo nhất và được khán giả yêu thích nhất trong đại hội thể thao, nam giới thích cảm giác ngồi trên lưng ngựa phi nước đại, phụ nữ lại thích dáng vẻ cưỡi ngựa của đàn ông, nhất là trong thời nay, cưỡi ngựa không chỉ để đánh giặc, mà còn mang nhiều ý nghĩa khác nữa.

Đó có thể là ưu nhã, là quý phái, cũng có thể là mạnh mẽ, là chinh phục, thỏa mãn hết thảy ảo tưởng.

Nhan Ý liếc mắt đã thấy Úc Yến, không phải cậu cảm ứng được, mà là bởi Úc Yến quá mức nổi bật, cho dù đứng giữa một đám minh tinh, hắn cũng loá mắt như hạc giữa bầy gà.

Đặc biệt là động tác lên ngựa.

Những thí sinh khác đều ôm bờm ngựa, siết dây cương, chân dẫm bàn đạp để leo lên ngựa, mà khi người xem đều chưa nhìn rõ, Úc Yến xoay người một cái đã ngồi trên lưng ngựa, vừa nhanh vừa ngầu.

Cái động tác này đã dấy lên những tiếng la hét đầu tiên tại hiện trường.

Nhan Ý nghe mọi người xung quanh sôi nổi bàn tán, có phải hắn đã bay lên hay không.

Trước mặt cậu là một người nước ngoài tóc vàng, phấn khích đến mức đứng bật lên, bất chấp lời khuyên can của nhân viên công tác, chạy đến bên hàng rào bảo hộ để nhìn rõ hơn, không chỉ vậy, Nhan Ý thấy anh ta còn lôi ra một cái kính viễn vọng.

Nhân viên công tác kia không hiểu sao lại không ngăn cản nữa, để mặc anh ta trèo lên rào chắn quan sát.

Thí sinh đầu tiên ra sân đã đã lên ngựa sẵn sàng, trận đấu lập tức bắt đầu.

Nhan Ý đang nhìn người nước ngoài kia, lại nghe thấy tiếng hét lớn từ đằng sau phía bên trái: “Mau mau mau, trận đấu sắp bắt đầu rồi, cược xong thì buông tay[1]!”

[1] Nguyên tác là 买定离手 (cược xong thì buông tay) là một câu cửa miệng, nơi đặt cược lớn – nhỏ sớm nhất là sòng bạc, trong khi giao dịch sẽ có một số người do dự không biết có nên thay đổi hay không, nên nhà cái sẽ nói “cược xong thì buông tay” có nghĩa là đặt tiền trên mặt bàn rồi thì đừng nhích tới nhích lui, thay đi đổi lại nữa.

Nhan Ý: “…”

Chẳng qua được mấy giây, cậu đã quay đầu lại nói: “Mọi người đang gì thế? Đang cá cược xem ai thắng sao?”