Như Lửa

Chương 1: Triệu Đông Duyên (1)



Triệu Đông Duyên gặp lại Ôn Vân.

Xa cách đã năm năm.

Đó là một ngày mát mẻ, với những cơn gió thổi vào trong cửa hàng.

Nhưng không khí nhộn nhịp trong tiệm mì gạo vẫn tiếp tục nóng lên.

Bạch Nhuế sợ chưa đủ náo nhiệt, hỏi thẳng Triệu Đông Duyên: “Sao nào, có dám cưới em không?”

Lời nói đổ thêm dầu vào lửa vừa bật ra, tiếng đập bàn ồn ào lẫn tiếng vỗ tay khen ngợi như phá thủng trần nhà.

Triệu Đông Duyên tựa lưng vào ghế, một tay đặt lên cạnh ghế, nói: “Không cưới.”

Bạch Nhuế nói: “Anh phải hiểu rằng, cưới em rồi, cửa hàng này sẽ là của anh.”

Triệu Đông Duyên liếc mắt nhìn cô ấy: “Một người đàn ông cưới em, em lập tức giao tính mạng của bản thân và gia đình cho anh ta, có bị ngu không hả?”

Bạch Nhuế phản đối: “Người khác có lẽ sẽ vậy, nhưng anh sẽ không.”

Triệu Đông Duyên không nói lời nào.

Bạch Nhuế khích anh: “Sao, không dám à?”

Triệu Đông Duyên đẩy ghế đứng dậy, anh đặt tiền mì sườn lên bàn rồi đi.

Có gì mà dám hay không dám.

Không cưới chính là không cưới thôi.

Ra khỏi quán mì gạo, Triệu Đông Duyên bị gió lạnh thổi thẳng vào mặt đến mức phải nhíu mày.

Lát nữa còn phải đi xe máy đến nhà ga đón người, nghĩ cũng thấy quá tội.

“Anh Duyên, em cảm thấy chị Nhuế rất tốt mà.”

Triệu Đông Duyên nói: “Mày đi mà cưới cô ấy.”

Ô Nguyên nói: “Em không kiểm soát được chị ấy.”

Triệu Đông Duyên vỗ mặt cậu ta: “Ghê gớm thật.”

Cũng không nhìn xem người ta có thích không.

Ô Nguyên không để ý tới ý tứ thật sự trong câu nói của anh, đầu óc cậu thẳng tuột, chẳng hiểu ra sao.

Bà chủ quán mì gạo phóng khoáng xinh đẹp, đặt hết lòng dạ trên người bạn, sao bạn có thể không thích chứ.

Triệu Đông Duyên dựa lưng vào xe máy, vẫn còn thời gian hút một điếu thuốc.

Gió quá to, thổi ngọn lửa ngả nghiêng tán loạn, làm thế nào cũng không châm được.

Triệu Đông Duyên ngẩng đầu nhìn trời, tầng mây giống như đôi mắt hung ác nham hiểm đang đè ép xuống.

Sớm muộn gì trời cũng mưa.

Không có tàu cao tốc đi thẳng từ Bắc Kinh đến thành phố Phúc, phải chuyển sang tàu hỏa màu xanh lá cây từ thành phố Nam.

Lần này nhóm tham gia cải tạo và xây dựng thị trấn có tám người, vốn đã sắp xếp một xe khách loại nhỏ đi đón, nhưng hôm trước đoạn sườn dốc bị sạt lở, chặn kín đường, xe cộ không qua lại được.

Tám chiếc xe máy đỗ thành một hàng, trận địa đón người này như có thứ cảm giác nghi lễ khác.

Đợi năm phút, gần như bị gió thổi cho ngớ người, gió hôm nay mang theo gai nhọn, hơi lạnh chui vào tận xương.

Năm giờ chiều, tàu hỏa đến ga.

Kinh tế của thành phố Phúc lạc hậu, cũng không có địa điểm du lịch, luôn có rất ít người đến đây.

Đoàn người đi về phía cửa ra, rất chói mắt.

Cách xa nên không nhìn thấy rõ mặt.

Quần áo mỗi người một màu, giống như cầu vồng đang chảy xuôi.

Xe của Triệu Đông Duyên đỗ ở cuối cùng, còn nửa điếu thuốc, anh hít mạnh một hơi, không thể lãng phí, còn phải để một lúc cho mùi bay hết.

Ô Nguyên ngồi xổm dưới đất tránh gió, cố chấp lảm nhảm: “Anh Duyên, anh nói xem tại sao không thích chị Bạch Nhuế?”

Triệu Đông Duyên hút thuốc, nhả một vòng khói.

Ô Nguyên khó hiểu: “Nếu anh không thích chị ấy thì hồi đó liều mạng giúp chị ấy làm gì?”

Đúng là giúp, và cũng thật sự đã liều mạng.

Nếu không có Triệu Đông Duyên, lần đó Bạch Nhuế sẽ bị một đám lưu manh ức hiếp đến chết.

Lưng trái của Triệu Đông Duyên bị chém một nhát, để lại một vết sẹo dài 20cm.

Vì vết sẹo này, Bạch Nhuế đã khóc lóc nói phải lấy anh.

Khi cô ấy nói những lời này, Triệu Đông Duyên không sử dụng thuốc tê, bác sĩ trực ca chưa thạo việc, khử trùng vết thương lúc mạnh lúc nhẹ. Da thịt bị khoét ra và khâu lại một cách gượng gạo, Triệu Đông Duyên đau đến mức nhễ nhại mồ hôi, tức tối nói: “Câm miệng! Sớm biết thế đã không cứu em.”

Bạch Nhuế từng nói lời tàn nhẫn: “Họ Triệu kia, anh đừng có mà không biết điều.”

Họ Triệu nhướng mày trong giây lát, dường như vừa xem thường vừa ngang tàn bừa bãi.

Bạch Nhuế cũng từng nói lời mềm mỏng: “Chẳng lẽ anh có người yêu rồi à?”

Triệu Đông Duyên không có biểu cảm gì, trong mắt dâng lên cảm xúc trong nửa giây, rất mờ nhạt, giống như có đuôi ngọn lửa lặng lẽ lướt qua.



“Hoan nghênh hoan nghênh.”

“Vất vả rồi.”

Bí thư Tiểu Cường đón tiếp mọi người, ân cần thăm hỏi, ngại ngùng giải thích vì đường bị sạt lở, nên chỉ có thể chịu khó ngồi xe máy và sắp xếp từng chiếc xe một.

Bí thư Tiểu Cường gọi Ô Nguyên.

Ô Nguyên giơ tay: “Đây.”

Còn lại hai thành viên, bí thư sắp xếp: “Khung đằng sau xe máy cậu ấy rất rộng, để hành lý dễ hơn, cô giáo Ôn ngồi xe cậu ấy nhé.”

Triệu Đông Duyên đang cúi đầu dập điếu thuốc.

Gió quá lớn, anh không nghe rõ là cô giáo gì.

Nhưng anh nghe rõ câu cảm thán “Người đẹp vãi lìn” —— đầy thô tục, trực tiếp và không có tiền đồ của Ô Nguyên.

Triệu Đông Duyên nhìn sang theo bản năng.

Lưng bí thư Tiểu Cường che một nửa, vai đồng nghiệp nam che mất nửa kia, chỉ còn lại một khe hở, bị màu xanh nhạt lấp đầy.

Loáng lên một cái, xoay vòng, khe hở nhỏ nứt ra, phơi bày, xuất hiện một gương mặt sống động.

Triệu Đông Duyên vốn muốn dập điếu thuốc.

Chớp mắt đã quên.

Tàn thuốc cháy tới cuối điếu, làm đốm lửa nhỏ cố le lói chưa tắt hẳn thuận lợi đạt được ý định, hơi nóng làm bỏng đầu ngón tay anh, một giây, hai giây, quấn chặt đến khi sắp chín, mới đốt hồn vía anh về.

Ôn Vân cũng nhìn thấy anh.

Anh chắc chắn.

Ánh mắt rơi trên mặt anh, rồi lại rời đi, cũng có một chút nếp gấp trong cảm xúc.

Cô nghiêng đầu, nói chuyện với bí thư Tiểu Cường.

Ô Nguyên hứng thú dạt dào chào hỏi phía trước: “Đây này đây này, xe tôi ở đây này.”

Cậu ta nhiệt tình đẩy vali giúp Ôn Vân.

Tay đưa ra được một nửa đã bị chặn lại.

Một cánh tay khác đã nhấc vali lên.

Động tác nhấc vali của Triệu Đông Duyên rất mạnh, cũng không cần chuẩn bị sức lực, anh dễ dàng nhấc lên khỏi mặt đất bằng một tay, quay lưng đi thẳng về phía trước, để lại ba chữ không có gì bất thường: “Lên xe tôi.”

Ô Nguyên đơ người.

Bí thư Tiểu Cường cũng không kịp phản ứng.

Một đồng nghiệp nam khác cười nói với Ô Nguyên: “Vậy làm phiền anh làm tài xế, cũng nhiều năm rồi tôi không ngồi xe máy.”

Tiếng nổ máy vang lên liên tục.

Từng chiếc một lên đường tiến về phía phía trước.

Triệu Đông Duyên buộc chặt vali, sải bước ngồi lên xe, chân dài chống đất, tự đội mũ bảo hiểm.

Ôn Vân không hề nhúc nhích.

“Có đi không?” Tiếng nói cách lớp mũ bảo hiểm, giống như phủ bụi, nghe thấy rõ, nhưng lại không chân thực.

Đoàn xe chạy về phía trước.

Ôn Vân dịch bước chân, ngồi lên sau xe máy.

Xe máy cao, cô bước lên rất tốn sức, nhưng bả vai để có thể vịn vào lại bị phớt lờ.

Mũ bảo hiểm Triệu Đông Duyên đưa quá to, đè mạnh lên đỉnh đầu cô.

Ôn Vân không dám cử động, chỉ sợ rơi.

Cô dùng tư thế rất ngay ngắn, vạch ra khoảng cách vẫn có thể nhét thêm một người nữa vào giữa hai người.

Sau lưng Triệu Đông Duyên không có mắt, cũng không cần có mắt.

Anh chở Ôn Vân, Ôn Vân lại không hề có hơi thở của một người sống.

Triệu Đông Duyên thả lỏng chân ga, xe tiến lên phía trước, sau đó lại đột nhiên bóp chặt phanh, xe chúi về phía trước. Theo lực đẩy, Ôn Vân bắt buộc phải chống lên lưng anh, cô lại vội vàng buông tay.

Triệu Đông Duyên không nói lời nào, lặp lại động tác vừa rồi.

Vít ga, rồi phanh gấp.

Xe đi xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng lấp đầy khoảng trống khó coi ở giữa.

Lòng bàn tay Ôn Vân chống lên lưng anh, cơ thể cô cũng đành phải nghiêng về phía anh.

Không đủ.

Triệu Đông Duyên vẫn cảm thấy không đủ.

Xe máy bẻ lái trơn tru ổn định, dần dần đi vào quỹ đạo.

Gió lạnh bọc lấy trái tim nóng bỏng không yên, Ôn Vân vừa thả lỏng, xe máy lại đột nhiên phanh gấp, cô không hề đề phòng, lúc này đã dính chặt lên lưng Triệu Đông Duyên, hai tay cũng ôm chầm eo anh theo quán tính và bản năng.

Triệu Đông Duyên không cho cô cơ hội thu tay lại, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.

Ôn Vân dán lên lưng anh, cơ thể chia ra làm hai nửa, phía trước là dung nham nóng rực, sau lưng là gió lạnh thấu xương.

Cuối cùng cô không nhịn được, nói: “Triệu Đông Duyên.”

Nhỏ nhẹ, mất bình tĩnh, còn có chút muộn phiền lặng lẽ chịu đựng đang tan theo cơn gió.

Triệu Đông Duyên dừng xe lại.

An phận, hài lòng.

Giả vờ không quen biết anh sao, anh nhất định phải nghe, nghe cô nói ra tên anh không sót một chữ nào.

Giống như năm năm trước.

Lần đầu tiên gặp anh, cô cẩn thận nói, xin chào ngài Triệu, tôi là gia sư môn Toán của em trai anh.

Sang tháng thứ hai, cô thay đổi xưng hô, gọi anh là anh Triệu.

Ngài Triệu, anh Triệu, anh không hề thích những cách gọi này.

Tháng thứ ba, Ôn Vân cuối cùng cũng gọi anh là Triệu Đông Duyên.

Đôi mắt nai ngập nước, giọng điệu cô đầy phẫn nộ lẫn không thể tin nổi.

Đó là lần đầu tiên Triệu Đông Duyên tỏ tình với cô.

Anh thu được sự hoảng loạn, bất ngờ, từ chối, cùng với một câu “Đừng tới trêu chọc tôi” đầy chán ghét.

Tháng thứ tư, Ôn Vân nghỉ việc làm thêm gia sư, né tránh anh.

Tháng thứ năm, Ôn Vân vẫn né tránh anh.

Tháng thứ sáu.

Đơn vị đo thời gian cuối cùng chuyển từ tháng sang năm.

Đó là lần thứ hai, cô chính thức gọi đầy đủ tên anh như thế.

Cô nói, Triệu Đông Duyên, anh có muốn làm bạn trai em không.

Muốn, đương nhiên muốn.

Không muốn thì là thằng ngu.

Ánh mắt Ôn Vân xê dịch trong giây lát, phóng tới sau lưng anh.

Sau đó ngay lập tức, ngay tức khắc, đóng dấu cho Triệu Đông Duyên —— cô kiễng chân, ôm cổ anh.

Đây là lần đầu tiên Triệu Đông Duyên được con gái hôn.

Tấm lưng anh ướt đẫm mồ hôi, từ tận sâu trong xương tủy.

Dục vọng hừng hực và tình yêu đồng thời trỗi dậy.

Rất nhiều năm sau, anh nhớ lại cảnh tượng khi đó, vẫn cảm thấy cực kỳ hối hận.

Hối hận vì đáng lẽ phải hưởng thụ cho thật đã.

Chứ không phải là quay đầu nhìn theo ánh mắt của Ôn Vân, lại thấy một người đàn ông khác đang đứng sau lưng.

Anh rất quen thuộc với ánh mắt của đối phương —— có kiềm chế sự không cam lòng, có ý nghĩ xa vời không che giấu được, còn có cả cơn phẫn nộ lẫn oán giận đã vỡ toang.

Quả thật đây chính là bản sao của những cảm xúc khi bản thân mình bị Ôn Vân từ chối, tránh né và chán ghét.

Anh hối hận vì đã quay đầu lại.

Không quay đầu lại, sẽ không biết sự thật rằng —— anh là lá chắn, là thế thân, là công cụ trả thù.

Ôn Vân lùi lại, nụ hôn lướt qua cũng dừng lại.

Trong chớp mắt cô muốn rời đi, lòng bàn tay Triệu Đông Duyên đè chặt gáy cô.

“Đi đâu.” Triệu Đông Duyên cười vô lại: “Anh còn chưa hôn đủ đâu.”

Tiếng xe máy nổ vang rền như gió, che đậy giây phút gặp lại trong hòa bình.

Năm năm.

Triệu Đông Duyên vẫn còn nhớ.

Khi đó anh nếm được bờ môi mềm mại, ấm áp, nhẵn mịn của Ôn Vân, giống như giấy gói kẹo sáng lấp lánh. Sau đó giấy gói kẹo tung ra, mới phát hiện là than hồng nóng rực.