Nhu Giá

Chương 17



Trần Hiến sờ râu, nói: “Bây giờ cảnh xuân đương đẹp, con bé đã lớn như vậy rồi, con cũng đừng gò bó muội muội của con quá, cứ để nó đi đến mấy buổi tụ hội của các phu nhân tiểu thư, đạp thanh ngắm cảnh với mấy người này.”

Trần Trưng cười gật đầu: “Con cũng đang có ý đó.”

“Con bé có mong muốn rời phủ thì rời, nó muốn coi sóc mấy cửa hàng thôn trang kia thì tùy nó đi, nương nó có để lại một thôn trang suối nước nóng ngoại thành, trước kia, lúc mẫu thân con còn sống, mỗi năm ta đều ra đó ở cùng nàng ấy vài ngày, bây giờ cũng đã nhiều năm chưa đến xem lại rồi…”

“Nếu con bé nó thích thì sai người dọn dẹp một chút, để nó đến thôn trang nghỉ ngơi mấy ngày.”

“Con kết giao với nhiều tuấn tài nhược quán [*] một chút, chọn vài người từ trong đó, vẻ ngoài nổi bật như rồng như phượng, chi lan ngọc thụ, phải có tài hoa, hiểu âm nhạc, quan trọng nhất là nhân phẩm phải được xếp vào hàng tốt nhất, rồi để muội muội con gặp được người nọ đúng lúc.”

[*] Nhược quán: những thanh niên trưởng thành từ 20 tuổi sẽ được gọi như vậy.

“Không, phải để cho cha gặp trước.”

“Cha cũng không mong muội muội con gả cho nhà quyền quý nào, danh môn vọng tộc cũng được, thứ tử nhà nghèo cũng ổn, ta chỉ mong người nọ trân trọng, yêu thương, kính trọng A Nhu.”

“Hắn chỉ được cưới thê tử, không được nạp thiếp, phải đối xử tốt với muội muội con cả đời này, không để con bé chịu chút ấm ức.”

Nói xong lời cuối, Trần Hiến cười: “Ta nói thì không tính, vẫn phải để muội muội con thích.”

Sau khi Trần Trưng rời đi, Trần Hiến đứng một mình dạo quanh trước bức họa, ông nhìn vào người trong tranh, sau đó ông đi đến chỗ kệ sách, mở một ô âm tường trên vách tường ra rồi lấy hai tờ giấy hoa sen có hoa văn vàng cất trong đó.

Ông đi đến chỗ ngọn đèn trên bàn, cách một lớp lưới, ông thấy một ngọn lửa màu vỏ cam sáng quắc, vầng sáng hắt lên mặt ông.

Trần Hiến mở chụp đèn ra, đưa giấy hoa sen trong tay vào ngọn lửa, rất nhanh sau đó, nó bốc cháy, có một ngọn lửa bùng lên.

Ông ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa đỏ thiêu cháy tờ giấy trước mặt.

Cũng không biết vì sao, sau khi đốt một chỗ có kích thước khoảng bằng ba đồng xu, thì ngọn lửa lại tự tắt.

“Cũng được.”

Trần Hiến thở dài một hơi, cũng không đốt tiếp, mà ông bỏ hai tờ giấy hoa sen vào ô âm tường.

Nam Tranh đã vào sống trong biệt viện được vài ngày.

Ngoài viện có người canh gác, nàng ấy bị nhốt trong viện không ra hay vào gì được, ngoài ra thì nơi đây còn có nha hoàn Ánh Liễu cũng xuất thân từ Giáo Phường Ty như nàng ấy.

Lúc đầu, chủ tớ hai người đều nơm nớp lo sợ. Dù sao thì, người đưa nàng ấy từ chỗ kia ra cũng không phải người bình thường hay gì, mà là tiểu bá vương nổi tiếng lẫy lừng trong thành Trường An, ngoại sanh ruột thịt mà Hoàng đế yêu thương nhất, con trai độc nhất của Trưởng công chúa Hoa Dương và Thích tướng quân – Thích Nhung, Thích tiểu Hầu gia.

Ánh Liễu nói: “Chẳng lẽ tiểu Hầu gia nhìn thấy tiểu thư trong phủ công chúa, muốn sắp xếp người ở đây để làm ngoại thất [*] ư?”

[*] Giống như tình nhân bây giờ vậy, ngoại thất là người chung sống như vợ chồng với một người đàn ông nhưng lại không kết hôn theo đúng pháp lý, còn thấp hơn cả hầu ngủ.

“Tiểu thư, người phải mau chóng lo lấy lòng tiểu Hầu gia mới đúng.”

Nam Tranh lại không nghĩ như vậy.

“Trần Thất cô nương ta trông thấy hôm ấy, mà trong mắt hắn, nàng ấy cũng chỉ là kẻ bình thường như bao người, thế thì sao hắn lại nhìn trúng ta cho được?”

Ánh Liễu nói: “Cô nương, người chớ có khiêm tốn quá, vẻ ngoài của người như hoa như trăng, cũng có tư sắc khiến người ta động lòng mà.”

Nam Tranh chỉ cái sân nhỏ của nhà dân bên ngoài, nói với vẻ bình tĩnh: “Tiểu Hầu gia là nhân vật kim quý như thế, dù có muốn nuôi ngoại thất thì ngài ấy cũng sẽ không nuôi ở cái chốn này.”

Ánh Liễu ngẫm tới cháo trắng rau xào hằng ngày, rồi lại nghĩ đến danh tiếng ngoài đường của Thích tiểu Hầu gia, thấy loại chuyện như là “nuôi ngoại thất” này mà đặt trên người tiểu Hầu gia ấy à, gần như là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Ngày nào người kia cũng đều dặn dò bọn họ ngồi dưới hiên thêu thùa, đã coi bọn họ là tú nữ [*] rồi.

[*] Người con gái thêu thùa, không phải tú nữ trong cung.

Ánh Liễu nghi ngờ: “Hay là tiểu Hầu gia cảm thấy dáng vẻ tiểu thư trông giống người có kỹ thuật thêu thùa tốt, cho nên ngài ấy mới đưa ra làm…”

Làm một tú nương?

Nam Tranh thở dài, cũng không biết cảnh ngộ như vậy có tốt hơn so với lúc trước không, tuy rằng viện nhỏ này tĩnh mịch thảnh thơi, nhưng án nhà nàng ấy…

Đúng là nàng ấy cũng có chút trông mong, trông mong mình có thể gặp được Thích tiểu Hầu gia.

Ánh Liễu: “Cô nương, em vẫn thấy người đừng gặp ngài ấy mới tốt, em sợ người bị tiểu Hầu gia đánh gãy chân.”

Nam Tranh: “… Chẳng phải em mới nói ta có vài phần tư sắc à?”

Một ngày nọ, Nam Tranh và Ánh Liễu dùng cơm trưa xong, cuối cùng thì ngoài kia cũng có người gọi đến, nói muốn để cho nàng ấy đi gặp một người.

Tim Nam Tranh đập như sấm, nghĩ, cho dù có phải “xuống núi đao lên biển lửa” thì mình cũng phải đi một chuyến, nhưng nàng ấy chưa từng nghĩ đến việc, ở một nơi như trong cái viện nhỏ này, người mà mình gặp được không phải là ai khác, mà là Trần Thất cô nương – người mình đã từng thấy ở phủ công chúa ngày ấy.

Thì ra nàng mới ra đại ân nhân của mình.

Một mình Trần Nhu nói chuyện với nàng ấy cả nửa canh giờ, sau đó nàng lấy một tấm danh thiếp ra và nói: “Từ hôm nay trở về sau, ngươi chính là Triệu Quy Nam.”

“Nếu vụ án của nhà ngươi đã kết thúc thì ngươi có thể quay lại thân phận ban đầu.”

Nam Tranh quỳ xuống vái lạy một cái: “Đại ân đại đức của Thất cô nương, chắc chắn Nam Tranh sẽ đền ơn trả nghĩa, làm trâu làm ngựa cho người.”

Trần Nhu cho nàng ấy một thân phận mới, để nàng ấy nhậm chức quản gia của cửa hàng nhà mình, tuy còn chưa biết năng lực của nàng ấy ra sao nhưng Trần Nhu lại nghĩ, dù sao thì giúp một cô nương tránh khỏi tai ương cũng là làm một việc tốt.

Nếu không nhờ có Thích Nhung ra tay, chỉ e là nàng ấy sẽ rơi vào tay Tam hoàng tử.

Nam Tranh, Triệu Quy Nam, đúng là nàng ấy cũng có chút năng lực, chưa đầy mấy ngày đã giúp Trần Nhu làm thịt mấy con chuột béo, lục soát kho lúa trong nhà.

Đúng là trong những năm gần đây đã có vài người lén nuốt không ít tiền.

Giết gà dọa khỉ, Triệu Quy Nam đã giúp nàng chỉnh đốn lại cửa hàng một cách mạnh mẽ.

Trần Nhu để nàng ấy lên đường tới Thôi gia ở Giang Nam, Thôi gia là một dòng họ lớn và quyền thế ở Giang Nam, có vô số tàu thuyền, để nàng ấy đến Thôi gia bàn bạc, buôn hàng từ Nam ra Bắc, mua bán trên biển, nghĩ cách giúp nàng kiếm nhiều tiền.

Nàng muốn mua đất, nhiều thuế thóc, trồng thuốc.

Trần Nhu đang học làm bánh trung thu trong phòng bếp nhỏ ở viên.

Nàng còn chưa học thành thạo tay nghề làm bánh trung mà đã sai người chế ra một đống khuôn bánh trung thu đẹp, in hình hoa mẫu đơn, thược dược, hoa mai…

Trần Nhu vui vẻ in ra một đống lớn, nhưng sau đó ngẫm lại, có lẽ nàng thích thật đấy, nhưng chưa chắc là Thích Nhung đã thấy thích, vì thế nàng đành ngoan ngoãn đi tìm người vẽ lại bảng chữ mẫu của danh gia để làm mấy chữ “phúc” xinh đẹp.

Tuy nàng cố tình in một vài chữ linh tinh như “Ta thích huynh”.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại lại thấy kín đáo quá đi mất!

A Phúc gì gì đó, rất hợp với chàng.

Phúc Nhung Phúc Nhung, phù dung phù dung, nghe thôi là đã thấy mang theo ngụ ý tốt.

Ca ca nói lúc nhỏ nàng đã từng nuôi một con thỏ, tên nó là A Phúc.

Triệu Quy Nam giúp nàng xử lý một vài người, trong tay Trần Nhu cũng đã có nhiều thêm mấy tấm ngân phiếu vạn lượng, hơn nữa, sức khỏe nàng đã tốt lên rồi, có thể tự do rời phủ, vậy nên nàng bèn nghĩ đến chuyện ra ngoài dạo phố đi chơi.

Còn mua chút quà cho phụ thân, huynh trưởng với người nào đó nữa.

Nàng mặc áo khoác nam màu xanh dương, cũng bôi trét mặt như lần trước, dẫn theo Cẩm Họa ra ngoài.

Trong ngực mang theo hơn vạn lượng ngân phiếu, Trần Nhu lại bảo Cẩm Họa đổi một túi bạc vụn và tiền đồng cho mình trước.

Thậm chí, nàng đã từng sờ đến túi đựng tiền của ca nàng.

Là một quý nữ nhà giàu được nuôi trong khuê phòng, nàng chưa bao giờ tự tiêu tiền của mình mua đồ.

Trước khi ra ngoài, nàng rất thèm thuồng khi thấy người ta đếm tiền đồng, đếm bạc vụn để trả tiền.

Nói ra có thể là người khác sẽ không tin, chính nàng cũng cảm thấy nàng không thể nói những suy nghĩ này với người ngoài được.

Tóm lại, hôm nay, nhất định nàng phải tự tiêu tiền mới được.

Trần Nhu dẫn Cẩm Họa đi tới chợ phía Đông ở Trường An.

Chỗ này là một nơi vô cùng náo nhiệt, trước mắt nàng, các cửa hàng mọc san sát nhau, thương nhân tụ tập, tửu quán, tiệm tơ lụa, tiệm cầm đồ, tiệm đồ cổ… Các đồ vật trước mắt rực rỡ muôn màu, Trần Nhu nhìn mà hoa hết cả mắt, trong thoáng chốc, nàng không biết mình nên mua gì nữa.

Nàng phát hiện ra rằng, hình như không có thứ gì nàng cần phải mua thật.

Nhưng đây là lần đầu tiên nàng được đếm tiền mua đồ, không thể mua thứ đồ chơi gì đó quá tùy tiện.

Trần Nhu xách theo túi tiền, rơi vào trạng thái do dự.

Đắt quá thì không cần đếm tiền đồng, hình như, thứ cần đếm tiền đồng thì nàng lại không cần đến.

Cẩm Họa đề nghị: “Cô nương, người đi mua bánh bao thịt nhé?”

Trần Nhu hỏi: “Em ăn không?”

Cẩm Họa lắc đầu: “Em không đói.”

Trần Nhu thấy tiệm bánh bao nhà người ta có lồng hấp xếp chồng cao cao, từng đợt hơi trắng bốc về phía trước, chỉ cảm thấy cực kỳ tò mò, rất sợ lồng bị đổ.

Nàng từng có dã tâm muốn mua bánh bao thịt, nhưng nàng có mua thì nàng cũng không ăn, cũng không phù hợp cho lắm.

Bánh bao nguội rồi thì không thể ăn được nữa.

Trần Nhu dẫn theo Cẩm Họa đi tiếp về phía trước, thấy một cửa hàng điểm tâm… Lạc Phương Trai, nàng muốn không để ý tới cửa hàng này cũng khó, người tới mua điểm tâm đã xếp hàng dài ra tới bên ngoài luôn rồi.

Nhìn thấy trường hợp này, mắt Trần Nhu lóe sáng, lập tức đưa ra quyết định luôn.

Vậy thì tiêu tiền ở chỗ này đi.

Nàng từng ăn điểm tâm của Lạc Phương Trai, thích ăn bánh đậu đỏ của nơi này lắm, nàng vô cùng thích nhân đậu đỏ nghiền bên trong, khi làm bánh trung thu, nàng đã nghĩ đến việc mình phải làm nhân bánh trung thu đậu đỏ nghiền.

Trần Nhu nghĩ, nếu có thể biết được cách nghiền nhân đậu đỏ của Lạc Phương Trai thì tốt rồi.

Nàng bảo Cẩm Họa đứng chờ một bên, còn mình thì đi xếp hàng mua điểm tâm, Cẩm Họa dở khóc dở cười, nào có cái lý để cô nương gia nhà bọn họ đi xếp hàng cơ chứ.

Cẩm Họa vội chen qua: “Công tử, để em xếp hàng mua điểm tâm cùng người.”

Hai người bọn họ xếp hàng chưa bao lâu thì đã có một người đi tới, gọi một tiếng “Thất công tử” rồi mở một tờ giấy ra ngay trước mặt nàng.

Trần Nhu nhìn thoáng qua, bên trên viết: “Cầm lệnh bài vào đi.”