Như Nguyện

Chương 8



Edit: Tharyo

- -------------------

Kẻ sát nhân mà mọi người bỏ phiếu chính là quản gia.

"Cái kết đạt được, chìm trong tội nghiệp, bỏ trốn trong một đêm mưa."

Nha Đại Thần không quan tâm hỏi: "Kết cục kiểu gì vậy?"

Nhân viên cười khổ nói: "Trò chơi còn chưa kết thúc, mọi người đã từ bỏ vòng thu thập chứng cứ thứ ba, chọn kết thúc nhanh chóng. Nhiều chứng cứ quan trọng còn chưa mở khóa, rất nhiều tình tiết còn chưa được khám phá."

Ý tứ là cái kết này rất bình thường.

Nhưng điểm mấu chốt mà mọi người nghe được là có người đã từ bỏ vòng thu thập chứng cứ thứ ba và chọn nhanh chóng kết thúc.

Nha Đại Thần trợn mắt há hốc.

Lâm Diệu nhìn Tiểu A, Tiểu A làm vài hành động, ôm ngực lặng lẽ chỉ chỉ Sơn Phong.

Nha Đại Thần nhanh chóng chuyển trọng tâm, cố gắng khôi phục bầu không khí: "Công bố thủ phạm thực sự, công bố hung thủ thực sự!"

Trên màn hình lớn chiếu hình ảnh kết cục hoàn chỉnh trong đêm mưa bỏ trốn. Trong phần kết này, bạn qua thư của vị hôn thê, một giáo sư tại Đại học Kinh Nam, dưới sự đồng ý ngầm của cậu Hai nhà họ Lục, đã đưa vị hôn thê đi trước khi cảnh sát đến. Tuy nhiên, do trời mưa to nên đôi tình nhân trẻ đã tử vong trên đường về phía Bắc.

Quản gia treo cổ tự vẫn trong ngục, anh em nhà họ Lục tiếp tục mối tình trắc trở đau khổ này trong Dinh thự Hoàng hôn, Sau đó, cô Ba nổi điên phóng hỏa, cậu Hai cùng cô ấy chết trong biển ​​​​lửa. Bà Hai may mắn còn sống sót thì điên dại ngu ngốc, dưới đống đổ nát của Dinh thự Hoàng hôn nhảy điệu nhảy giống như khi lần đầu lên sân khấu.

Thủ phạm thực sự được tiết lộ chính là thầy giáo đã giết ông Lục và người quản gia là người chứng kiến ​​vụ hành hung.

"..." Mọi người im lặng, cực kỳ lúng túng.

Thẩm Hàm Xuyên bình tĩnh nói: "Nếu không thu thập đầy đủ chứng cứ, gắn kết toàn bộ câu chuyện thì thật sự rất khó hiểu vì sao thầy giáo lại là hung thủ."

"Quả thật...Bây giờ nhìn lại, rất khiên cưỡng." Lâm Diệu thấp giọng đáp lại anh.

Nếu Thẩm Hàm Xuyên không có ở đây, Nha Đại Thần nhất định sẽ cười nhạo mọi người đang ngồi đây, diễn ra cái kết cục cức chó gì đây, kết cục tồi tệ nhất từ trước đến giờ.

"Vậy thầy giáo chính là người con trai cả bị đưa đi?" Nha Đại Thần hỏi: "Anh ta vì cái gì mà giết lão gia? Trả thù sao? Hiện tại mới muốn báo thù ư?"

Lâm Diệu giơ dây chuyền ngọc trong tay lên nói: "Xét về thân phận, anh ta chắc chắn là con trai cả bị đem đi. Nhưng tôi cũng cảm thấy... đột nhiên trở về báo thù, có chút không quá hợp lý."

Ninh Du hỏi nhân viên: "Sau khi đưa ra bằng chứng mới là ngọc bội, chúng tôi có thể đạt được kết quả gì?"

"Chỉ để xác nhận thân phận của con trai cả nhà họ Lục, nếu các phiếu bầu khác không thay đổi, thì vẫn đẩy quản gia ra ngoài." Nhân viên nhìn vào sổ nói: "... Kết cục của dinh thự Hoàng hôn vẫn không thay đổi, cặp đôi bỏ trốn trong đêm mưa ngoài ý muốn mà chết biến thành bị quân đội nhà họ Tiết chặn lại trên đường, thẩm vấn, nam chết nữ sống."

"Mịa nó..."Nha Đại Thần nói: "Tại sao thầy giáo lại chết?"

Nhân viên mỉm cười nói: "Anh ta còn có thân phận khác, nhưng mọi người còn chưa mở ra."

Ninh Du kinh ngạc nói: "Quả nhiên, thoạt nhìn chỉ là người qua đường nhưng thực chất là có buff nha."

Lâm Diệu nghĩ ngợi, trong phòng thầy giáo quả thực có một vài thông tin mà không thể giải được.

Việc nhấn mạnh rằng anh là giáo sư tại Đại học Kinh Nam chắc hẳn có rất nhiều điều bí ẩn.

Tiểu A khoanh tròn con trai cả được đưa đến phía Bắc trên bảng trắng.

"Tôi khẳng định, cậu Cả được đưa đến phương Bắc, theo văn phong của kịch bản này, anh ta nhất định có quan hệ với các thế lực quân phiệt ở phương Bắc. Anh ta bị đưa ra ngoài làm con nuôi nhưng đồng thời cũng là một thiếu gia. Cuối cùng trong thế giới của cuốn sách này chắc hẳn là xung đột giữa hai miền Nam Bắc."

Nha Đại Thần: "Chết tiệt! Tôi muốn chơi thêm một ván nữa..."

"Chơi gì nữA, đói bụng, kết thúc đi ăn cơm."

Sơn Phong nhanh chóng di chuyển.

Nha Đại Thần mím môi, muốn tranh thủ lần nữa, Tiểu A vỗ nhẹ chiếc mũ trùm đầu phía sau lưng cô nàng.

"Lần sau tôi cùng em chơi." Tiểu A nói: "Tôi nhất định phải chơi đến kết cục thực sự."

"Thật khó chịu." Nha Đại Thần cùng anh ta đi ở cuối đám người, nhỏ giọng nói: "Chỉ là có thêm một người ngoài thôi, đây là lần đầu tiên người ta chơi, có thể tham gia kiểu này đã rất tốt rồi, vả lại người ta chơi cũng rất chăm chú. Chuyện gì đang xảy ra với Sơn Phong vậy, tại sao anh ấy lại tức giận..."

"Là một cuộc cạnh tranh, đồ ngốc." Tiểu A nói: "Phải đặt mình vào vị trí của người khác. Nếu Ninh Du dẫn bạn trai đến đây, bầu không khí cũng sẽ giống như bây giờ. Tóm lại chính là không muốn người ngoài gia nhập vào nhóm nhỏ này của chúng ta."

"Thật sự là cạnh tranh, anh ta là người xem mắt với Thiểm Thiểm! Người ta có phải là không có mặt mũi gì mà đòi hòa nhập với chúng ta đâu đúng không? Vốn là chúng ta mời anh ta đến chơi. Bây giờ lại làm mọi người đều không vui... Quên đi." Nha Đại Thần nói: "Ngày mai em lại đến chơi, anh đến chứ?"

"Đi, ngày mai tôi sẽ kêu đồng nghiệp trong đơn vị, kéo em một lần."

"Em đi, để một nhóm cảnh sát kéo em bay. Ngày mai em có thể nằm thẳng xem toàn bộ vở kịch đẫm máu!"

"Chúng ta có cùng nhau ăn cơm không?" Ninh Du đuổi kịp Sơn Phong, nhỏ giọng hỏi cậu ta.

Sơn Phong trầm mặt nói: "Có đói không? Nếu không đói, chúng ta giải tán trước rồi tôi dẫn mấy cậu đi ăn."

Ninh Du hiểu ý của cậu ta,cậu ta không muốn cùng Thẩm Hàm Xuyên ăn cơm.

"Cũng được." Ninh Du quay người truyền đạt ý tứ cho Tiểu A, rồi tìm đến Lâm Diệu và Thẩm Hàm Xuyên đang ghi lại phản hồi sau khi chơi.

"Thiểm Thiểm, tiểu A có việc, bọn mình cùng Sơn Phong rời đi trước, không chờ hai người được."

Ninh Du nháy mắt với Lâm Diệu.

Lâm Diệu: "Được rồi, vậy mấy cậu đi trước. Bọn mình sẽ về sau khi điền xong tờ đơn này."

Sau khi xe chạy đi, Lâm Diệu nhẹ nhàng thở dài.

"Hôm nay mọi người đều không vui vẻ gì." Thẩm Hàm Xuyên vẫn đang viết trên phiếu phản hồi sau khi chơi thử. "Em đã cố gắng hỗ trợ tôi nên vẫn chưa tận hứng đi."

"Không sao đâu, ngay từ đầu đã như vậy rồi, không phải tất cả đều do anh mà ra. Hôm nay tôi đã không tạo ra được bầu không khí đúng nghĩa, cũng như đã không làm tốt công việc chỉ dẫn."

Lâm Diệu có cái gì thì nói cái đó, Thẩm Hàm Xuyên ngừng viết, cảm kích nhìn cô.

"Anh chưa từng chơi cái này bao giờ à?" Lâm Diệu hỏi anh: "Đồng nghiệp của anh đâu? Bình thường các anh team building như thế nào?"

Cột cảm nhận sau khi chơi, Thẩm Hàm Xuyên viết rất nghiêm túc.

Lâm Diệu lặng lẽ nhìn anh viết, không ngờ chữ viết của anh lại sắc bén và cứng rắn hơn nhiều so với người khác, ngòi bút sắc bén như một thanh kiếm, không chút kiềm chế, có thể thấy được... sự kiêu ngạo của một học sinh đứng đầu.

"Nhân sự bên trên đều do Lương Vũ phụ trách." Thẩm Hàm Xuyên chấm một dấu chấm, đặt bút trở lại vị trí ban đầu, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại di động mới toanh, mở album ảnh ra.

Album ảnh của anh chỉ có hai hàng ảnh, tập trung vào chậu cây xanh cạnh bàn làm việc.

"Là người này." Anh bấm vào bức ảnh chụp cây xanh, phóng to rồi chỉ vào bóng người mờ ảo chỉ lộ ra nửa khuôn mặt ở góc ảnh: "Một người cộng sự, người còn lại..."

Anh lật từ đầu đến cuối nhưng không tìm được mục tiêu từ góc bức tranh cây xanh.

"Ừm... hình như cô ấy không bị chụp ảnh đến." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Cô ấy là chị gái cùng trường, tên là Phù Duyệt. Cô ấy lãnh đạo một nhóm nghiên cứu và phát triển (R&D) những dự án khác."

"Ba người hùn vốn thành lập công ty sao?"

"Lúc đầu chỉ là một nhóm nghiên cứu phát triển nhỏ, về sau có nhiều thứ chúng tôi nghĩ đều có thể tự làm, nghiên cứu phát minh độc lập nên đã thành lập công ty." Thẩm Hàm Xuyên nói xong liền cất điện thoại di động, hỏi: "Bữa trưa em muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được." Lâm Diệu có chút lơ đãng, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của anh.

Lần đầu tiên liên lạc với cô là gọi điện trực tiếp, sau đó cô hỏi thông tin liên lạc qua WeChat, một ngày sau, Thẩm Hàm Xuyên mới gửi cho cô số tài khoản.

Hình đại diện là cái cây xanh mà anh chụp, cô vừa từ album ảnh lúc đác không có mấy bức hình nhìn thấy được ảnh gốc.

Ngoài ra, vòng bạn bè cũng hoàn toàn mới, không có bất kỳ dấu vết xã giao nào.

"Em quan tâm đến cái này sao?" Thẩm Hàm Xuyên đưa điện thoại cho cô.

Lâm Diệu vô thức cầm lấy, sau khi ấn mở, ngay cả khóa màn hình cũng không có, vừa mở lên là màn hình chính luôn.

"...Không, tôi là nhìn nó trông giống như vừa mới mua vậy..." Cô nói.

"Bởi vì không thường dùng, bình thường tôi dùng cái này." Thẩm Hàm Xuyên lấy ra một chiếc điện thoại bấm phím khác.

"Có lẽ hơi kỳ quái, tôi có thể giải thích."

Anh nhìn Lâm Diệu mỉm cười.

"Trong công việc, gọi trực tiếp trò chuyện có hiệu quả hơn nên tôi dùng điện thoại di động kiểu cũ khi đi làm. Bình thường tôi dùng điện thoại thông minh nhưng do đi làm hàng ngày, đổ xăng thì có thẻ xăng, ăn cơm thì có thẻ cơm nên tôi hiếm khi sử dụng điện thoại thông minh..."

Thẩm Hàm Xuyên dùng giọng điệu nhẹ nhàng giải thích với cô: "Tôi thực sự không muốn em coi tôi là một... kẻ mọt sách bảo thủ."

"Không đâu." Lâm Diệu nói: "Chỉ là vì tôi vừa xem album ảnh, có rất ít ảnh, điện thoại còn rất mới nên tôi tưởng anh mới mua. Cây xanh nhỏ đó có ý nghĩa gì không? Tôi thấy anh cũng sử dụng cái này cho hình đại diện của mình."

"Là tài khoản mới đăng ký, tôi đã suy nghĩ rất lâu, không biết nên dùng cái gì làm avatar, hỏi đồng nghiệp, họ đưa ra rất nhiều điều cấm kỵ trong việc đặt avatar." Thẩm Hàm Xuyên có chút bất đắc dĩ: "Sau đó, tôi phải chọn cách an toàn và chụp ảnh cây xanh trên bàn.. "

Anh hỏi Lâm Diệu: "Nhưng... họ nói rằng những người lấy thực vật làm ảnh đại diện đều là người già, còn có cách nói này nữa ư?"

Lâm Diệu nghĩ thầm, anh thực sự không ăn khớp với người trẻ tuổi nha!

"Sau khi tan sở... anh không chơi điện thoại hay xem phim à?" Lâm Diệu hỏi anh.

Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười lắc đầu.

Anh cụp mắt xuống, lông mi ngoan ngoãn buông xuống, cùng với nốt ruồi nước mắt đúng lúc làm nổi bật khí chất, trông anh có chút điềm đạm đáng yêu.

"Chơi cùng người như tôi, em sẽ cảm thấy vất vả sao?" Giọng anh đầy sự áy náy.

"Còn ổn, tôi thích chăm sóc người mới nhất." Lâm Diệu lộ ra hai hàng răng trắng, đôi mắt sáng ngời.

Thấy không, một học sinh giỏi tiêu chuẩn, một người đứng đắn, một tờ giấy trắng.

Thật sảng khoái khi nghĩ đến việc đưa một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy trải nghiệm cảm giác phấn khích mà nó chưa từng trải qua trước đây.

Lâm Diệu mặt mày rạng rỡ.

"Lần tới tôi sẽ không chung đội với bọn họ."

Ngay cả giọng điệu của cô cũng trở nên táo bạo.

"Anh đã từng đến nhà hàng nổi tiếng trên Internet ở đường Võng Hồng chưa?"

Thẩm Hàm Xuyên lắc đầu.

Lâm Diệu vui vẻ nói: "Tốt, hôm nay tôi dẫn anh đi trải nghiệm, bữa này tôi mời. Đi thôi!"

Sơn Phong ở bên ngoài tung bay cả ngày, ban đêm không kiềm chế được chân, lái xe về nhà cũ.

Đến trước cửa nhà, chỗ đậu bên cạnh là chiếc Mercedes-Benz màu đen.

Sơn Phong hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần rồi xuống xe.

Tầng một rộng rãi, trong phòng bếp đang đèn đuốc sáng trưng nhộn nhịp, trên tầng là âm thanh hí khúc vang vọng.

Sơn Phong ấn vài lần lên chuông cửa, bảo vệ mới ra mở cửa.

"Ông cụ đâu?" Sơn Phong hỏi.

Chú bảo vệ nói: "Đang nghe kịch ở trên lầu."

"Đã ăn xong rồi ạ?"

"Đã ăn cơm từ sớm rồi, cháu và Xuyên Nhi đều đến không đúng lúc, thằng bé vừa mới tới." Chú bảo vệ cười nói: "Ha ha, đều không có lộc ăn, hôm nay thím Triệu làm anh trứng cá và phật nhảy tường, phòng bếp bị chặn lại, phải trộn lấy..."

Điện thoại của Sơn Phong rung lên hai lần, tin nhắn được gửi đến từ quầy lễ tân của khách sạn Cẩm Nhã Viên.

Sơn Phong có vẻ u ám sau khi đọc tin nhắn.

"Anh trai tôi đâu?" Sơn Phong hỏi.

"Đang quan sát trong phòng bếp" Chú bảo vệ quay người lại gọi: "Xuyên Nhi, Lam Lam đã về rồi."

Nghe được âm thanh, Thẩm Hàm Xuyên xắn tay áo lên, rửa tay, bưng hai con cá chiên đi tới.

Sơn Phong nói: "Chúng ta ra ngoài một lát đi."

"Không đi." Thẩm Tiên Xuyên nói: "Bên ngoài lạnh lắm, tôi mới vào thôi."

"Tôi không nói chuyện ngày hôm nay, cũng không nói chuyện khác với anh." Sơn Phong nói: "Đi Cẩm Nhã Viên tìm cha tôi."

"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Hàm Xuyên đưa con cá chiên còn lại cho Sơn Phong.

Sơn Phong đưa điện thoại lên cho anh xem, một phát ăn con cá chiên rồi nói:

"Con mẹ nó, ông ta dẫn trợ lý trẻ tuổi kia đi Cẩm Nhã Viên!"

"Chắc chắn, con mẹ nó ông ta đang có ý đồ gì đó, tên khốn đó."

Âm thanh hí khúc trên lầu đột nhiên dừng lại, một ông lão hét lên: "Ai? Ai đang chửi bới ở đó?! Hoài Lam, có phải thằng bé về rồi không?!"

Sơn Phong tức giận nói: "Tai của ông nội không bao giờ già đi..."