Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 102



Ông cụ Trình muốn Kỳ Niên quay trở lại tiếp quản việc của tập đoàn Trình thị, Trình Tri Huệ biết. Lúc đó cô ta rất lo Kỳ Niên trở về, rồi sau khi biết Kỳ Niên không muốn quay lại thì cô ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ở trong mắt cô ta, Kỳ Niên không quay lại thì điều đó có nghĩa là anh đã từ bỏ Trình thị. Nhưng nếu đã từ bỏ, tại sao lại đi vòng để đoạt?

Cảnh tượng nắm quyền Trình thị trong tay, sau đó đi lên đỉnh cao đời người vì Trình thị suy bại sắp diệt vong trong tưởng tượng đã không có khả năng thực hiện nữa, Trình Tri Huệ sẽ không suy xét xem liệu đó có phải là vấn đề năng lực của chính mình hay không, cô ta đổ lỗi tất cả những điều này cho Kỳ Niên, cho rằng nếu không phải vì Kỳ Niên, Trình thị sẽ không đến nông nỗi hiện giờ này.

Trình Tri Huệ trút hết tất cả không thuận lợi mà mình gặp phải khi vào Trình thị lên Kỳ Niên, cô ta mắng chửi Kỳ Niên trong bài viết, nói anh thành ích kỷ kẻ đạo đức giả, không có tình người, rõ ràng họ đều là người nhà họ Trình, nhưng lại hận không thể đuổi tận giết tuyệt bọn họ, mưu toan hạ độc thủ sau lưng, ép đến Trình thị cũng sắp phá sản.

Cô ta còn nói ra chuyện mẹ Kỳ Niên giế.t chết cha Kỳ Niên năm đó, khiển trách Kỳ Niên và mẹ anh quả nhiên là mẹ truyền con nối, đều máu lạnh như vậy.

Kỳ Niên kể từ khi debut đã tương đối thần bí, cũng chỉ mấy năm nay mới hơi sinh động một chút. Hầu như không có tin tức xác thực gì về thân thế này nọ của Kỳ Niên từ ngoại giới.

Cư dân mạng đều rất ngạc nhiên, không phải Kỳ Niên họ Kỳ à, sao lại thành người nhà họ Trình rồi, vậy anh và Trình Thái chẳng phải là quan hệ thân thích ư? Việc Trịnh Thái bị bắt có liên quan đến anh?

Hơn nữa nguồn gốc việc này ban đầu là quậy ra từ Tuân Lan, sao trong lúc vô tình đã phát triển theo hướng tranh chấp giữa nhà giàu rồi.

Trước đó còn có người nói Tuân Lan dựa lưng Kỳ Niên, theo ý bọn họ xem, rõ ràng là Kỳ Niên ôm đùi Tuân Lan, Trình Thái lật xe là kết quả của việc Tuân Lan tức giận vì lam nhan.

* Trùng quan nhất nộ vi lam nhan (冲冠一怒为蓝颜) xuất phát từ bài thơ Viên Viên Khúc (圓圓曲) cùa Ngô Vĩ Nghiệp (吳偉業):

câu gốc của bài thơ là “Tướng quân tức giận vì hồng nhan”, ở đây dùng lam nhan để chỉ nam giới.

Có điều dạt mấy này sang bên, những tin tức trong bài đăng của Trình Tri Huệ thực ra cũng mang lượng thông tin kinh người.

Nói mẹ giết cha là sao, khi cư dân mạng kinh ngạc líu lưỡi vì điều này, lại không đồng ý với câu nói "mẹ truyền con nối" kia của Trình Tri Huệ.

Toàn bộ bài đăng đều nói Kỳ Niên đáng giận như thế nào, mẹ Kỳ Niên máu lạnh ra sao, người cha bi thảm thế nào, Trình thị lại vô tội ra làm sao. Nhưng cư dân mạng quanh năm ăn dưa hóng hớt lại liếc một cái là nhìn ra trong bài đăng là tránh nặng tìm nhẹ: Tại sao mẹ lại giết cha, tại sao Kỳ Niên đổi họ, rồi tại sao sẽ đuổi tận giết tuyệt Trình thị, tất thảy nguyên do của những việc này thì chẳng hề nói.

Cư dân mạng ăn dưa nhiều, cực kì rõ rằng nếu một người có loại hành vi tránh nặng tìm nhẹ này trong lời kể, thì điều đó có nghĩa là vẫn còn rất nhiều thông tin ẩn giấu không nói ra đằng sau những gì hắn nói.

Thông tin không đầy đủ, khó phán đoán đúng sai, cư dân mạng không thể vì bạn mắng quá kích động thì trực tiếp căm phẫn trút giận giúp bạn được?

Vì vậy bên dưới bài đăng của Trình Tri Huệ, tất cả đều là những câu hỏi lý trí từ cư dân mạng, bảo nếu cô ta muốn nói chuyện gì thì nói rõ một chút, che che giấu giấu bọn họ sợ mắng nhầm người. Ai cũng không phải thằng ngốc, đừng hòng coi họ thành súng mà dùng.

Trình Tri Huệ là người tính tình cáu kỉnh, hoàn cảnh gia đình chống lưng từ nhỏ khiến cô ta phát triển thành tính tình độc đoán với bên ngoài. Trong mắt cô ta, cư dân mạng lý trí là bênh Kỳ Niên, không phải nói người trên mạng đều ngu ngốc người khác nói gì thì tin đó à, tại sao không đến giúp cô chỉ trích Kỳ Niên trước mà lại chất vấn cô ta.

Bị hỏi quá nhiều, Trình Tri Huệ cảm thấy rất bực bội, một lúc sau liền cãi nhau với cư dân mạng bên dưới. Cư dân mạng vừa thấy cô ta táo bạo như vậy, rõ ràng là chột dạ, vậy thì những chuyện trong bài viết của cô ta càng không thể tin được.

Về phần Kỳ Niên, anh không hề trả lời bất cứ điều gì về bài đăng này, lời mắng chửi của Trình Tri Huệ đã không gây ra được bất cứ ảnh hưởng gì đến anh bây giờ.

Chẳng qua, vốn dĩ cũng không cần anh phải làm gì.

Trình Tri Huệ không chấp nhận được người khác nghi ngờ cô ta, cô ta thờ phụng những gì mình nói đều là đúng đều là chân lý, chỉ riêng những lời mắng chửi của cư dân mạng cũng đã khiến cô ta không chịu đựng nổi. Cô ta mỗi ngày đều bận rộn solo với cư dân mạng, như thể cũng đã quên ý định đăng bài ban đầu, dáng vẻ tức muốn hộc máu, nghiễm nhiên đã trở thành việc vui để cho những cư dân mạng nhàm chán giết thời gian.

Sau đó qua hai ngày, có một beauty blogger nổi tiếng sử dụng acc phụ của mình đăng một số tài liệu về Kỳ Niên.

Vị beauty blogger này là thế hệ nhà giàu đời thứ hai, khá nổi tiếng trên Weibo, nói mẹ cô và người mẹ quá cố của Kỳ Niên từng là bạn bè, cô và Kỳ Niên cũng là quan hệ từng học chung mẫu giáo, biết rất nhiều chuyện, vì vậy vẫn khá có quyền lên tiếng trong bài đăng của Trình Tri Huệ.

[ N là theo họ dì cả cậu ấy, mẹ cậu ấy quả thật khá cố chấp, nhưng cha cũng không phải thứ tốt gì, các bạn có năng lực có thể đi tra xem N có bao nhiêu anh chị em cùng cha khác mẹ. CT mới bị bắt cũng là con riêng, nhưng bây giờ thì không, CT thực chất là con của mẹ hắn và người khác, bọn họ lừa ông cụ hơn hai mươi năm qua, trước đó chính vì N từ nước ngoài trở về nên hắn sợ N đoạt gia sản với hắn nên quyết định đầu độc ông cụ trực tiếp giế.t chết ông, sau đó bị phát hiện, ông cụ đích thân báo cảnh sát đưa hắn vào tù. À, nghe nói vụ tai nạn xe khiến N hôn mê gần một năm cũng là CT lên kế hoạch. ]

[ Về phần CZH này, dù sao những người biết cô ta đều cảm thấy cạn lời với cô ta, cay nghiệt có tiếng luôn. Cô ta thật sự cho rằng Trình thị là báu vật mà ai cũng muốn, chỉ mất đi người kế nghiệp mà thôi, nhìn sự hỗn loạn gần đây của Trình thị xem, các giám đốc công ty đều bận tranh quyền, lòng nhân viên hoảng sợ, vài dự án bị cướp mất. Bản thân N là chủ tịch, cớ gì phải nhận vào tay một mớ hỗn độn chứ. Thay vì chi tiền và công sức để dọn giúp một mớ hỗn độn, lấy sạp còn có thể dùng thứ đoạt được tân trang sử dụng mới là lựa chọn đúng đắn. Haiz, nói đến nói đi, thật ra chỉ CZH không thừa nhận mình không có đầu óc kinh doanh, kỹ năng không bằng người khác mà thôi. ]

[ Nói về N, khi còn nhỏ cậu ấy thực sự rất khổ, bị mẹ sử dụng như một công cụ để ép buộc cha cậu ấy không được ra ngoài tìm phụ nữ, gần như là sống chung với một kẻ điên. Nhưng cha N sẽ chỉ cảm thấy phiền, những người khác trong nhà họ Trình cũng thờ ơ lạnh nhạt, chưa bao giờ quan tâm, cho nên việc CZH công kích N bằng điều này thực sự là ác độc từ tận xương tủy. ]

[ Có điều, tôi từng vinh hạnh được chứng kiến CZH bị dì của N tát một bạt tay khi cô ta mắng N, phải nói là vang dội luôn, bây giờ nhớ lại vẫn thấy sướng gì đâu. Có lẽ cô ta phải mang mối hận của cái tát này vào quan tài, cho nên tôi cũng không hề ngạc nhiên khi biết cô ta ghét N đến vậy. ]

[ Tôi sẽ không nói chuyện quá bi thảm, cũng qua cả rồi, dù sao mặc dù lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, nhưng sau khi biết N được dì cả của cậu ấy đưa ra nước ngoài cũng thực sự nhẹ nhõm thay cậu ấy. Sau này dù còn chút chuyện gì xảy ra nhưng may thay N vẫn bình an sống trên thế giới này, còn có người thực sự thích, hy vọng cậu ấy sẽ luôn hạnh phúc như bây giờ. ]

[ Không nói nhiều, nếu một ngày nào đó N và L công khai tình yêu, tôi sẽ lấy một trăm ngàn nhân dân tệ ra để làm cuộc rút thăm trúng thưởng chúc mừng, coi như tiền mừng cho bọn họ! ]

Vốn dĩ nhìn thấy những tin tức trước đó, cư dân mạng đều đang mắng Trình Thái và Trình Tri Huệ, đến khi nhìn đến cuối cùng, người nhà họ Trình gì gì đó cút hết sang một bên đi, tiêu tốn sức lực trên người bọn họ quả thực lãng phí.

Cư dân mạng chạy đến dưới acc phụ của Tuân Lan và Kỳ Niên, hỏi họ khi nào sẽ công khai mối quan hệ, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn tiền mừng rồi.

Lôi Tuấn cũng đang hỏi Tuân Lan về chuyện tiền mừng.

Vào ngày chứng thực trên Weibo Kỳ Niên thay đổi, Lôi Tuấn đương nhiên không thể nào không biết.

Ngày đó hắn mở Weibo lên, toàn là fan hâm mộ của Tuân Lan tag hắn, bao gồm official weibo của Công ty Tử Quang mà hắn làm việc cũng bị tag vô số lần, nói có người đoạt nghệ sĩ nhà bọn họ.

Lôi Tuấn vẻ mặt ngơ ngác, công ty Tử Quang càng mặt đầy mờ mịt.

Sau đó, sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, công ty Tử Quang đã trả lời bài Weibo của Giai Mộc Entertainment hỏi Tuân Lan có muốn đến Giai Mộc phát triển không, bảo bọn họ nói chuyện thì nói, đừng cướp người.

Về phần Lôi Tuấn, hắn gọi điện thoại cho Tuân Lan, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Lan Lan, Kỳ Niên sẽ không phải là người bạn giàu có kia của cậu đấy chứ?"

Khi chuyện Tuân Lan bị coi nhầm thành Tuân Duy tán tỉnh nhiều người trong quán bar nổ ra, lòng Lôi Tuấn thực sự đánh thịch một cái. Vào thời điểm đó khi nhiều cư dân mạng nói người trong ảnh không phải là Tuân Lan, người đại diện Lôi Tuấn của Tuân Lan lại không chắc chắn như thế.

Dù sao lúc đó hắn chính là người biết Tuân Lan đã hưởng phúc của người Tề mấy năm lại còn chưa lật xe đó!

Chuyện hình ảnh là hắn thông báo cho Tuân Lan, thậm chí lúc ấy hắn còn hỏi Tuân Lan một câu: "Lan Lan cậu nói thật với anh đi, rốt cuộc cậu bắt cá bao nhiêu tay vậy?"

Lúc đó hắn chỉ nhận được một tiếng cười không rõ ý của Tuân Lan.

Nhưng sau lần đó, Lôi Tuấn bắt đầu cảm thấy sai sai.

Người bạn giàu có đó của Tuân Lan là ở thôn quê vẫn chưa kéo mạng hay là lớn tuổi không rành internet hiện đại, cớ sao Tuân Lan và Kỳ Niên vừa đã ngã ngựa vừa đã nửa công khai mối quan hệ trên internet rồi, cũng đã làm rất nhiều chuyện như thế, nhưng người bạn giàu có lại chưa bao giờ phản ứng gì.

Nếu Kỳ Niên vẫn chỉ là một ảnh đế bình thường, Lôi Tuấn cũng sẽ không thể hỏi đến trên anh, nhưng Kỳ Niên bây giờ có thân phận chủ tịch tập đoàn Giai Mộc, thế chẳng phải là một phú hào đích thực à?

Thấy Lôi Tuấn cuối cùng cũng nhảy số kịp, Tuân Lan mỉm cười nói: "Em còn tưởng rằng phải rất lâu nữa anh mới đến hỏi em câu này."

"Là cậu ấy thật hả?!" Lôi Tuấn kích động nói.

"Vâng..." Tuân Lan nói, "Biệt thự Vân Sơn thật ra là nơi ở của Kỳ Niên."

Lôi Tuấn im lặng.

Nghe thấy ở đầu kia không có âm thanh, Tuân Lan vội hỏi: "Anh Tuấn anh giận à? Em chỉ thấy trêu anh rất vui..."

Tuân Lan đang định xin lỗi thì nghe thấy Lôi Tuấn thấm thía nói: "Không, anh chỉ muốn nói, thổ hào, đói đói, cơm cơm."

Tuân Lan thả lỏng, sau đó lại dở khóc dở cười.

"Rất tốt..." Lôi Tuấn thở dài vui mừng.

Mặc dù không biết Tuân Lan và Kỳ Niên gặp nhau cụ thể như thế nào, nhưng Tuân Lan cũng không rời không bỏ khi Kỳ Niệm hôn mê, có thể thấy được tình cảm của hai người rất bền chặt, là có thể tiếp tục cả đời.

Sau đó Lôi Tuấn hỏi Tuân Lan: "Hai cậu tổ chức hôn lễ chưa, khi tổ chức hôn lễ nhớ phải cho anh một bao lì xì đỏ thật lớn đấy."

Tuân Lan không kịp phản ứng, kỳ quái hỏi: "Chẳng phải nên là anh đưa bao tiền mừng cho em à?"

Lôi Tuấn hừ hừ: "Tiền bồi thường tổn thất tinh thần hiểu chứ."

Có trời mới biết trước đây ngày nào hắn cũng lo Tuân Lan lật xe, kết quả là lo lắng vô ích.

"Được, cho anh một bao thật to luôn." Tuân Lan mỉm cười.

Sau khi cúp điện thoại, Tuân Lan vuốt lên tóc mái có hơi dài.

Hôn lễ à, trước đó cậu cũng còn chưa nghĩ tới mấy việc này, bị Lôi Tuấn nhắc tới, có vẻ có thể có.

Sau khi Trình Thái rớt đài, Trình thị nhanh chóng rơi vào nội loạn, ông cụ Trình vì tuổi già mà khả năng miễn dịch suy giảm, lại uống vào canh dưỡng sinh độc hơn hai tháng, dẫn đến có chút độc tố tích tụ trong cơ thể, dưới những cú sốc lặp đi lặp lại, người trực tiếp ngã bệnh.

Bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, ông cụ Trình không còn tinh thần sức lực, cũng là lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình trạng của Trình thị ngày càng xấu đi.

Trình thị bây giờ cũng tự thân khó bảo toàn, công ty của Tuân Chí thì càng khỏi phải nói.

Cả nhà Tuân Chí gần đây, ngoài việc phải chạy tới chạy lui vì công ty thì còn phải chịu sự chỉ trỏ của người khác.

Một nhà bọn họ bị cư dân mạng lột s.ạch sẽ, tên tuổi nổi rầm rộ trên mạng. Tình huống này Tuân Chí bọn họ thực ra đã lường trước được khi thả video ra, nhưng đến lúc đó rồi vẫn có chút không chịu nổi.

Chẳng lẽ bọn họ không biết quá khứ của mình cũng sẽ bị cư dân mạng đào ra ư? Họ biết, nhưng bọn họ không còn cách nào. Vốn dĩ chính mình liều mạng để mất thanh danh, chỉ cần kéo Tuân Lan xuống nước để Trình Thái vừa lòng là được, kết quả Trình Thái đột nhiên bị bắt, bọn họ không lấy được hỗ trợ tài chính tiếp theo, cục diện gặp phải còn khó khăn hơn trước.

Bây giờ Tuân Chí thực sự không thể gồng nổi nữa, nhưng ông ta lại không cam lòng cứ từ bỏ công sức nhiều năm của mình như vậy, vì vậy lại muốn xuống tay với Tuân Lan.

Nhưng ông ta đã không gọi được số điện thoại mà Tuân Lan cho lúc trước, đến công ty Tử Quang thì cũng trực tiếp bị nhân viên bảo vệ quăng ra.

Tuân Chí đành phải bỏ ra một số tiền mà trước đây ông ta căn bản không coi trọng nhưng bây giờ rất đau đớn khi tiêu mua hành trình của Tuân Lan từ bọn đầu cơ, biết được Tuân Lan sẽ quay quảng cáo trong một studio địa phương nào đó vào ngày mai.

Vì vậy ngày hôm sau, Tuân Chí lại giả dạng mình là một nhân viên êkip và tìm mọi cách lẻn vào studio.

Tuân Lan còn đang trang điểm, chuẩn bị cho quảng cáo sắp quay chụp.

Lôi Tuấn gần đây đang khảo sát tân binh mới tới của công ty nên không đến, Kỳ Niên vì đoạt tiền của Trình thị mà khá bận rộn so với trước đây nên cũng không đến cùng, hôm nay chỉ có Tiểu Chu tới cùng Tuân Lan. Nhưng thật ra dẫn theo hai vệ sĩ, lúc này Tiểu Chu đi chuẩn bị đồ uống nóng cho Tuân Lan, trong phòng thay đồ không có mấy ai, chỉ có Tuân Lan và một vài stylist.

Khi nhìn qua gương thấy người đàn ông đi vào có phần lén lút là Tuân Chí, Tuân Lan giơ tay ra hiệu cho chuyên gia trang điểm dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Tuân Chí? Ông vào bằng cách nào?"

Tuân Chí bị phát hiện thì trên mặt vội nở nụ cười nịnh nọt, nói: "Lan Lan, cha tới đây là để giải thích với con rằng video trên mạng không phải do chúng ta phát ra."

Tuân Lan hờ hững liếc ông ta một cái, nhắc nhở chuyên gia trang điểm bên cạnh,"Ông ta không phải nhân viên ở đây."

Chuyên gia trang điểm vội nói: "Tôi sẽ gọi người cho ông ấy ra ngoài ngay."

Trợ lý của cô đi ra ngoài gọi người, mấy nhà tạo mẫu khác bước đến nói: "Thưa ông, những người không phải nhân viên công tác không được phép vào đây, ông vui lòng ra ngoài cho."

"Tôi là cha nó, các cô để tôi nói vài câu với nó, nói xong tôi sẽ đi ngay."

Tuân Chí muốn đến gần Tuân Lan, nhưng bị một stylist chặn lại, Tuân Chí đành phải dừng lại, nhìn Tuân Lan với vẻ năn nỉ, "Lan Lan, con giúp cha đi con, cha chỉ cần một ngàn vạn (34tỷ), một ngàn vạn là cha có thể cứu lại công ty. Cha không muốn không tiền của con, cha viết giấy vay nợ cho con, đến khi cha kiếm lại được sẽ trả lại cho con gấp đôi!"

Tuân Lan cảm thấy không thể tin được, cậu cho rằng thái độ của mình đã đủ rõ ràng rồi, không khỏi hỏi: "Ông còn chưa tỉnh ngủ à?"

"Lan Lan, con kiếm được nhiều tiền như vậy, Kỳ Niên cũng giàu như thế, một ngàn vạn đối với con chẳng qua chỉ là một giọt nước trong xô mà thôi."

Tuân Chí đã lâu rồi không ngủ ngon được giấc nào vì chuyện của công ty, mắt thấy công ty có cơ hội xoay chuyển rồi lại hóa thành bọt nước trong nháy mắt, ông ta cũng không biết ông ta phải cầu xin như thế nào thì Tuân Lan mới chịu đồng ý, chỉ có thể ép mình tiếp tục ăn nói khép nép, nhưng nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ, "Dù sao cha cũng có ơn sinh con, tại sao con không thể giúp cha một lần chứ?"

"Chính mẹ tôi là người đã sinh ra tôi." Tuân Lan nói.

Cậu cảm thấy nhàm chán, cũng không muốn cãi nhau với Tuân Chí chút nào. Cậu xua xua tay để vệ sĩ nhanh chóng đưa người đi, đừng để trì hoãn việc quay chụp, cậu còn muốn quay xong quảng cáo sớm rồi quay về ăn cơm với Kỳ Niên đấy.

"Tuân Lan, chẳng lẽ con thật sự muốn cha quỳ xuống cầu xin con sao?" Tuân Chí tuyệt vọng nói.

Tuân Lan không đáp lời gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn Tuân Chí.

Tuân Chí thấy Tuân Lan thật sự lạnh lùng vô tâm, biết bán đáng thương là thật sự không có tác dụng, thế là lật mặt, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn, đe dọa nói: "Mày không đưa tiền cho tao, có tin tao đi nhảy lầu luôn không! Tao để những người trên mạng đó đều thấy đại minh tinh mày đây máu lạnh như thế nào, chắc mày không muốn gánh cái danh bức chết cha ruột đâu nhỉ!"

Tuân Lan nhún vai, nói: "Không sao cả..."

Tuân Chí đã bị hai vệ sĩ cao to lôi cánh tay đi, ông ta không muốn đi, nhưng gồng đến mặt đỏ bừng cũng không đỡ nổi sức lực của hai vệ sĩ, tất cả tức giận bị đè nén đều trút về Tuân Lan, mắng chửi một cách độc ác: "Sao tao lại sinh ra thứ như mày chứ! Có phải mày đang báo thù cho mẹ mày đúng không, tao nói cho mày biết, mẹ mày chết tốt cực, chết mẹ nó quá tốt! Bà ta chết rồi, tao cảm thấy không khí trên thế giới này cũng trong lành hơn nhiều!"

Tuân Lan nhìn ông ta bất lực cuồng nộ, cậu thờ ơ, vẻ mặt hoàn toàn không quan tâm khiến Tuân Chí đau đớn sâu sắc.

"Tuân Lan thằng tạp chủng nhà mày!"

Tuân Chí bùng nổ cảm xúc, đột nhiên xoay người lao về phía Tuân Lan, ông ta vùng khỏi bàn tay không giữ chắc của vệ sĩ, lao đi từ giữa hai người, vệ sĩ vội vàng bắt lấy bả vai ông ta.

Nhưng Tuân Chí lại mặc áo khoác có khóa kéo, bị túm lấy bả vai, Tuân Chí kéo khóa kéo xuống, tay co lại, người lao về phía trước, trong tay vệ sĩ cũng chỉ bắt được mỗi áo ông ta.

Tuân Chí cởi áo khoác thành công lao về phía Tuân Lan, giơ nắm đấm vung về phía mặt Tuân Lan.

Tuân Lan hoàn toàn có thể né tránh, trên thực tế cậu cũng đã làm thế, thân trên ngả ra sau, nắm đấm của Tuân Chí sượt qua mặt cậu.

Tuân Lan đang định giơ chân gạt người ngã xuống chế phục, nhưng ngay lúc đó, khi cậu ngả người ra sau lúc chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên phát hiện cơ thể không nghe sai sử của mình, như thể mất đi quyền kiểm soát cơ thể.

Tầm nhìn toàn gạch, Tuân Lan cảm giác đầu mình đập vào bàn trang điểm phía sau, sau gáy truyền đến một cơn đau nhói, sau đó cậu cảm thấy cơ thể mình ngã xuống mặt đất lạnh lẽo cứng rắn.

Một cảm giác choáng váng nặng nề ập đến, tầm nhìn mờ đi, Tuân Lan chỉ cảm thấy bên tai dường như vang lên những tiếng thét hoảng loạn sợ hãi. Sau đó những âm thấy ấy càng lúc càng xa, càng ngày càng xa, cuối cùng trở lại sự yên tĩnh im lặng.

Thế giới không có âm thanh và trắng xóa

Mà Tuân Lan lại ở lại đây... Cậu cũng không biết bao lâu, có thể là một ngày, ba ngày, mười ngày hoặc một tháng.

Tuân Lan vẫn không mất đi ý thức, cậu biết rõ ràng rằng mình vẫn còn tỉnh táo. Cậu giống những linh hồn mình thường nhìn thấy trước đây, bị mắc kẹt ở nơi này, tất cả âm thanh phát ra đều không nhận được trả lời. Xung quanh cũng một mảnh im lặng, ở trong trạng thái như vậy trong một thời gian dài khiến Tuân Lan hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian.

Tuân Lan biết mình đột ngột như vậy có lẽ có liên quan đến thân thể của chính cậu, lúc đầu cậu còn có thể bình tĩnh lại, nhưng theo trạng thái liên tục kéo dài, cậu bắt đầu hơi lo lắng, không biết mình phải như thế này bao lâu.

Cậu muốn quay về tìm Kỳ Niên, cậu xảy ra chuyện Kỳ Niên nhất định rất sốt ruột. Bây giờ Kỳ Niên thật vất vả giống như một người khỏe mạnh, Tuân Lan không muốn làm anh trở nên càng không ổn hơn trước vì bất kỳ bất trắc nào của cậu.

Sau đó cậu lại nghĩ, bản thân cậu đã không phải người của thế giới đó, cậu còn có thể trở về ư?

Nếu cậu cuối cùng không thể trở về, Kỳ Niên phải làm sao đây, cậu lại phải làm gì bây giờ, cậu không thể chịu đựng được việc phải xa cách Kỳ Niên mãi mãi, không bao giờ gặp lại anh nữa.

Sự lo lắng xâm chiếm phòng tuyến tâm lý của Tuân Lan, cậu ôm ngực, cảm thấy khó chịu trước tưởng tượng tuyệt vọng này.

Tích, tích, tích...

Âm thanh mơ hồ, chậm rãi mà đều đặn đột nhiên truyền đến.

Tuân Lan ngẩng phắt đầu, lúc đầu còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, nhưng sau vài giây, âm thanh này không những không biến mất mà ngược lại càng ngày càng rõ ràng.

Không phải ảo giác, Tuân Lan đứng lên, đi lần mò theo thanh âm kia trong một vùng sương mù mênh mang.

Từ chạy đến đi rồi đến đi đi dừng dừng, sau đó vào một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên giống như có một bàn tay đẩy đi tất cả ánh sáng trắng trước mặt cậu, Tuân Lan chợt đâm sầm vào một bức tường trắng.

Tuân Lan dừng lại đã không kịp, cậu giơ tay lên che trước mặt, cơn đau trong suy nghĩ không ập đến, đến khi cậu buông tay xuống thì phát hiện mình xuất hiện ở trong một phòng bệnh.

Cậu quay đầu nhìn, phía sau là một bức tường trắng. Lông mày Tuân Lan hơi động, chạm tay về phía bức tường trắng giống như nghiệm chứng.

Bàn tay xuyên thẳng qua luôn.

Trạng thái này... Tuân Lan rút tay về, ngẩn ngơ nhìn, giống những con ma mà cậu đã gặp trước đây.

Chỉ là cậu vẫn không thể thấy trên người mình có hắc khí hay không, vậy bây giờ cậu là người hay ma?

Bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân đều đặn, Tuân Lan tỉnh hồn, chuyển tầm mắt về lại phòng bệnh trước mặt.

Trên giường có một người đang nằm, Tuân Lan tiến lại gần đối phương hai bước, lại lần nữa sững sờ, người này chính là cậu.

Không phải thế giới kia của Kỳ Niên, mà là nguyên gốc của cậu, cái thế giới có cha mẹ bất công và anh trai giống như kẻ thù của cậu.

Tiếng bước chân ngoài cửa dừng lại bên ngoài căn phòng bệnh này, tay nắm cửa xoay tròn, một người đàn ông mở cửa bước vào.

Vóc người người đàn ông rất cao, nhưng hắn ta rất gầy, trên mặt cũng không có sắc máu gì, là sự tái nhợt như mới khỏi bệnh nặng, trên mặt là sự thờ ơ mà Tuân Lan cực kì quen thuộc.

Mí mắt Tuân Lan khẽ run, là Tuân Trừng.

Tuân Lan hơi hé môi, nhưng thấy Tuân Trừng dường như cũng không chú ý tới cậu mà đi thẳng tới bên giường, sau đó đứng đó, hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào cậu trên giường bệnh.

Tuân Lan phản ứng lại, cậu trong trạng thái này, Tuân Trừng hẳn là không nhìn thấy.

Quả nhiên, khi Tuân Lan đi đến ghế sofa đối diện Tuân Trừng ngồi xuống, Tuân Trừng hoàn toàn không hề hay biết.

Tuân Lan phát hiện, ngoài việc không thể nói chuyện với người sống và chạm vào đồ vật thật, việc biến thành ma dường như không có gì khác biệt lớn so với người sống. Trải nghiệm cảm giác làm ma một hồi, Tuân Lan lại lần nữa nhìn sang Tuân Trừng.

Tuân Lan không biết cơ thể cậu đã xảy ra chuyện gì sau khi xuyên không, và đã ở bệnh viện bao lâu. Mà Tuân Trừng đứng bên cạnh giường cậu như cọc gỗ mấy phút, ngay cả mắt cũng chớp một cái hồi lâu, vẻ mặt nặng nề, Tuân Lan cũng không biết lúc này hắn đang nghĩ gì.

Tuân Lan hơi mang ác ý mà nghĩ, thân thể cậu trên giường đang đeo mặt nạ dưỡng khí, Tuân Trừng chắc không phải là muốn rút ống cung cấp oxy của cậu đấy chứ?

Đương lúc cậu suy nghĩ như vậy, lại có một đợt tiếng bước chân khác vang lên hướng về phía bên này, chẳng qua dồn dập rất nhiều, cho thấy sự lo lắng của chủ nhân.

Hơn mười giây sau, cửa phòng bệnh bị đẩy mở thật mạnh, người đến thở hổn hển, thậm chí còn chưa kịp đi vào, đứng ở cửa đã bắt đầu chất vấn: "Trừng Trừng, con ở trong phòng của em trai con làm gì?"

Ánh mắt không chút để ý của Tuân Lan quét qua, nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện. Đây là mẹ cậu, vẻ mặt trông hốc hác hơn rất nhiều so với lần cuối cùng cậu nhìn thấy.

Điều khiến Tuân Lan quan tâm không phải vẻ tiều tụy của bà, mà là giọng điệu bà nói chuyện với Tuân Trừng, đó là một loại chất vấn đầy nghi ngờ cảnh giác và hoàn toàn không tin tưởng.

Tuân Lan từng bị bà chất vấn bằng giọng điệu này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy bà hỏi Tuân Trừng như thế.