Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang

Chương 15: Nhất định phải nghĩ cách vào điểm tránh nạn



Khi tắm rửa xong thì bầu trời đã hoàn toàn tối đen, Nhan Bố Bố quấn tấm thảm nhung mà Phong Sâm ném qua, nhóc lò mò quơ quào bước lên xe buýt, hệt như một đứa trẻ bị mù.

Một tiếng tạch nhỏ bỗng vang lên, bên trong xe buýt lập tức xuất hiện ánh sáng, chiếu sáng rực khắp không gian nhỏ hẹp.

“Wow!” Nhan Bố Bố nhìn hộp đèn măng sông tự chế trên tay Phong Sâm, vừa kinh ngạc vừa bội phục: “Cậu chủ ơi, cậu lợi hại quá đi, sao cậu có thể lợi hại như vậy chứ?”

Lúc nãy nhóc có thấy Phong Sâm mân mê cái hộp sắt nhỏ, không ngờ nó lại có thể biến thành một cái đèn.

Phong Sâm treo đèn măng sông lên tay vịn xe buýt, hiếm khi mở miệng nói đùa một câu: “Bởi vì tôi đọc thần chú phép thuật đấy, a ú… bâng dát á.”

Nhan Bố Bố cười ha ha: “Sai rồi sai rồi, phải đọc là a ú bâng ga a đá u xi dà cơ.”

Phong Sâm lấy quần đùi và áo thun mới từ trong balo, ném cho Nhan Bố Bố: “Mau mặc vào.”

Nhan Bố Bố chậm rãi mặc quần đùi và áo thun, nhóc ngồi dựa trên ghế, nhìn Phong Sâm tiếp tục hí hoáy làm những món đồ khác, câu được câu không nói chuyện với cậu.

“Cậu chủ ơi, khi nào thì ông bà chủ sẽ đến đón chúng ta thế ạ?”

“Sớm.”

“Sớm là khi nào ạ?”

“Sớm là sớm thôi.”

...

Thời gian chầm chậm trôi qua, giọng nói của Nhan Bố Bố ngày càng nhỏ xuống, tiếng hít thở cũng dần trở nên đều đều.

Phong Sâm thấy nhóc đã ngủ say, lúc này cậu mới thả dụng cụ trên tay xuống, lấy quần áo mới từ trong balo ra, tiếp đó vòng ra phía sau xe buýt tắm rửa.

Đã vào đêm của tháng tư, nhưng khi tắm ngoài trời lại không hề cảm thấy lạnh, Phong Sâm không nghĩ đây là một hiện tượng tốt, trong lòng mơ hồ xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

Cậu chỉ hy vọng ba cậu sẽ nhanh chóng phái người đến đây, dẫn cậu và Nhan Bố Bố rời khỏi nơi này.

Cậu hoàn toàn không ý thức được, bản thân chưa từng cân nhắc đến việc ba mẹ mình có thể đã gặp phải bất trắc gì hay không, cậu luôn chắc mẩm hai người họ vẫn an toàn. Hoặc nên nói, từ sâu trong đáy lòng cậu vẫn luôn kháng cự việc suy nghĩ miên man, cũng không cho phép mình nghi ngờ điều đó.

Tắm rửa xong, cậu mang quần áo của hai người ra giặt sạch, sau đó phơi trên đầu chiếc xe nhỏ ở bên cạnh, sau khi làm xong hết thảy rồi mới quay về xe buýt ngủ.

...

Lần nữa đặt chân đến vùng đất phủ đầy tuyết trắng xóa ấy, trong lòng Phong Sâm đã không còn xuất hiện sự bối rối ban đầu nữa. Cậu hiểu rất rõ, đây là do mình ngủ say nên mới bước vào giấc mơ đó.

Cái kén tằm to lớn kia vẫn lẳng lặng nằm ở phía xa như cũ, nó im lặng đứng giữa gió tuyết, vẫn khiến cậu cảm nhận được sự thân thuộc từ nó như trước.

Sau khi cậu bước đến gần, phát hiện hình dáng của bóng đen bên trong đã trở nên rõ ràng hơn, không còn là một khối đen lộn xộn như trước đây. Xuyên qua lớp vỏ ngoài màu trắng như cái màng trứng mỏng, có thể lờ mờ nhìn thấy phần đầu và cơ thể của bóng đen kia.

Cậu đặt tay lên lớp vỏ lần nữa, cảm nhận nhịp tim của nó và mình hòa làm một thể.

Thình thịch, thình thịch.

Giống như đang vẫy gọi, lại giống như đang thân thiết chào hỏi cùng cậu.

...

Thời gian tiếp theo đó, hai người xử lý sạch phần thịt cua mang về, rồi bắt đầu lên đường tìm kiếm đồ ăn còn sót lại trong đám phế tích ngoài kia.

Mấy nơi như khu dân cư đã sớm bị người ta càn quét nhiều lần, hai người họ chỉ đến những nơi mà thường bị mọi người bỏ sót. Chẳng hạn như các cao ốc văn phòng chưa bị sụp hết, hay là những quán net đã sụp một nửa, bên trong luôn có thể tìm thấy một ít mì tôm hoặc là các loại đồ ăn vặt như khoai tây chiên linh tinh ăn đỡ đói.

Nhưng nhiệt độ không khí càng ngày lại càng nóng hơn, rất nhiều đồ ăn đều bị biến chất, những thi thể bị chôn vùi dưới đống gạch đá cũng bắt đầu thối rữa, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối tanh tưởi cực kỳ khó chịu, không thể tiêu tan hết được.

Càng lúc càng có nhiều người không chịu nổi nữa, bọn họ đã lựa chọn đến điểm tránh nạn của Tây Liên Quân. Lúc Phong Sâm và Nhan Bố Bố đến chỗ giếng múc nước, hàng người xếp hàng chờ múc nước ban đầu đã biến mất, chỉ còn lác đác vài ba người. Lúc hai người ra ngoài tìm thức ăn cũng ít khi gặp được bóng dáng của những người khác.

Xe bay của Tây Liên Quân chạy trên đường phố, trên loa phóng thanh không ngừng phát ra tiếng nói: “… Chỉ cần đưa chip xác nhận thân phận ra, sau khi kiểm tra xong là có thể vào ở trong điểm tránh nạn được bố trí dưới lòng đất.”

Ngày hôm nay trên đường đi lấy nước về, Nhan Bố Bố đặt nửa chậu nước cầm trên tay xuống, nhóc đưa tay che mắt, ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời sáng chói không nhìn thấy mặt trời, tia sáng trắng đến mức lóa cả mắt, một chiếc máy bay thân màu bạc bay đến từ phía chân trời.

Đây là một loại phi cơ quân dụng cỡ nhỏ, nơi nó bay qua phía sau sẽ kéo theo một vệt bột màu trắng, từng mảng bột trắng liên tiếp bị thả xuống, vẩy lên những khối gạch đá đổ sụp bên dưới.

Mắt thấy bột phấn sắp sửa rơi xuống bên này, Phong Sâm vội vàng kéo Nhan Bố Bố núp dưới nửa mái hiên chìa ra bên đường, bịt kín miệng mũi của nhóc lại rồi quát: “Nhắm mắt mau.”

Động cơ máy bay gầm rú xẹt ngang qua, qua một lát sau hai người mới mở mắt ra.

Số bột phấn còn sót lại vẫn còn đang bay đầy trên bầu trời thành phố, phảng phất như những bông tuyết rơi đầu mùa, trong không khí tràn ngập mùi gay mũi.

“Khụ khụ, đây, đây là gì vậy ạ?” Nhan Bố Bố chảy nước mắt nước mũi tèm lem, lỗ mũi cũng bị xoa đến đỏ hồng.

Hai mắt Phong Sâm cũng hơi đỏ lên, cậu dùng tay áo bịt miệng mũi lại: “Thuốc tiêu độc trong phòng dịch bệnh, đừng có nói chuyện, che kín miệng lại.”

Trên mặt nước vừa múc đã bị một lớp bụi trắng phủ kín, chỉ có thể quay lại múc nước mới, cũng may miệng giếng khá sâu nên nước bên dưới không bị nhiễm bột thuốc.

Vào lúc xế chiều, nhiệt độ ngoài trời bỗng nhiên tăng cao bất thường, Phong Sâm nhìn đồng hồ đa năng, con số hiển thị nhiệt độ bên trên tăng nhanh bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong vòng một tiếng mà đã tăng lên đến mười độ.

Không gian trong xe buýt nóng hổi như một cái lò hấp, Nhan Bố Bố đã cởi sạch quần áo trên người chỉ chừa lại một cái quần lót cuối cùng, song nhóc vẫn than nóng liên tục. Mái tóc xoăn của nhóc cũng bị mồ hôi thấm ướt nhẹp dính bết vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhóc ta nằm trên ghế khó chịu lăn qua lăn lại.

“Nhóc không động đậy nữa thì sẽ hết nóng ngay.” Phong Sâm ngồi im không nhúc nhích, nhìn qua trông ổn hơn Nhan Bố Bố nhiều, nhưng phần lưng áo phía sau cũng đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn.

“Cậu chủ ơi, em cảm thấy mình sắp chín rồi, nếu như em chín thật, cậu có thể ngâm em vào trong chậu nước nè, em lớn hơn con cua kia nhiều lắm, có thể đủ cho cậu ăn được mấy ngày á.” Nhan Bố Bố bò dậy, cầm lấy bình nước đặt bên cạnh, tu ừng ực hết nửa chai.

Phong Sâm liếc nhìn đồng hồ, phát hiện nhiệt độ vẫn không ngừng tăng cao, chỉ mới qua mấy phút ngắn ngủi đây thôi mà đã tăng đến bốn độ.

“Đi thôi, chúng ta không ở trong xe nữa, ra ngoài tìm chỗ nào thoáng mắt mà ngồi.”

Mặc dù bên ngoài cũng nóng bức giống vậy, nhưng vẫn có thể tìm được một chỗ nào đó mát mẻ hơn so với ngồi trong xe buýt.

Nhan Bố Bố chạy đi mang giày, lại bị Phong Sâm kêu lại: “Lấy quần áo mặc vào đàng hoàng mới được ra ngoài.”

“Em có mặc quần mà.”

“Đồ lót thì tính là quần gì hả?” Giọng nói của Phong Sâm rất nghiêm.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Vừa nãy nếu không phải cậu không cho phép, khéo đến cả quần lót Nhan Bố Bố cũng muốn lột xuống.

Chờ Nhan Bố Bố mặc quần áo, Phong Sâm chuẩn bị thêm mấy chai nước bỏ vào balo, xong xuôi hai người đi ra khỏi bãi đỗ xe.

Không khí bên ngoài mang theo hơi nóng hầm hập, các lỗ chân lông trên người cũng co chặt lại, ngăn cản hơi nước thoát ra ngoài, tường đổ ngói vỡ ở phía xa xa cũng bị không khí bóp méo đến vặn vẹo.

Trên trời không có chim bay, trên mặt đất ngay cả một con kiến cũng không thấy, xe bay tuần tra thông báo mỗi ngày của Tây Liên Quân cũng chẳng xuất hiện, cả thành phố như chìm trong không khí chết chóc u ám, hệt một phần mộ khổng lồ.

Hai người đi vào trong một tòa cao ốc mới bị sụp một nửa, dựa lưng ngồi cạnh tường trong sảnh chính rộng rãi.

Tuy nơi này vẫn rất nóng, nhưng so với ngồi trong xe buýt thì tốt hơn nhiều. Nhan Bố Bố trực tiếp nằm dài trên nền gạch men sứ, tứ chi dang rộng hết cỡ, Phong Sâm cũng không cản nhóc lại, dù sao đến chính cậu cũng muốn nằm dài trên nền gạch, chẳng qua là cố nhịn lại.

Không lâu sau, chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một người phụ nữ trung niên đỡ chồng mình chậm rãi bước xuống từ trên lầu.

Người phụ nữ nhìn thấy Nhan Bố Bố và Phong Sâm thì rất kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn: “Ông xã xem kìa, ở đây có hai đứa trẻ này.”

Phong Sâm không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu đánh giá hai người bên kia, Nhan Bố Bố bò dậy từ trên mặt đất, chào hỏi: “Chào dì ạ.”

Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm, có vẻ như đang bị bệnh, ông nhìn vẻ mặt hờ hững của Phong Sâm, quay sang hỏi Nhan Bố Bố: “Anh bạn nhỏ, sao con lại ở đây? Không có ai đi cùng con hết sao?”

Nhan Bố Bố nghiêm túc trả lời: “Chỗ bọn con ở quá nóng, nên đến đây ngồi một lát ạ, con cũng có người đi cùng.”

Sao lại không có ai đi cùng chứ? Cậu chủ dẫn theo mình mà.

Hai vợ chồng nghe Nhan Bố Bố nói như vậy, mặc định rằng cả hai đi cùng người lớn đến đây, có điều người lớn bây giờ không có ở bên cạnh mà thôi.

“Nói lại với người lớn nhà con, hôm qua Tây Liên Quân có thông báo, để hoàn toàn phòng ngừa dịch bệnh bùng phát, mấy ngày nữa binh lính sẽ phun thuốc khử trùng, bên trong thuốc có trộn thêm thành phần gọi là… dong gì gì ấy.”

“Donglinga.” Phong Sâm đột nhiên lên tiếng.

“Đúng rồi, là nó đó.”

Sau khi nghe, sắc mặt Phong Sâm lập tức thay đổi.

Người phụ nữ đỡ người đàn ông đi ra ngoài: “Bây giờ hai dì chú sẽ đến điểm tránh nạn dưới lòng đất, nghe nói cái chất dong gì đó nếu hít phải sẽ bị trúng độc, cũng sẽ gây chết người. Hai đứa nhớ nói lại cho người lớn, tranh thủ thời gian sớm đến điểm tránh nạn đi, đừng chần chừ nữa. Huống hồ với thời tiết càng lúc càng nóng như thế này, tiếp tục sống ngoài này có tác dụng gì chứ? Không khéo đang sống sờ sờ lại bị nướng chín đấy.”

Phong Sâm vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Dì ơi, nếu muốn vào điểm tránh nạn, nhất định phải kiểm chứng thân phận sao?”

Người phụ nữ nói: “Cái này thì chắc chắn rồi, Tây Liên Quân kiểm tra nghiêm ngặt lắm.” Hình như bà nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại đánh giá Phong Sâm và Nhan Bố Bố, tiếp đó an ủi nói, “Đi nói với người lớn của hai đứa, đừng có lo lắng gì hết, hàng xóm trước kia của nhà dì cũng từng là một tên trộm cắp, cũng từng ở tù ra, lần này bọn họ vẫn dẫn theo người nhà vào được trong điểm tránh nạn đấy.”

“Cảm ơn dì.”

Phong Sâm biết bà hiểu lầm, nhưng tình huống của cậu và Nhan Bố Bố, không phải chỉ đơn giản là có người nhà từng trộm cắp đi tù đơn giản như vậy thôi.

“Hẹn gặp lại chú dì ạ.” Nhan Bố Bố nhìn bóng dáng hai người biến mất khỏi sảnh lớn, bấy giờ nhóc mới thả tay xuống, vừa quay đầu đã nhìn thấy sắc mặt cực kỳ nghiêm túc của Phong Sâm.

Chính là cái vẻ mặt nghiêm túc như sắp sửa xảy ra chuyện gì lớn lắm.

“Cậu chủ ơi.” Nhan Bố Bố lo lắng lên tiếng gọi.

Phong Sâm mím chặt môi, phần cằm cũng bạnh ra, sau một lúc lâu mới nói: “Nhan Bố Bố, chúng ta phải nghĩ cách để vào trong điểm tránh nạn dưới lòng đất.”

Khi trời chạng vạng tối, nhiệt độ ngoài trời không còn oi bức như ban ngày nữa, hai người quay về trên xe buýt.

Phong Sâm lại lôi túi dụng cụ đa năng kia ra, dùng tua vít điện vặn vặn gì đấy trên một tấm thẻ gắn chip, Nhan Bố Bố không dám làm phiền cậu, nín thở tập trung ngồi bên cạnh nhìn, chờ đến khi Phong Sâm ngẩng đầu xoay xoay cái cổ mỏi nhừ của mình, nhóc mới vội vàng hỏi: “Cậu chủ ơi, cậu đang làm gì vậy ạ?”

“Tôi đang làm một cái thẻ ra vào của sở nghiên cứu.” Phong Sâm vừa nói vừa hoạt động cánh tay phải đã hơi căng cứng, “Phía Tây thành phố có một nhà máy dược, công khai với bên ngoài là một công ty xí nghiệp gia đình, thật ra Tây Liên Quân cũng không biết đến nơi này, nó là sở nghiên cứu bí mật thuộc Đông Liên Quân. Kết cấu của sở nghiên cứu không phải là dạng kết cấu nhà ở thông thường, nó được xây dựng dựa theo hệ thống kết cấu phòng chống quân sự cấp ba, vậy nên dù cho xảy ra trận động đất như mấy ngày trước, có lẽ nó vẫn không có việc gì. Chúng ta đến xem một chút, nếu như nó chưa bị sụp, thiết bị bên trong hẳn vẫn có thể dùng được.”

“Wow…” Nhan Bố Bố thốt ra một tiếng cảm thán từ đáy lòng, hai mắt nhóc tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Thật ra nhóc nghe cũng không hiểu gì hết, nhưng mà càng không hiểu cái gì, thì nhóc lại càng cảm thấy nó rất lợi hại, càng cảm thấy không có chuyện gì trên đời này mà Phong Sâm không biết, cũng không có chuyện gì có thể làm khó được cậu cả.

Phong Sâm thả tay xuống, liếc mắt nhìn nhóc, nói: “Buổi tối tôi sẽ mang nhóc vào đó, thay đổi một số thông tin lý lịch của chúng ta lại.”

“Dạ.” Nhan Bố Bố lắc lắc cái đầu đầy mồ hôi, “Đợi một lát chúng ta —”

Rầm!

Một tiếng va chạm trầm đục bất ngờ vang lên cắt ngang lời Nhan Bố Bố, xe buýt như bị vật gì đó va vào lắc lư mấy cái. Nhan Bố Bố giơ tay nắm lấy Phong Sâm, lại nhìn thấy chỗ cửa sổ phía đầu xe có một cái đầu xù lông đang thò vào.

“A! Cậu chủ ơi, hổ, hổ kìa!”

Cửa sổ đầu tiên phía đầu xe mở toang, một con hổ to lớn đang thò đầu vào trong, hai bộ móng vuốt sắc nhọn bám trên thành xe trèo lên, gần nửa người con hổ đã thò vào bên trong xe.

“Grào!” Con hổ gầm gừ nhìn về phía hai người, nó hé miệng gầm lên một tiếng giận dữ, lộ ra bên trên lợi thịt đỏ tươi là hàm răng sắc bén.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!