Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 53



Lúc mở cửa ra, Khương Nhập Vi thầm kêu nguy hiểm, cô toát cả một thân mồ hôi lạnh. Bà của cô đang đi về phía hai người, thấy cháu đi ra liền gọi đi ăn sủi cảo.

Khương Nhập Vi đưa đôi kính vừa vẽ nên cho bà: "Con nghĩ đến cặp kính viễn bà đã dùng từ rất lâu nên mua một đôi đến, bà đeo thử xem sao."

"Sao con biết kính của bà bị hỏng?" Khương nãi nãi kinh ngạc, "Bà đã định bảo bác của con đi mua."

Nếu quả thật đúng như lời bà, cặp kính kia sẽ không như thế. Khương Nhập Vi ôm lấy Khương nãi nãi, làm nũng nói: "Con có thể đọc được suy nghĩ của bà á." Dứt lời cô nhìn thoáng về phía Đường Xuân Sinh, còn lâu cô mới chịu làm nũng với nàng.

Đường Xuân Sinh đã ngồi xuống bắt đầu ăn sủi cảo, nhân vô cùng đơn giản chỉ có thịt heo và cải trắng, nhờ Khương nãi nãi điều vị lại trở nên đặc biệt thơm ngon. Nàng ngồi không yên, đáp trả ánh mắt của Khương Nhập Vi, nàng thử hỏi Khương nãi nãi: "Bà, ở quê quá lạnh, trong thành phố lại ấm áp, hay là bà chuyển đến chỗ con đi, Nhập Vi có lẽ cũng rất nhớ bà."

Khương Nhập Vi tức khắc cũng hồi hộp nhìn Khương nãi nãi.

Khương nãi nãi cười dài vỗ lưng cháu gái, sau đó ấn cô ngồi xuống bên cạnh: "Ăn nhanh đi, hôm nay nhanh nguội."

"Bà." Khương Nhập Vi gọi.

"Ngoan." Khương nãi nãi sờ đầu cô, kính mới rất tốt, có thể thấy rõ khuôn mặt cháu. Chỉ cách mấy tháng lại như mấy năm không gặp, cảm thấy cô đã lớn hơn rồi. Kỳ thực cũng đúng thôi, cuộc sống sẽ thúc giục người ta lớn lên. "Bà ở đây rất ổn, sang năm sẽ qua chỗ chú hai. Bà đã ở với ba con nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đến lúc tẫn hiếu đạo."

Khương Nhập Vi nhìn cửa chính, thấp giọng hỏi: "Bác cả... còn dò hỏi về vật kia không ạ?"

Khương nãi nãi lắc đầu: "Bà nói không có là không có, bọn nó hỏi bao nhiêu lần, bà cũng bảo không có." Khương nãi nãi cũng thấp giọng hỏi: "Con cất kĩ thứ đó chứ?"

Tim của Khương Nhập Vi bỗng đập nhanh hơn, sắc đỏ ửng trên mặt vừa mới dịu đi lại bừng lên.

Vật gia truyền cũng chỉ là nơi trước kia người ta luyện vẽ... Còn đều là những đường cong duyên dáng hấp dẫn người. Khương Nhập Vi nghĩ cô không có cách nào giải thích cho bà, chỉ có thể ậm ừ cho qua.

Mà sủi cảo quả thực cũng vẫn là hương vị nhiều năm cô đã từng ăn, ngon đến mức đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào.

Cứ như vậy, trong đêm lạnh, dưới ánh đèn, một nồi sủi cảo nghi ngút hơi nóng, vài câu nói nhỏ nhẹ thân mật, quả là cảnh sum vầy ấm cúng.

Khương nãi nãi nhìn cháu gái và bạn ăn ngon lành, hơi quay đầu qua một bên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt.

Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng cãi nhau, ba người còn chưa kịp phản ứng, cửa chính đã bị đẩy mạnh ra, một giọng nữ chói tai truyền vào.

"Không phải đã nói ngày nào ông cũng kiếm được sao, tiền đâu?"

Khương Nhập Vi ngẩng đầu, nhìn bác gái bước vào.

"Làm như bà ngày nào cũng kiếm được vậy." Bác cả cũng theo vào, lầm bầm, sau đó hai người đều sửng sốt.

"Bác cả, bác gái." Khương Nhập Vi đứng lên chào.

"Nha, không phải Nhập Vi sao?" Khương đại mụ đi tới, rướn cổ nhìn tô trên bàn.

"Sao con lại tới đây?" Khương đại bá cau mày, lại liếc nhìn Đường Xuân Sinh.

"Nghỉ tết, con về thăm bà." Khương Nhập Vi đi tới một góc nhà, lấy những thứ đã mua để trên bàn, "Cũng muốn thăm vợ chồng bác."

Khương đại mụ thoáng nhìn qua mấy cái túi, nhìn thấy có hai hộp thuốc lá, còn có hai bình rượu ngon, không khỏi cười: "Tiểu Nhập Vi cũng đã lớn, hiểu chuyện rồi. Được, con ngồi ăn sủi cảo đi."

Khương đại bá nghe giọng điệu của vợ đã thay đổi, cũng đi tới nhìn, tức khắc ngữ khí cũng trở nên vui vẻ: "Đến thì đến, mua làm gì đâu."

Khương Nhập Vi liền thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đi cô đã suy nghĩ rất lâu xem mua cái gì, sau lại làm theo ý của Đường Xuân Sinh. Lúc đầu khi Đường Xuân Sinh khuyên cô tặng thuốc lá cô còn vô cùng kinh hãi, Đường Xuân Sinh mới giải thích, lúc trước có yêu quái lần đầu tới nhà biếu những thứ này. Nàng hỏi vì sao lại làm thế, yêu quái kia nghiêm trang trả lời rằng đây là lễ vật mà nhân loại vẫn dâng khi thăm hỏi nhau. Có lẽ cũng không thích, nhưng vì muốn hòa nhập với loài người mà làm vậy. Đương nhiên yêu quái kia cũng chỉ là máy móc bắt chước người khác mà thôi, dù sao Đường Xuân Sinh cũng không dùng thuốc lá hay rượu.

Nhưng biếu bác của cô những thứ tốt như thế này, dù chính mình không dùng, bán lại cho cửa hàng gần đấy cũng rất dễ dàng.

Khương đại mụ xách mấy túi đồ lên lầu, còn nói: "Mẹ cũng thật là, Nhập Vi đã vất vả đến đây, sao có thể đi nấu sủi cảo, ngày mai a, đợi ngày mai bác gái nấu cho các con một bữa thật ngon."

Khương đại bá kéo ghế dựa ngồi bên cạnh, châm điếu thuốc nói: "Bài vở lớp 12 hẳn là rất nhiều, như vậy mà còn có thể nghĩ đến bà con, tốt lắm, khác hẳn ba con."

Khóe miệng Khương Nhập Vi khẽ giật, ba cô nɠɵạı ŧìиɦ rồi ly hôn, uy tín trong mắt người thân đã không còn, cô thân là con gái muốn nói lời gì xoa dịu cũng không biết bắt đầu như thế nào.

"Nhập Vi dẫn theo bạn, cứ để bọn trẻ ngủ trong phòng mẹ, " Khương nãi nãi rốt cục mở miệng, "Mẹ sẽ ngủ với Minh Tử."

Minh Tử là con gái Khương đại bá, đi làm ở vùng khác, đến tết mới về.

"Được." Khương đại bá gật đầu, "Con sẽ bảo mẹ nó xếp dọn." Nói xong ông đứng lên, "Mấy đứa đi ngủ sớm một chút."

"Cám ơn bác." Khương Nhập Vi cũng đứng dậy, nhìn theo bác cả lên lầu.

Sau đó, trên lầu có tiếng bước chân đi lại, cũng có tiếng người, cách trần nhà, tất cả đều rất mơ hồ. Khương Nhập Vi ngồi nghe một lát, đột nhiên phát hiện ra một chuyện. Bác cả cô hình như bỏ bà ở lầu dưới, cả nhà bọn họ ở lầu trên. Nhỡ như bà có cần gì...

Khương nãi nãi vươn tay qua bưng bát cô đi: "Ăn xong rồi đi rửa bát, ở quê lạnh hơn, đi ngủ sớm một chút."

Đường Xuân Sinh nãy giờ như người vô hình bỗng trở nên hăng hái: "Bà để con rửa bát cho."

"Con là khách, không cần đâu." Khương nãi nãi cười nói.

Khương Nhập Vi đi rửa bát để Đường Xuân Sinh dọn phòng, sau đó cô đỡ bà lên lầu, vừa đóng lại cửa phòng, cô nghe được tiếng cửa mở bên cạnh.

Khương Nhập Vi liếc nhìn bà, Khương nãi nãi lắc đầu, tỏ ý bảo cô đừng nói gì. Khương Nhập Vi hiểu ý, nhưng cô chưa đi mà ngồi trên giường, trò chuyện cùng bà. Kể chuyện học hành, chuyện cuộc sống của bà, cuối cùng hai người cùng nhau nhớ lại nhiều chuyện hồi trước dưới cùng một mái nhà, cho dù là chuyện nhỏ nhặt gì cũng khiến hai bà cháu thổn thức không ngừng.

Sau đó Khương nãi nãi đuổi cô đi ngủ, Khương Nhập Vi lặng lẽ đi tới bên cửa, vừa mạnh kéo ra, bác gái cô lảo đảo suýt ngã lên cô.

"Bác gái, có việc gì sao?" Khương Nhập Vi giả bộ kinh ngạc hỏi.

Khương đại mụ vội vã đỡ cửa đứng thẳng người dậy, cười: "Thấy bà cháu còn trò chuyện, bác qua khuyên hai người đi ngủ sớm thôi."

"Cám ơn bác gái." Khương Nhập Vi cười, kéo tay bà: "Quá lâu không gặp, bác gái vẫn trẻ như vậy, hẳn là Minh tỷ cũng ổn, không để các bác phải lo lắng nhiều."

"Đừng nói nữa, " nhắc tới con gái, Khương đại mụ không khỏi thở dài, "Đâu có tốt như vậy, con bé đang muốn mua nhà, tốn kém quá." Bà liếc nhìn cháu gái, thấy cô kín đáo mỉm cười, liền kéo cô xuống dưới lầu: "Ba mẹ con bên kia thế nào? Bác nói, ba con chính là bị hồ ly tinh mê mắt, nhất thời mù quáng. Cậu ấy thật sự lấy con hồ ly tinh kia? Sắp sinh rồi đúng không? Vậy mẹ con đâu, cứ như vậy trơ mắt nhìn sao?"

Khương Nhập Vi nổi giận, trước kia không muốn qua lại cũng là vì đã đoán trước bác gái sẽ không chút ý tứ mà nói vậy, cô gay gắt nói: "Ba con mở cửa hàng ở nơi khác, con cũng không biết ba bây giờ ra sao; mẹ con rất ổn, vẫn chăm sóc em trai con."

Khương đại mụ tức khắc thương hại nhìn cô: "Em con có mẹ chăm, ba con giành quyền nuôi con mà lại làm như vậy? Con lại đang lớp 12 nữa."

"Con tự chăm sóc được mình." Khương Nhập Vi gượng gạo cười. Chuyện gia đình cô xung quanh không ai biết, cho dù cô giáo có biết cũng sẽ tránh để lộ vẻ mặt như vậy sợ kích động cô. Đây là lần đầu tiên cô phải đón nhận thứ thương hại lộ liễu này, quả thực làm người ta khó chịu.

"A, ai chẳng phải trải qua, dù ba con không quan tâm, bà vẫn sẽ che chở con, đúng không?" Khương đại mụ đưa đến một ánh mắt đầy thâm ý.

Khương Nhập Vi buông mi, quay lại cầm tay Khương đại mụ: "Bà tuổi đã cao, lần này con trở về, thấy bà còn khỏe mạnh như vậy, thật sự vô cùng cảm tạ bác gái, thật sự... con sẽ nhớ không quên."

Khương đại mụ ngẩn người, lại có chút không tự nhiên, thấy đã đến cửa phòng, liền cười nói: "Đứa nhỏ này sao lại khách khí như vậy, đều là người một nhà, khách khí làm gì." Bà mở cửa phòng, đẩy mạnh Khương Nhập Vi vào, lại ngồi trên giường cùng Đường Xuân Sinh thăm hỏi nàng, cuối cùng nói: "Đi đường vất vả, các con nghỉ ngơi đi."

Nhìn cửa phòng đóng lại, lại nghe thấy tiếng bước chân đi lên dần xa, Khương Nhập Vi rốt cục thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, thở hắt ra.

"Cậu làm sao vậy?" Đường Xuân Sinh đang ôm cốc nước nóng, thấy thế liền tò mò hỏi thăm.

Khương Nhập Vi tựa vào cửa, cũng không hề nhúc nhích, liền yên lặng nhìn nàng.

Mỗi ngày ở cùng Đường Xuân Sinh tính tình thẳng thắn thoải mái như vậy, Khương Nhập Vi cũng không biết đến tâm cơ, chỉ nói chuyện với bác gái này một lúc, cô đã mất đi một nửa sức lực.

Nghĩ như vậy, dáng vẻ Đường Xuân Sinh ôm cái cốc bỗng trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Cô đi về phía Đường Xuân Sinh, cướp lấy cái cốc, uống một ngụm nước nóng.

"Nước ngọt lắm." Đường Xuân Sinh cười tủm tỉm nói.

"Chắc là do ít ô nhiễm." Khương Nhập Vi thấy mặt nàng bị hơi nóng hun đỏ hồng lên, liền đưa tay lên lau, thấy bàn tay hơi ướt.

Đường Xuân Sinh nhìn cô, quay đầu đặt cốc xuống, kéo Khương Nhập Vi ngồi xuống: "Làm sao vậy, cậu có vẻ rất mệt mỏi."

"Ân." Khương Nhập Vi trả lời một tiếng rồi ngã về phía sau, thấy lưng như bị cộm lên. Cô lăn người trên đệm, thấy lớp đệm có vẻ khá mỏng.

"Vừa rồi khi cậu rửa bát, bà qua trải giường chiếu có nói, " Đường Xuân Sinh cũng lăn qua theo cô, "Bà nói bà không thích ngủ đệm quá mềm, chúng ta đành chịu một đêm."

Kỳ thực trước đây đệm của cô và bà cũng không mềm, nhưng lúc này cô bỗng có cảm giác bà phải chịu ủy khuất.

"Bà còn nói, chăn này là mới mua lại vừa được phơi nắng, vốn dĩ chuẩn bị cất đi sang năm dùng."

Ăn no, ngủ ấm, lòng Khương Nhập Vi dễ chịu hơn một chút.

Đường Xuân Sinh chống tay đỡ đầu, nằm nghiêng ở bên cô, nghĩ đến lúc trước nàng khuyên bà chuyển đi ở cùng mình rồi lại bị bà khéo léo chối từ, không khỏi cười nói, "Cậu cũng giống bà, rất quật cường."

Khương Nhập Vi quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng.

"Nhưng tôi thích như vậy." Đường Xuân Sinh cong mi, đưa tay nắm lấy vành tai cô nhỏ giọng nói.

Trái tim Khương Nhập Vi vốn đang bị đè nặng đột nhiên đập dồn, cô khó chịu lật người, dùng tay che mắt.

Không phải ba bị hồ ly tinh mê hoặc, rõ ràng là mình bị hồ ly tinh mê hoặc mới đúng.

"Đã nói tôi không phải yêu tinh." Đường Xuân Sinh tiếp tục nắm tai cô.

Khương Nhập Vi giật mình: "Cậu nghe được suy nghĩ của tôi?"

Đường Xuân Sinh phì cười: "Là chính cậu nói ra đấy chứ."

"..."

Khương Nhập Vi miễn cưỡng ổn định tâm tư, mong sao buổi tối này đừng mất mặt lần nữa...