Nhu Giá

Chương 30



Một đêm mộng đẹp.

Đã một thời gian dài không ngủ yên ổn như vậy rồi, Trần Nhu ngủ thẳng một giấc dài, đến lúc mặt trời chiếu trên ba sào mà nàng vẫn còn chìm trong giấc mộng, không chịu tỉnh lại.

Trong lúc còn đang mơ màng, Cẩm Họa tới gọi nàng ba lần, nàng vẫn nằm trong ổ chân như thế, trùm gối mềm lên đầu.

Cẩm Họa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó lại lén cười vài tiếng.

Nhớ tới lúc tiểu Hầu gia rời đi có dặn dò nàng ấy, dặn hết chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cuối cùng Cẩm Họa cũng thấy yên lòng, cô nương và tiểu Hầu gia đã hòa thuận lại rồi.

Đã thấy cô nương khó chịu nhiều ngày qua, sao nàng ấy đành lòng cho được.

Ngủ tới giữa trưa, cho dù không muốn dậy thì Trần Nhu vẫn phải tỉnh vì đói.

Sau khi thức giấc, Trần Nhu nhìn khắp mọi nơi, trên giường chỉ còn lại mỗi mình nàng, không tìm thấy bóng dáng Thích Nhung đâu, có lẽ chàng đã đi từ sớm rồi, cũng có lẽ, vốn dĩ là đêm qua chàng chẳng hề tới.

Nếu đêm qua chỉ là giấc mơ thì nàng phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến khả năng đó, trái tim Trần Nhu thấy đau nhói vô cùng, cả người như rơi vào động băng.

Nàng vén chăn gấm lên, liều mạng muốn tìm ra chứng cứ cho thấy Thích Nhung đã tới.

Mà lúc này đây, bỗng có một món đồ rơi xuống từ trên người nàng.

Lúc rơi xuống đêm giường, nó phát ra một tiếng trầm đục, hiển nhiên, đó là một món đồ nặng như một cục đá.

Trần Nhu cúi đầu nhìn.

Là một miếng lệnh bài.

Bên trên in ba chữ chói lọi.

Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy ánh nắng ngoài kia đang đâm thủng cửa sổ để chiếu vào, cả người nàng ấm áp, đắm chìm trong ánh sáng mặt trời khiến người ta cảm thấy ấm áp không thôi.

Không cần tìm chứng cứ gì khác nữa.

Thích Nhung đã tới đây thật!

Trần Nhu ôm lệnh bài vào lòng, lăn một vòng trên giường, lăn vào trong mền tơ tằm mềm mại.

Phải làm sao bây giờ?

Lại muốn ngủ nữa rồi.

Giấc mơ đẹp như đêm qua, nàng sẵn lòng mơ thêm mấy chục lần.

Đáng tiếc thay, ông trời không cho nàng cơ hội đó, vì đã ngủ quá nhiều nên bây giờ nàng có muốn ngủ thì cũng ngủ không được.

Trần Nhu thay một bộ nhu quần màu tím nhạt, ăn sáng và ăn trưa luôn một lần.

Nghỉ một giấc ngắn trong thời gian hai chén trà, sau đó Trần Nhu gọi người tới, nói muốn sửa lại cách bài trí trong khuê phòng.

Trước kia nàng vẫn khá hài lòng với cách bài trí của khuê phòng mình, giờ lại cảm thấy, có nhìn thế nào thì cũng không vừa mắt, cứ có chỗ nào đó khiến nàng không hài lòng, sân bên ngoài cũng vậy.

Bình hoa này, sao có thể đặt ở đây thế nhỉ? Cái gương này, trông cũng không đẹp cho lắm… Chi bằng treo một bộ thư pháp ở đây luôn đi?

Lần sau, lúc Thích Nhung tới…

“Khụ khụ.” Trần Nhu ngượng ngùng ho khan hai tiếng.

Nàng vỗ nhẹ vào mặt mình, trong lòng tự phỉ nhổ mình, ngươi đang nghĩ cái gì vậy Trần Nhu?

Ngươi đang mong chờ một ngoại nam lén đột nhập vào khuê phòng của ngươi đấy ư?

Có quý nữ nhà ai to gan như vậy không?

“Cũng không thể nói là lén…”

Trần Nhu nghĩ, có phải ngoại nam nào cũng có bản lĩnh như vậy đâu, có bản lĩnh đổi hết nửa số người hầu bên cạnh quý nữ thành người của mình.

“Lần sau ta cũng tới…”

Trần Nhu không nói hết câu.

Nàng đang nghĩ, lần sau nàng cũng muốn âm thầm chạy tới Hầu phủ của Thích Nhung, đi nhìn lén “khuê phòng” của chàng.

Hai ngày này Trần Nhu bừng bừng hứng khởi, lệnh bài đã trở lại, thư cũng đã trở lại, hơn nữa, mấy hôm nay, ngay cả ánh nắng tươi sáng, tâm tình tươi đẹp, mỗi ngày còn có thể ăn thêm hai chén nữa chứ.

Trần Nhu tìm Nhạn Thư làm cần câu, mấy chủ tớ bọn họ ngồi xếp bằng bên cạnh ao nhỏ trong viên, bắt đầu thả câu.

Câu cá là thứ thử thách lòng kiên nhẫn.

Trần Nhu luôn cho rằng mình là người cực kỳ kiên nhẫn, chắc chắn hôm nay có thể thu hoạch tương đối khá khẩm.

Trần Nhu ném cần câu, mồi câu rơi vào nước, trong ao có mấy lá sen xanh biếc, thi thoảng sẽ có một đám cá vàng lắc lư bơi ngang qua.

“Nhạn Thư, trước đó em có làm theo lời ta không vậy?”

Nhạn Thư gật đầu, cô nương đã sai bảo thì sao nàng ấy dám không làm theo, bèn nói: “Cô nương, từ hôm kia em đã bảo người phòng bếp đổ một thùng cá vào.”

Trần Nhu gật đầu: “Vậy là tốt rồi, hẳn là hôm nay chúng ta sẽ quay về trong chiến thắng.”

Vừa hay tối nay nàng sẽ ghi chép kỹ càng, ra sức khoác lác một phen.

Thả câu luôn là chuyện phong nhã mà.

Cẩm Họa: “…”

Hy vọng là thế.

Ba người nhìn chằm chằm hồ nước, không chớp mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm cả nửa ngày trời, ấy thế mà không thấy có con cá nào cắn câu.

Trần Nhu hỏi trong nghi hoặc: “Vì sao không câu được cá vậy nhỉ?”

Nhạn Thư đề nghị: “Cô nương, chi bằng người chờ một lát đã nhé, mới trôi qua không bao lâu đâu ạ?”

Trần Nhu đợi thêm, sau thời gian chừng hai chén trà, vẫn không có con cá nào dính câu.

“Vì sao chúng nó không ăn mồi?” Trần Nhu rướn người ra trước mà quan sát, có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong ao… cả đàn rồi cả lũ cá đỏ, vàng, đen, nhưng họ lại không câu được một con nào.

Thà lấy lưới vớt thẳng chúng lên luôn đi, nếu thế thì chắc là bây giờ đã vớt được cả một thùng cá đầy ắp rồi.

Cẩm Họa nhớ tới cái gì đó: “Cô nương, em thấy sáng sớm Tiểu Hỉ đã cho cá ăn.”

Tay Trần Nhu chống cằm, chẳng lẽ vì đám cá này đã được cho ăn no quá nên không ăn mồi câu nữa?

Nghĩ tới đây, Trần Nhu mất sạch hứng thú, nàng ném cần câu sang một bên, lúc đang định đứng dậy rời đi, trên mặt nước lại truyền đến động tĩnh kéo cần.

Cắn câu rồi!

Trần Nhu thầm thấy vui mừng, nàng cuống quýt tóm cần câu với Nhạn Thư và Cẩm Họa, bọn họ đồng loạt cảm nhận được lực lôi kéo trong nước, lúc cần câu kéo cá ra, chỉ nghe được một tiếng “phụt.”

Con cá chuối vừa rời khỏi nước, không biết vì sao mình lại bị rớt ngược lại vào ao, khi rơi vào nước, nó còn tạo nên một vòng gợn sóng, lan ra bốn phía, dọa vô số con cá khác phải trốn vào trong góc.

Tuy lần này không câu được cá lên, nhưng Trần Nhu lại tràn trề tự tin.

Nàng và hai đứa Cẩm Họa, Nhạn Thư lại vững vàng ngồi cạnh bên ao, im lặng thả câu.

Lại qua hai chén trà nữa, vẫn không có con cá nào cắn câu.

Trần Nhu ngáp một cái, mí mắt cụp xuống hơn một nửa, chuyện câu cá này ấy à, đúng là không phải thứ mà người thường có thể làm được, nàng lại muốn ngủ gà ngủ gật nữa rồi.

Nhìn trái ngó phải, hai người Nhạn Thư và Cẩm Họa cũng như vậy.

Cẩm Họa quan tâm nói: “Cô nương, người muốn ngủ thì cứ ngủ đi ạ.”

Nhạn Thư đi gọi người khiêng giường quý phi ra.

“Ta nằm trên giường một lát.” Trần Nhu vẫn không chịu từ bỏ dã tâm câu cá của mình, bèn nói là mình chỉ nghỉ trên giường một lát, ai ngờ đâu, chỉ trong chớp mắt, trong làn gió khẽ mơn man, nàng vừa lên giường quý phi thì đã thiếp đi mất.

Chờ đến khi nàng tỉnh lại.

Cẩm Họa và Nhạn Thư đã câu được một con cá trích nhỏ xíu, có lẽ là con mà nữ đầu bếp đổ vào.

Trần Nhu: “…”

Ba người nhìn chằm chằm cá trích nhỏ một lúc lâu, Trần Nhu không đành lòng sát sinh, ngẫm nghĩ rồi vẫn thả con cá trích nhỏ quý giá vào ao lại.

Hơn nửa ngày cứ trôi qua như thế.

“Thất cô nương, hôm nay Nhị cô nương đã quay về, đang dùng trà trong vườn đông, Ngũ cô nương sai người tới hỏi Thất cô nương có muốn cùng đến gặp mặt hay không.”

Trần Nhu nghĩ, đúng lúc không có việc gì để làm, chi bằng cùng đi gặp.

“Nói với Ngũ tỷ tỷ một tiếng, ta cùng đi với tỷ ấy.”

Ấn tượng của Trần Nhu với Nhị đường tỷ [*] Trần Anh này không sâu sắc, chỉ nhớ rõ tỷ ấy đã xuất giá từ lâu, được gả đến nơi khác, nhiều năm trôi qua mà chưa từng về Trường An.

[*] Đường tỷ là con của chú bác bên họ nội (cùng họ).

Trần Anh là nữ nhi thứ xuất [1] của tam phòng, gả không được tốt lắm, ngày tháng trước mắt thì càng lúc càng sa sút, năm trước, công công [2] của tỷ ấy bị hạch tội mất chức quan, trượng phu là kẻ vô dụng, hơn nữa… Bây giờ tới Trần gia là để nương nhờ Trần gia.

[1] Thứ xuất là con vợ lẽ.

[2] Công công: cha chồng.

Nếu không phải đang rơi vào bước đường không thể sống nổi nữa, e là tỷ ấy cũng không muốn đến Trần gia hứng chịu ánh nhìn của người khác.

Vốn dĩ Trần Anh còn cho rằng, mình dẫn theo người nhà phu quân tới Trần gia thì sẽ bị Tam phu nhân làm khó dễ, nói vài câu cay nghiệt, lại không ngờ rằng, Tam phu nhân lúc trước không ai sánh bằng đã mất quyền quản gia, bây giờ, chuyện trong phủ do Nhị phu nhân làm chủ, cũng có thể coi Nhị phu nhân là một người nhân từ, còn tiếp đãi vị chất nữ này rất tốt.

Nếu người nọ là Tam phu nhân, khi thấy Trần Anh trở về, e là sẽ không thiếu chuyện bị châm chọc, mỉa mai rồi đuổi đi.

Trần Nhu và Trần Tĩnh cùng vào vườn đông gặp Trần Anh, thông qua người khác mới biết được nơi mà nhà phu quân Trần Anh sinh sống, bỗng dưng khiến nàng nhớ ra một chuyện.

Trần Nhu nhớ tới một chuyện trong giấc mơ.

Hiện giờ đang vào thời kỳ giáp vụ [*], thóc cũ không còn, thóc mới chưa thu, bọn Trần Anh tới từ Tòng Hàm, năm trước, nơi đây gặp thiên tai, đời sống của dân chúng không tốt, còn xuất hiện tham quan chiếm đoạt, ầm ầm ĩ ĩ cực lớn, Nhị hoàng tử là phái đi xử lý chuyện này, rồi sau đó đã xử rất nhiều tham quan cùng một lúc.

[*] Giáp vụ: thời điểm lúa trồng còn xanh chưa chín, dễ xảy ra nạn đói.

Nhà của phu quân Trần Anh cũng bị liên lụy theo.

Trong mơ, Tam phu nhân vẫn còn là đương gia, căn bản là Tam phu nhân không để cho thứ nữ dẫn theo nhà phu quân của mình trở về nương nhờ, chỉ cho chút ngân lượng rồi đuổi đi, bởi vậy mà Trần Nhu chưa từng gặp Trần Anh.

Giờ đây, Trần Nhu không chỉ nhớ tới chuyện này, mà nàng còn nhớ tới một chuyện khác.

E rằng sẽ có một trận bệnh dịch ồ ạt ập tới.

Vì để giữ gìn công lao nên Nhị hoàng tử và đám người dưới tay hắn đã chọn giấu giếm bệnh dịch, dẫn tới hậu quả, khi bệnh dịch phát tán, dân chạy nạn trôi dạt khắp mọi nơi, cuối cùng, nạn dân còn chạy tới tận ngoài thành Trường An.

Cuối cùng, làm loạn đến nỗi, trong thành, lòng người hoảng loạn, cũng vì vậy mà Nhị hoàng tử mất đi lòng dân và lòng vua.

Nghĩ tới đó, Trần Nhu không nhịn được mà thở dài một hơi, thiên tai nhân họa, tránh sao cho được.

Lúc trước nàng đã sai người thu thập không ít dược liệu, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.

“Trần gia chúng ta bây giờ ấy à, đúng là con chó con mèo gì cũng có thể mang về nhà hết.” Mấy ngày nay, Bát cô nương đã nhịn một bụng lửa giận, nàng ta chỉ học được mỗi cái tính nết giống như Tam phu nhân, bây giờ thấy tỷ tỷ thứ xuất cùng phòng, thấy cuộc sống của tỷ ấy không tốt, dìu già dắt trẻ tới nhờ cậy nên không nhịn được mà cười nhạo đôi ba câu.

Trần Anh cúi đầu, chỉ coi như là không nghe thấy câu này, tỷ ấy còn dẫn theo một hài tử tầm bốn, năm tuổi theo, là trưởng tử của tỷ ấy.

Tỷ ấy đút cho con một miếng điểm tâm, cũng may, con trẻ còn nhỏ, không nghe hiểu những lời mà người lớn nói.

“Nương, cái này ăn ngon.”

Trần Anh chua xót gật đầu.

Chỉ than con trẻ còn nhỏ tuổi, gia đình gặp biến cố, không được hưởng mấy ngày giàu sang sung túc.

“Ngũ cô nương và Thất cô nương cùng đường tới đây tới gặp Nhị đường tỷ của các con, còn có cháu trai nhỏ này nữa, chưa tới năm tuổi phải không?”

“Phúc Bảo Nhi, chào Ngũ di và Thất di đi.”

“Di di…”

Trần Nhu nhìn hài tử chưa đầy năm tuổi, chỉ thấy dáng người nó béo lùn, mặc một lớp trong rồi một lớp ngoài, mặc đến nỗi trông tròn vo, trên đầu thắt hai bím tóc nhỏ, khuôn mặt hơi tròn tròn, thịt hai bên má mum múp phồng lên, lúc cầm bánh ngọt thì sẽ cười lên, lộ hai lúm đồng tiền tròn tròn.

Nàng vừa gặp đã thấy thích thích không thôi.

“Cháu tên là Phúc Bảo Nhi sao?” Trần Nhu cười hỏi nó.

Trần Anh bên cạnh vội nói: “Là nhũ danh trong nhà đặt.”

Lòng Trần Anh hoảng hốt, tỷ ấy không ngờ hôm nay vị Thất cô nương này lại xuất hiện, Thất cô nương là đích nữ đại phòng, địa vị trong Trần phủ rất đặc biệt, từ nhỏ sức khỏe đã ốm yếu, dễ bệnh, tỷ ấy sợ con mình không cẩn thận va phải nàng.

“… Tỷ tỷ?” Phúc Bảo Nhi tay cầm điểm tâm, ngửa đầu nhìn Trần Nhu, chỉ cảm thấy vị tỷ tỷ trước mắt mình có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp: “Đệ là Phúc Bảo Nhi, A Phúc…”

“Gọi sai rồi, đó là Thất di của con.”

“Không sao.” Trần Nhu đưa mắt ra hiệu cho Cẩm Họa, chưa bao lâu đã có người cầm khóa vàng bảng ngọc cùng với ngọc như ý dành cho hài tử từ từ đi tới.

Trần Nhu đeo bộ vòng tay bằng vàng lên cổ tay của Phúc Bảo Nhi, cười bảo: “Tiểu A Phúc, đây là Thất di tặng cháu.”

Cũng trùng hợp làm sao, nhìn thấy đứa cháu trai nhỏ kháu khỉnh khỏe mạnh tên A Phúc này, nàng khó tránh khỏi thứ cảm xúc “yêu ai yêu cả được đi”, nhịn không được mà nghĩ đến con của nàng và Thích Nhung sau này.

Con của họ, có phải cũng kháu khỉnh khỏe mạnh khiến người ta yêu thích như thế này hay không?

Người bên cạnh thấy Trần Nhu thích cháu trai nhỏ này như vậy, nên cũng đưa không ít tâm ý theo, gần đây Nhị phu nhân cũng thành tinh luôn rồi, tất nhiên bà ấy cũng muốn lấy lòng Thất cô nương trong nhà, thấy thái độ của nàng như thế, bèn đổi giọng điệu với Trần Anh, thân thiện với tỷ ấy hơn nhiều.

“Một nhà các con cứ ở trong phủ nghỉ ngơi trước đã, tìm người thu dọn một viên đi.”

“Nghe nói lần này nhà các con tới còn dẫn theo một biểu thiếu gia, Trương gia nói biểu thiếu gia này trông rất tuấn tú.”



Trần Anh nghe thấy thái độ trong lời nói của người xung quanh đã thay đổi, tất nhiên cũng thầm thấy mừng vui, nhịn không được mà nhìn Trần Nhu bằng ánh mắt cảm kích.

Các nữ quyến đang trò chuyện, Tam lang, Ngũ lang của Trần gia dẫn theo mấy nam nhân của Chu gia trong nhà của phu quân Trần Anh tới, có vài nam tử mà Trần Nhu không quen biết, khiến nàng bất ngờ hơn cả, chính là, Ngũ hoàng tử Lý Hãn cũng ở trong số đó.

Đã qua một thời gian dài Ngũ hoàng tử Lý Hãn không được gặp Trần Nhu, trong một khắc ngắn ngủi, y khó mà nén được biểu cảm của mình, vẻ mặt y khá phức tạp.

Gần đây, từ chỗ mẫu phi, y đã biết được một chuyện.

Trong đám hoàng tử, xuất thân của Lý Hãn cũng không phải là quá tốt, y được một cung nữ tầm thường sinh ra, cung nữ kia vì khó sinh mà chết, tuổi thơ của Lý Hãn trôi qua rất ti tiện, cho đến khi mẫu phi hiện giờ, cũng chính là Hiền phi nhận làm con.

Dưới gối Hiền phi không con, lại là một nữ nhân cực kỳ đặc biệt trong hậu cung, trong số những mỹ nhân đông đảo ngự trong hậu cung, dung mạo của bà không thể xếp vào hàng xuất sắc, nhưng tháng nào Hoàng đế cũng sẽ đến cung bà nghỉ ngơi mấy hôm.

Dù Hoàng đế có sủng ái vị phi tử nào, thì ông ta cũng sẽ không vì lẽ đó mà phá lệ.

Hiền phi bảo Ngũ hoàng tử Lý Hãn tìm mọi cách tiếp cận Thất cô nương Trần gia, cầu cưới đích nữ Trần tướng, lấy nàng làm thê tử.

Chỉ là, Lý Hãn đã ra quân trong bất lợi, còn chưa chiếm được chỗ tốt đã làm lộ ra chuyện của cung nữ Nguyên Nguyên mà y thích.

Hiền phi cảnh cáo y, còn đưa Nguyên Nguyên về cung mình hầu hạ.

Lý Hãn lại nghĩ cách tiếp cận Trần Thất cô nương, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Không chỉ có mỗi mình Thất cô nương không cho y sắc mặt tốt, đến cả phụ tử Trần gia cũng không cho y tiếp cận Trần Nhu.

Lý Hãn chỉ đành trở về nói với Hiền phi: “Nếu muốn nhận được sự trợ giúp đến từ thế lực của nhà thê tử, đâu nhất thiết cứ phải là Trần Thất cô nương, Trần gia còn những cô nương khác, trong thành Trường An cũng còn quý nữ nhà khác.”

Hiền phi lạnh mặt lắc đầu, bình tĩnh nói: “Cần phải là Trần Thất cô nương, đích nữ của Trần Hiến.”

“Nếu con có thể cưới được nàng ta, ngôi vị Hoàng đế này phải nắm chắc đến tám phần, không, chỉ e là chín phần sẽ rơi xuống đầu con.”

Trái tim Lý Hãn run rẩy, y không ngờ được Hiền phi lại nói chắc nịch đến như thế, trong lòng y đã có dã tâm phải bước lên được vị trí kia, nhưng mà…

Cưới Thất cô nương Trần gia là y có thể được lên ngôi vị Hoàng đế thật ư?

Lý Hãn không tin, y cười khổ mà nói: “Mặc dù con cưới Thất cô nương Trần gia, nhưng chẳng lẽ Trần tướng có thể toàn lực giúp con lên ngôi?”

“Con cảm thấy Trần tướng… Chỉ e là cũng không sẵn lòng để con làm rể ông ta.”

Hiền phi lạnh lùng cười trào phúng: “Con cho rằng con cưới được nàng ta, thứ mà con có được chỉ là sự ủng hộ của Trần gia và Thôi gia thôi ư?”

“Không phải Trần gia, vậy có thể là?” Lý Hãn khó hiểu, theo như y thấy, được Trần gia giúp đỡ cũng tốt, nhưng mấy nhà khác cũng không kém gì mà.

Ai ngờ, ấy thế mà Hiền phi lại nói rằng, sau lưng Thất cô nương không chỉ có Trần gia và Thôi gia.

“Tất nhiên là Trần Hiến không muốn con làm rể của lão rồi.” Khóe miệng Hiền phi gợi lên một nụ cười trào phúng, nhớ tới đủ mọi chuyện cũ trong quá khứ, ánh mắt bà ta hiện lên sự phẫn hận và mỉa mai vô hạn: “Bây giờ, ở trong cung này, e là chỉ còn mỗi mình ta mới có thể hiểu rõ những chuyện đó.”

“Ngũ hoàng tử, Trương Quý phi trong cung vinh sủng không suy, tác oai tác quái, con có biết vì sao hay không?”

Trương Quý phi là mẫu thân ruột của Tứ hoàng tử.

Lý Hãn cúi đầu, tất nhiên là y cũng biết vài chuyện bí mật trong cung: “Trương Quý phi… Bà ta cực kỳ giống Thần phi năm đó.”

Hiền Phi nghe xong thì cười to vài tiếng.

Nghe thấy tiếng cười của bà, Lý Hãn vô cùng nghi hoặc: “Chẳng lẽ không phải như vậy ạ?”

Trương Quý phi có vẻ ngoài giống Thần phi đã qua đời, chuyện này, gần như đã trở thành chuyện mà người trong cung biết rõ nhất, huống chi, hơn nửa số người trong hậu cung của Hoàng đế có đôi nét giống với Thần phi năm đó.

Không ít người thầm nghĩ, đương kim thánh thượng quả là người si tình.

“Hoàng đế là người si tình, đây là sự thật.” Nụ cười bên môi Hiền phi càng lúc càng lạnh, thậm chí, còn trở nên vặn vẹo, ánh mắt bà ta hung ác, cuối cùng, bà ta không giữ vững được sự đoan trang như nãy giờ nữa, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chỉ có ta mới biết, rốt cuộc là đám nữ nhân đó trông giống ai.”

“Con tiện nhân Trương thị vênh váo tự đắc trước mặt ta, ả có gì để đắc ý cơ chứ? Mỗi một tiếng nói, mỗi một cử chỉ đều học theo… Thần phi nực cười kia, nhưng mà, ả nào có biết được rằng, những thứ mà ả học được cũng chỉ là thứ hàng giả đáng cười mà thôi.”

“Ngay cả hàng giả mà ả cũng chẳng thắng nổi.”

“Hãn nhi của ta, con từng gặp Trần Thất cô nương, nói vậy thì bây giờ con cũng đã hiểu rất rõ, rốt cuộc đám đàn bà kia có vẻ ngoài giống ai, bọn chúng đều có bóng dáng của ai…”

“Phụ hoàng của con…”

“Thèm muốn thê tử của thần tử.”

Ngay khắc ấy, lòng Lý Hãn chấn động cực mạnh, nếu đây là chân tướng, chính là như vậy…

“Nếu là như thế, nếu phụ hoàng trông thấy Thất cô nương, thì khó mà bảo đảm được người sẽ không nạp nàng ta…”

“Không!” Nỗi hận trong mắt Hiền phi càng sâu sắc hơn, bà ta mang thâm ý khác mà nói: “Con nhìn ngoại sanh mà phụ hoàng con một tay dạy dỗ đi, nên biết một điều rằng, tận sâu trong xương cốt lão ấy đã là một tên điên rồi.”

“Lão chưa bao giờ thiếu hàng giả.”

“Lão có thể hèn hạ làm tổn thương bất cứ nữ nhân nào trong thiên hạ, nhưng tuyệt nhiên lại không nỡ làm người mình yêu nhất bị thương, ngay cả làm tim cô ả bị thương cũng không được.”

Cho dù mỗi tháng có tới cung của bà ta, thì thứ dựa vào cũng chỉ là…

“Lòng dạ của phụ hoàng con, rất thiên vị, đó là… nữ nhi duy nhất của nàng ta.”

“Sao có thể đánh đồng nàng ta với mấy món hàng giả đê hèn đó?”

Ngũ hoàng tử Lý Hãn ngẩng đầu: “Mẫu phi, ý của người là…?”

“Con là hoàng tử có vẻ ngoài giống lão ta nhất, nếu con cưới Trần Thất cô nương, lão ta sẽ rất vui đấy.”

“Nếu đã vui rồi, đầu óc sẽ dễ bị mê muội.”

Lý Hãn do dự, y nói: “Nhưng nếu là như thế, Trần tướng…”

“Lão ấy ấy à? Chẳng phải đã nhiều năm trôi qua như vậy mà lão vẫn chỉ là một kẻ bất lực, không rên nổi một tiếng thôi sao.”