Nhu Giá

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chó Thích Nhung.

Thích Nhung đã đi rồi mà Trần Nhu đã thầm mắng chàng hết nửa ngày trời.

Biết làm sao được đây, là một tiểu thư nhà quan có tri thức, lại hiểu lễ nghĩa, mắng tới mắng lui cũng chỉ mắng ra được có mấy chữ đó.

Trần Nhu bò lên gác thêu, tay nàng chống lên trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, toàn bộ phong cảnh trong viên đều xuất hiện trong đáy mắt nàng, hành lang đình nhỏ, núi giả nước trôi, trúc xanh hoa đỏ, hai tiểu nha hoàn ở dưới hiên đang châu đầu ghé tai vừa cười đùa vừa thêu thùa.

Bên ngoài tường là một cây hạnh hoa đương lúc nở rộ, khi gió thổi qua, hạnh múa dồn dập, mấy bông hoa lớt phớt bay vào viên.

Bảo Thích Nhung giúp mình đưa một nữ tử có nhạc tịch [*] ra ngoài, Trần Nhu cũng biết suy nghĩ của mình hơi kỳ quặc, nhưng khi đối diện với Thích Nhung, nàng đã không hề kiêng dè gì mà đã nói thẳng ra như thế.

[*] Tịch giống như sổ hộ khẩu, Trung Quốc xưa chia làm các tịch khác nhau, nhạc tịch là người ca hát nhảy múa mua vui.

Nàng đã quên mất rằng, nàng của bây giờ chỉ là một tiểu thư khuê các có cơ thể ốm yếu, bị nhốt trong phòng, không thể tự quyết định bất kỳ chuyện gì.

Không phải là Trần Thái hậu miệng vàng lời ngọc, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không phải là người được người ta bảo vệ nữa.

Dù có là Trần Thái hậu thì cũng vậy cả thôi.

Đều chỉ là một con chim trong lồng.

Chẳng qua, nàng chỉ chuyển từ một cái lồng sắt sang một cái lồng sắt lớn khác mà thôi.

Muộn hơn một chút, Trần Trưng tới thăm nàng,

“Huynh nghe nói lúc Thích Nhung rời khỏi thì sắc mặt không được tốt cho lắm, muội cũng vậy, cãi nhau hay là làm sao đấy?”

“Không sao hết ạ.” Trần Nhu không muốn đề cập đến Thích Nhung với huynh ấy, kéo tay ca ca mình rồi nói: “Ca ca, muội muốn học cưỡi ngựa.”

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, Trần Nhu đã biết Trần Trưng không thể đồng ý với nàng, từ nhỏ, cũng vì sức khỏe của mình mà nàng không thể làm cái này rồi lại không thể làm cái kia, đừng nói là cưỡi ngựa, đến cả việc đi ra khỏi cái viên này cũng khó nữa là.

Nhưng bây giờ nàng cũng không muốn quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa, dù sao, nàng đã chịu một trận ở chỗ Thích Nhung rồi, bây giờ có chịu thêm một trận từ ca ca cũng không có gì ghê gớm hết.

Chuyện tốt gộp thành đôi.

Ăn mắng cũng gộp thành cặp.

Coi như là tác thành cho tình huynh đệ của hai người bọn họ.

Nghe xong lời mà Trần Nhu nói, Trần Trưng lại không hề nổi giận, mà huynh ấy chỉ dịu giọng hỏi: “Sao đột nhiên muội lại muốn học cưỡi ngựa?”

Bên tai là huynh trưởng nói năng nhỏ nhẹ, mũi Trần Nhu xon xót, nghẹn ngào, rầu rĩ nói: “Muội chỉ muốn biết cảm giác ngồi trên lưng ngựa sẽ như thế nào.”

Nàng biết câu này của mình nghe rất tùy hứng, dù gì thì hôm trước nàng mới té xỉu một lần, với sức khỏe đó thì nàng có tư cách gì đòi học cưỡi ngựa.

Trước kia nàng chưa bao giờ muốn làm cho cha và phụ thân lo lắng cho mình, luôn ngoan ngoãn dưỡng bệnh trong phòng, rất hiếm khi yêu cầu điều gì, mà giờ đây, nàng lại bất chấp hết tất cả, thật ra đã trở nên tùy hứng hơn trước rất nhiều.

“Được.”

Trần Nhu ngẩn người, “được” nghĩa là sao cơ?

“Ca, huynh đồng ý rồi ư?”

“Muội, muội… có thể cưỡi ngựa à?”

Trần Trưng gật đầu, dịu dàng xoa đầu nàng, cười bảo:

“Cô nương tiểu thư nhà khác có thể cưỡi ngựa ra ngoài đi chơi, vì sao muội muội ta lại không được?”

Niềm vui mừng to lớn lan tràn trong lòng, cả người Trần Nhu như đang được ngâm trong nước ngọt, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi sự ấm ức mà nàng đã chịu trong hôm nay như tan biến đi hết, gần như chẳng còn đâu, nàng kích động mà ôm lấy huynh trưởng trước mắt mình.

Quả nhiên vẫn là ca ca ruột thương nàng nhất.

Có ca ca là tốt nhất.

Trần Trưng ôm nàng, vỗ vỗ lưng nàng, dịu dàng bảo:

“Huynh có thể cho người tới dạy muội cưỡi ngựa, trước mắt đừng để phụ thân biết chuyện này, đừng sợ, có chuyện gì thì ca ca sẽ chịu trách nhiệm.”

“Nhưng phải muội hứa ba điều, Tiểu Thất nhà chúng ta có thể cưỡi ngựa đạp thanh, nhưng đánh mã cầu thì đừng.”

Trần Nhu vui vẻ gật đầu.

“Muội nghe ca ca hết.”

Nhìn thấy sự vui sướng trong đáy mắt nàng, Trần Trưng cảm thấy thỏa mãn, huynh ấy do dự một lúc, sau đó thử dò xét mà hỏi: “Để Thích Nhung dạy muội cưỡi ngựa thì sao?”

“A?” Chuyện này không khiến cho Trần Nhu ngẩn người, mà chỉ khiến nàng đần người ra thôi.

Nàng còn nghĩ rằng, cùng lắm thì Trần Trưng sẽ tìm một nữ kỵ sư tới dạy nàng cưỡi ngựa, không ngờ Trần Trưng lại đề nghị để cho chó Thích Nhung tới dạy nàng cưỡi ngựa.

Trần Nhu lắp bắp, suýt thì cắn phải đầu lưỡi của mình: “Để… để huynh ấy tới dạy muội ư?”

Tim nàng đập nhanh đến nỗi suýt thì tạm ngưng lại, lại không phân biệt nổi, rốt cuộc mình thấy kinh hách [*] hay kinh hỉ, hay là nửa nọ nửa kia.

[*] Kinh hách là ngạc nhiên sợ hãi, kinh hỉ là ngạc nhiên vui mừng

Nhìn thấy phản ứng của Trần Nhu, Trần Trưng biết muội muội cực kỳ khó xử trước vấn đề này, chỉ là, huynh ấy cũng có những suy tính của riêng mình.

“Tiểu Thất, ở thành Trường An này, nếu tiểu Hầu gia nhận thuật cưỡi ngựa đứng thứ hai thì không có ai dám nhận thứ nhất đâu, để hắn dạy muội đi, thế thì ca ca mới yên tâm hơn một chút.”

“Còn nữa, ca ca biết muội ở nhà mãi cũng buồn, từ nhỏ tới lớn, ngay cả thành Trường An mà muội cũng chưa đi được mấy lần, bây giờ đang độ ba tháng xuân, ca ca bảo Thích Nhung dẫn muội ra ngoài thành cưỡi ngựa đạp thanh, xưa nay hắn thích du săn, rất quen thuộc với vùng rừng núi…”

Nếu dạy Trần Nhu cưỡi ngựa ở trong thành thì chưa chắc đã giấu được phụ thân, chẳng thà cứ nói Thích Nhung dẫn nàng ra ngoài thành, vừa hay có thể để muội muội ra ngoài hít thở không khí.

Không chỉ có kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu mà Thích Nhung còn biết phân biệt, nuôi, dạy ngựa, chọn tới chọn lui trong đầu, Trần Trưng không thể chọn ra được người nào phù hợp hơn chàng.

Cưỡi ngựa tuy phong nhã vui vẻ nhưng đây cũng là một chuyện nguy hiểm, nếu giao muội muội ruột của mình cho người khác, Trần Trưng không thể yên tâm nổi.

Có Thích Nhung ở đó, những cái khác thì tạm thời chưa nói đến, nhưng chắc chắn chàng sẽ không khiến muội muội mình phải có thêm bất kỳ một vết thương nào.

“Tiểu Thất, muội thấy vậy có được không?”

Trần Nhu cúi đầu, do dự túm chặt ống tay áo của Trần Trưng, nàng không biết bản thân mình phải đùn đẩy bao lâu mới đồng ý được.

Trần Trưng thấy thế thì bất đắc dĩ lắm: “Nếu muội không thích thì ca ca sẽ nghĩ cách khác.”

“Vậy…” Trần Nhu cắn môi dưới, giả bộ miễn cưỡng, ghét bỏ mà nói: “Để huynh ấy dạy đi ạ.”

Chó Thích Nhung.

“Được.” Trần Trưng cười.

Trần Nhu có chút tò mò, nàng hỏi: “Ca, Thích tiểu Hầu gia sẽ đồng ý thật ạ?”

Trần Trưng cong môi cười: “Muội là muội muội ruột của huynh mà, sao hắn không đồng ý cho được.”

“Với cả, nếu hắn không đồng ý thì ca ca sẽ chiều theo ý hắn.”

Trần Nhu: “…???”

Chiều theo ý hắn?

Thích Nhung có ba phủ đệ trong thành Trường An, một là phủ tướng quân, hai là phủ công chúa, ba là Hầu phủ của chàng. Phủ tướng quân gần Trần gia, chỉ là, quanh năm suốt tháng Thích Nhung không bước chân vào phủ tướng quân lấy một bước, bình thường chàng đều ở trong Hầu phủ của mình.

Trần Trưng cưỡi ngựa dắt theo người đến Hầu phủ tìm chàng.

Bởi vì hai người làm bằng hữu hợp ý nên huynh ấy tới thì không cần phải thông báo, kẻ hầu sẽ dẫn huynh ấy đi thẳng vào Hầu phủ.

“Tiểu Hầu gia đang luyện thương pháp ạ.”

Trần Trưng đi xuyên qua cổng trăng vòm thì trông thấy một loạt giá đựng vũ khí, Thích Nhung mặc đồ đỏ cầm thương bạc trong tay, hoặc đâm, hoặc hất, hoặc quét, thân thương run rẩy như rồng bơi, lộn ngược ra sau, đâm ngược, lấy eo đỡ thương, hai tay như rồng vọt lên, bên tai chỉ nghe được tiếng xé gió vù vù, mắt thường thì gần như không thể nhìn thấy được mũi thương đang ở chỗ nào.

Trần Trưng cũng thấy hứng thú, tiện tay tóm lấy một cái gậy gỗ tấn công về phía chàng, Thích Nhung không tránh mà tiến tới, tay rung thương hoa mắt, mũi thương xoay chuyển đâm tới hướng của huynh ấy, Trần Trưng tránh trái tránh phải tầm bảy, tám cái, lại qua thêm mấy hiệp, huynh ấy nắm gậy dài trong tay hòng cản lại, rồi “đùng” một tiếng, chỉ thấy gan bàn tay chấn động, gậy gỗ trong tay rớt xuống đất.

Tua rua đỏ trước mắt nhoáng lên, mũi thương đâm thẳng tới họng huynh ấy.

Trần Trưng xoa cổ tay, cười với chàng: “Ta mang rượu tới mà ngươi lại đón khách như vậy đấy à?”

Tùy tùng dâng hai bầu rượu lên, Trần Trưng nhận lấy, vứt một bầu qua cho Thích Nhung.

Thích Nhung thu thương lại, ngồi chung với huynh ấy trên thềm đá dưới hiên, chàng mở bầu rượu ra, ngửa đầu uống một ngụm, trái cổ lên xuống, rồi sau đó chàng nhìn về phía Trần Trưng, hỏi: “Có chuyện gì?”

Trần Trưng cười: “Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi à?”

Thích Nhung không đáp lời huynh ấy, chỉ lo uống rượu.

“Chuyện trong phủ công chúa Trường Nhạc hôm ấy, vốn dĩ ta nên nói một tiếng cảm ơn với ngươi, nhưng ta chưa từng nói một chữ cảm ơn, bởi vì ta biết, giữa chúng ta không cần tồn tại hai chữ đó.”

Thích Nhung liếc mắt nhìn huynh ấy, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

“So với ngươi, ta lớn hơn một tuổi, tuy ngươi chưa bao giờ gọi ta là “ca ca”, nhưng ở trong lòng ta, ta vẫn luôn muốn đối xử với ngươi như đệ đệ ruột thịt.”

Thích Nhung bỏ bầu rượu xuống, lạnh lùng bảo: “Ngươi còn nói nữa thì ta sẽ thả chó.”

Lời đồn đại trong thành Trường An về Thích tiểu hầu gia chàng cũng không sai, trong Hầu phủ của chàng, thứ khác thì chưa chắc là có nhiều hay không, chỉ riêng chó dữ ưng mạnh là nhiều nhất.

Nghề ăn trộm cũng có một truyền thuyết: Thà vào hoàng cung trộm chứ không vào phủ Võ An Hầu.

Trần Trưng “chậc” một tiếng: “Ngươi thả Ô Vân ra cho ta nhìn một cái đi, lâu rồi chưa thấy nó, để ta cho nó ăn.”

Thích Nhung giơ tay lên, lập tức có người dắt hơn mười con chó dữ đến, đám chó dữ đó hoặc đen hoặc cam hoặc vàng, đều có thân to như lừa, tiếng sủa như sư tử.

Hai người cùng cho chó ăn.

Trần Trưng xoa đầu “Ô Vân”, toàn thân của con chó đen này được bao phủ bởi bộ lông trơn bóng, cao chừng nửa người, nhìn răng nanh của nó, không biết đã nghĩ đến cái gì mà Trần Trưng lại nhỏ giọng than thở một câu: “Nếu Tiểu Thất mà trông thấy cảnh này, thì chắc là sẽ được khiêng ra ngoài mất thôi.”

Thích Nhung nghe vậy thì nhướng mày hỏi: “Thất cô nương nói gì với ngươi?”

“Con bé là muội muội ta mà, muốn cái gì thì người làm ca ca như ta có thể không đồng ý với nó hay sao?”

Thích Nhung lạnh lùng hỏi tiếp: “Ngươi đồng ý rồi?”

“Đồng ý rồi, nên ta mới tới tìm ngươi.”

Thích Nhung hừ lạnh một tiếng.

Trần Trưng nói: “Ngươi thì sao, có đồng ý không?”

“Không.”

“Ta còn chưa nói hết mà, ngươi đừng vội từ chối.” Trần Trưng thở dài: “Tiểu Thất nói muốn học cưỡi ngựa, ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ tới ngươi, ngươi dạy nó đi, thuận tiện dẫn con bé ra ngoài thành giải sầu.”

Thích Nhung hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại kịp thì giọng nói còn to hơn: “Học cưỡi ngựa? Chuyện này mà ngươi cũng đồng ý cơ à, sức khỏe của muội ấy như thế nào mà ngươi không rõ hay sao?”

“Chẳng lẽ phải giam nó mãi?” Trần Trưng trầm giọng, nói hết những lời sau khi Trần Nhu té xỉu tỉnh lại cho Thích Nhung.

… “Từ nhỏ tới lớn muội đều ở trong viên, trừ dưỡng bệnh ra thì chỉ có dưỡng bệnh, không thú vị gì cả.”

… “Ca, những ngày tháng như thế, muội dám đảm bảo là huynh không bao giờ muốn trải qua, dù chỉ là một ngày…”

Thích Nhung mím môi, cuối cùng thì chàng vẫn đáp: “Được rồi.”

“Muội muội ta chính là muội muội ruột của ngươi, giúp ta chăm coi con bé cho tốt.”

——————

Chú thích bằng hình ảnh:

[*] Cổng trăng vòm

undefined