Những Năm Tôi Diễn Pháo Hôi Tiểu Bạch Kiểm

Chương 23: Thấy sắc nổi lòng tham



(27/08/2023)

—©—

Cố Bạch Y gặp một cơn ác mộng dài.

Từ khi còn nhỏ cô đơn trên núi, sau đó chìm xuống đáy hồ.

Một giây trước còn cười với người thân bạn bè của cậu, trong nháy mắt liền hóa thành ảo ảnh trên bong bóng xà phòng.

Lấp lánh dưới ánh mặt trời nhưng không thể chạm vào.

Ngửa đầu nhìn họ càng ngày càng xa, lại đột nhiên "ba" một tiếng, tất cả đều vỡ vụn.

Cậu vô ích giơ tay ra, không nắm được ảo ảnh vỡ vụn, lại rơi vào trong lòng bàn tay hơi lạnh.

Bàn tay lớn hơn cậu một vòng bao bọc tay cậu lại, tựa như trong nước sôi khiến người ta phiền não ném vào một khối băng trôi, cậu theo bản năng dán lên, cảm thấy thoải mái, liền không muốn động đậy nữa.

Những bất an và bất lực trong giấc mơ dường như rơi xuống đất, có chỗ dựa.

Cố Bạch Y lại mơ mơ màng màng ngủ một hồi, không gặp ác mộng nữa.

Thời điểm thật sự tỉnh táo đã là đêm khuya.

Đèn trong phòng bệnh vẫn còn sáng, nhưn bên ngoài tối tăm.

Trong lúc nhất thời Cố Bạch Y không phân biệt được đây là buổi tối thứ mấy.

Theo bản năng muốn đưa tay sờ điện thoại xem thời gian, nhưng cơ thể hoàn toàn không có sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng động đầu.

Giường cạnh cửa sổ không có ngườ, cửa sổ tối đen phản chiếu rõ ràng trong phòng.

Cố Bạch Y nhìn chằm chằm cửa sổ ngẩn người trong chỗ lát, đầu óc bị sốt đến sắp nhão ra mới từng chút từng chút tỉnh táo lại.

Chuyện trong lúc hôn mê, cậu mơ hồ có chút ấn tượng.

Lúc đầu, cậu không ngủ, nhưng cơ thể yếu đuối, ý thức mệt mỏi, không thể mở mắt.

Nhưng cậu biết chính Lâm Hòa Sơ cùng Cô Lan Nhân đã đưa cậu dedens bệnh viện.

Cũng cảm thấy có người giúp cậu hạ nhiệt, cho uống nước và đo nhiệt độ cơ thể.

Chuyện sau đó lại không rõ lắm.

Cậu tựa hồ nghe thấy thanh âm Thẩm Huyền Mặc, phản ứng đầu tiên là đối phương có việc muốn tìm cậu hay không, nhưng mà nghe thanh âm đứt quãng bên người lại kéo dài thật lâu, theo bản năng phủ định suy đoán này.

Thẩm Huyền Mặc không nói ngày có trăm công ngàn việc, nhưng bình thường công việc khẳng định cũng rất bạn rộn.

Ít nhất quan trọng hơn so với cố Bạch Y.

Thẩm Huyền Mặc chắc rảnh rỗi đến nhàm chán nên mới cố ý chạy đến bệnh viện chăm sóc cậu.

Đem ba chữ Thẩm Huyền Mặc và "Chăm sóc người" đặt cùng một chỗ, nhìn đều lộ ra sự kì dị.

Nhưng mà đợi đến khi ý thức Cố Bạch Y tỉnh táo lại, cậu mới phát hiện, Thẩm Huyền Mặc hình như thật sự rảnh rỗi đến hoảng——

Giờ này bên ngoài hành lang không một tiếng động, Thẩm Huyền Mặc còn ở lại phòng bệnh không đi.

Trong phòng trống rỗng chỉ còn lại hai người, một người nằm không có phản ứng, người kia ngồi ở trên giường, một tay nâng cằm, không biết từ lúc nào đã nhắm lại trong một mảnh yên tĩnh, ngủ thiếp đi.

Cố Bạch Y nhìn sườn mặt hắn thất thần.

Ngoài ý muốn xen lẫn vài phần cảm giác vớ vẩn, cậu cho rằng Thẩm Huyền Mặc nhiều nhất chính là đến bệnh viện nhìn cậu hai cái liền rời đi.

Kết quả là, hắn đã ngủ thiếp đi ở đây.

Thẩm Huyền Mặc nhắm mắt lại thoạt nhìn ngược lại càng không dễ tiếp cận, lúc không có biểu tình, ngũ quan sắc bén liền không thể che dấu mà lộ ra.

Cúi đầu chống tay, cũng giống như Ngọa long đang say giấc, phảng phất một giây sau sẽ mở ra đôi mắt lạnh thấu xương, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cố Bạch Y ngược lại không sợ.

Hơn nữa cậu đang quá nhàm chán, chỉ có thể nhìn mặt Thẩm Huyền Mặc giết thời gian.

Thật ra cậu muốn đánh thức Thẩm Huyền Mặc, để cho hắn trở về nghỉ ngơi, cậu cũng hạ sốt rồi, không cần ở chỗ này trông nom nữa.

Đáng tiếc cổ họng khô khàn, tay chân vô lực.

Một mặt bởi vì thân thể mệt mỏi muốn ngủ tiếp, một mặt lại bởi vì ngủ lâu, sau khi thanh tỉnh ý thức đặc biệt phấn khởi.

Bởi vì thời gian dài không ăn cơm, trong bụng cũng dần dần có một chút cảm giác đau rát.

Cả người đều khó chịu không chịu nổi.

Cố Bạch Y chỉ cảm thấy trước kia bị thương cũng không có mệt người như vậy.

Nhưng mà suy nghĩ lung tung một trận, cậu không cảm thấy mình sớm quên nội dung ác mộng ra sau đầu, hình như chỉ là bên cạnh có thêm một người ngủ say, những ác mộng từ trong xương cốt kia không còn đến nữa, lại biến mất không thấy đâu.

Thẩm Huyền Mặc chính là lúc này bị cào tỉnh.

Cố Bạch Y hơi cuộn tròn ngón tay, sau khi hơi có chút khí lực cũng chỉ có thể động một đầu ngón tay, cậu không ngờ tay mình còn nắm trong lòng bàn tay của người khác, lúc phản ứng lại liền theo bản năng rụt lại.

Nhưng ý tưởng là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác.

Ngón tay mệt mỏi theo bản năng giãy dụa cũng chỉ giống như mèo sữa gãi lòng bàn tay, không đau, nhưng rất ngứa.

Thẩm Huyền Mặc vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, không kiên nhẫn đè lại thứ đang làm loạn trong lòng bàn tay, ánh mắt sắc bén, thanh âm trầm thấp: "Đừng nhúc nhích."

Mang theo cảnh báo nồng đậm mạnh mẽ.

Thứ đang làm loạn trong lòng bàn tay thật sự bất động.

Thẩm Huyền Mặc híp mắt lại, thích ứng với độ sáng của ánh đèn, cũng thấy rõ "thứ gì đó" đang nắm trên tay ——

Ngón tay thon dài trắng nõn bị hắn khép lại trong lòng bàn tay, hắn theo bản năng dùng lực, đầu ngón tay mềm mại liền nổi lên một chút đỏ, đáng thương hề hề cuộn tròn ở một chỗ, giống như bị ngược đãi.

Đầu ngón tay ửng đỏ khẽ run lên một chút.

Thẩm Huyền Mặc phục hồi tinh thần từ trong hoảng hốt mờ mịt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Cố Bạch Y trầm mặc nhìn thẳng vào mặt hắn, vành tai dần dần đỏ bừng, dời tầm mắt trước một bước.

Lỗ tai đỏ bừng rơi vào trong mắt Thẩm Huyền Mặc.

Lần này Trầm Huyền Mặc hoàn toàn bừng tỉnh, bị nóng đến mức buông tay ra, động tác nhanh chóng giấu ra phía sau.

Cố Bạch Y yên lặng rút tay về trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay một chút, cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Nhưng cậu còn lưu lại chút ấn tượng, ngay từ đầu tựa hồ là chính cậu chủ động nắm tay người ta không buông.

Vì vậy, cậu cũng xấu hổ không dám nói gì điều gì.

Thẩm Huyền Mặc ăn ý coi như chưa xảy ra chuyện gì.

"Uống nước không?" Thẩm Huyền Mặc đứng dậy rót nước, lại nhớ tới cái gì, đưa nhiệt kế qua, "Trước tiên đo nhiệt độ cơ thể một chút."

Cố Bạch Y nhận lấy, rũ mắt nhìn chằm chằm nhiệt kế.

Cách nhau đo hai lần, nhiệt độ đều ở trong khoảng bình thường, xem ra đã hoàn toàn hạ sốt.

Sau đó Thẩm Huyền Mặc mới đưa ly nước tới.

Cố Bạch Y còn phải dựa vào hắn hỗ trợ kéo một phen, mới từ trên giường ngồi dậy, tựa vào giường, tay cầm ly có chút run rẩy.

Thẩm Huyền Mặc nhìn không nổi, dứt khoát tiếp nhận ly đưa tới bên miệng cậu.

Cố Bạch Y liếc hắn một cái từ dưới lên trên, một cái liếc mắt kia đảo qua quá nhanh, Thẩm Huyền Mặc cũng không phân biệt được cảm xúc bên trong, chỉ nhớ kỹ đôi mắt đen hơi trợn tròn kia.

Ánh đèn chiếu sáng, giống như chứa đầy trời sao.

Cố Bạch Y rất nhanh rũ mắt xuống, chỉ dùng đầu ngón tay vịn đáy ly, chậm rãi uống vài ngụm trên tay Thẩm Huyền Mặc.

Thẩm Huyền Mặc vốn là muốn tiết kiệm chút chuyện, nhưng lúc này lại rất kiên nhẫn nhìn Cố Bạch Y từng ngụm từng ngụm từng ngụm nuốt.

Ngẫu nhiên uống đến nóng nảy, hắn còn cố ý đỡ cái ly, ý bảo cậu chậm một chút, miễn cho bị sặc.

Nước ấm qua cổ họng, những cảm giác khô rát giảm bớt rất nhiều.

Thẩm Huyền Mặc đặt cái ly rỗng sang một bên, Cố Bạch Y nuốt xuống một ngụm nước cuối cùng, cảm giác cổ họng không đau như vậy, rốt cục có thể mở miệng.

"Cảm ơn Thẩm ca." Cố Bạch Y chậm rãi nói một tiếng.

Thanh âm của cậu đè rất thấp, mang theo vài phần khàn khàn mới tỉnh, bởi vì cổ họng đau nhức, cậu cố ý chậm lại tốc độ nói, giống như con mèo đang duỗi thắt lưng.

"Mấy giờ rồi?" Cậu hỏi, "Tôi không mang theo điện thoại."

Thẩm Huyền Mặc đưa màn hình điện thoại của mình đến trước mặt cậu: "Đã gần 12 giờ rồi."

Màn hình sáng cho thấy thời gian và ngày tháng.

11 giờ 53 phút tối.

Cố Bạch Y đã ngủ gần 30 tiếng rồi.

Khó trách toàn thân đều không có sức lực.

Cố Bạch Y rất không quen với trạng thái suy yếu như vậy, nhưng so với mình đang nằm trên giường, hiển nhiên vẫn là Thẩm Huyền Mặc vẫn luôn trông cậu đến bây giờ tương đối vất vả.

"Thẩm ca, anh về nghỉ ngơi đi." Cố Bạch Y chậm rãi nói, "Đã trễ như vậy.... Tôi không sao, anh không cần phải lo lắng."

Thẩm Huyền Mặc không nói được hay là không được, từ trên cao nhìn bàn tay cậu đặt trên chăn.

Cố Bạch Y chậm rì rì đem cái tay còn đang run rẩy trở lại trong chăn.

Thẩm Huyền Mặc nhíu mày: "Dùng xong thì vứt?"

Cố Bạch Y: "...."

Cũng không cần phải nói giống như cậu bội tình bạc nghĩa chứ.

Rõ ràng cậu chỉ là băn khoăn, lo lắng Thẩm Huyền Mặc quá mệt mỏi.

Cậu không biết vì sao hàng quý như Thẩm Huyền Mặc lại chạy tới bệnh viện chăm sóc cậu, nhưng cậu nhìn hành động không nhìn tim, giờ phút này trong lòng chỉ có áy náy cùng cảm kích.

Thẩm Huyền Mặc sao có thể không biết ý tứ của cậu, có điều trong từ điển của hắn không có từ bỏ dở giữa chừng, lúc trước lưu lại là nghĩ sai thì hỏng hết, nhưng nếu đã lựa chọn, sẽ không có đạo lý đổi ý nữa.

Đối với hắn mà nói, đây thậm chí không tính là nhân tình gì.

Dù sao Cố Bạch Y cũng không yêu cầu hắn, là chính hắn đuổi đến.

Có điều hiện tại Cố Bạch Y hoàn toàn hạ sốt, Thẩm Huyền Mặc quả thật cũng không cần thiết phải ở lại chỗ này.

"Bạn cùng phòng của cậu nói rằng buổi sáng sẽ đến thăm cậu." Thẩm Huyền Mặc nói, "Bác sĩ nói tốt nhất cậu nên ở lại bệnh viện quan sát thêm một ngày nữa, chi phí tôi đã nộp xong. Nếu cậu thật sự không muốn ở trong bệnh viện, ngày mai trở về cũng được."

Hắn dừng một chút một chút, lại hỏi thêm một câu: "Cậu và bạn cùng phòng có mâu thuẫn gì sao?"

Cố Bạch Y sửng sốt một chút: "Quan hệ không phải quá tốt. Có điều Lâm Hòa S—— chính là người hôm qua đưa tôi tới, cậu ấy là người tốt, một người bạn học khác cũng không tính là xấu."

Những người còn lại chỉ sợ là có chút vấn đề.

Thẩm Huyền Mặc ban đầu tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại chần chờ, hắn gật gật đầu, những lời kia liền nuốt trở về.

Không phù hợp.

Hắn thầm nghĩ.

"Tôi sẽ mua cho cậu một ít thức ăn." Thẩm Huyền Mặc nói.

"Không cần." Cố Bạch Y theo bản năng cự tuyệt, "Tôi không đói."

"Đó là vì giờ chưa cảm nhận được." Thẩm Huyền Mặc không để ý tới cậu, một ngày một đêm không ăn gì không đói mới lạ, "Tạm thời đừng ngủ, ở chỗ này chờ, lát nữa tôi sẽ trở về."

Có một số nhà hàng mở cửa 24 giờ ở cổng bệnh viện.

Thẩm Huyền Mặc chỉ mua một phần cháo và một chút đồ ăn vặt, bệnh nhân phải ăn thanh đạm một chút, hơn nữa Cố Bạch Y đã lâu không ăn gì, ban đêm cũng không nên ăn quá nhiều.

Trước khi đi hắn cũng đã suy nghĩ một vòng, ngay cả thìa cũng nhớ chủ động xin chủ cửa hàng một phen.

Lúc xách túi đồ trở về bệnh viện, hắn mới đột nhiên sinh ra một chút cảm giác vớ vẩn——

người như mình, thế mà cũng rất am hiểu chăm sóc người khác.

Hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy chán ghét.

Ngược lại dường như có một chút thích thú trong đó.

Nếu như bạn bè thân thích bên cạnh biết được, đại khái sẽ cảm thấy đầu óc hắn có phải bị nước vào hay không.

Đây tuyệt đối không phải bởi vì Thẩm Huyền Mặc đặc biệt thiện lương, mà là bởi vì Cố Bạch Y là người đặc biệt.

Độ nhẫn nại của hắn đối với Cố Bạch Y, hình như cao ngoài dự liệu.

Hơn nữa hắn rất không thích nhìn thấy bộ dáng ốm yếu của Cố Bạch Y.

Ước chừng cũng bởi vậy, lúc ấy hắn nhìn thấy Cố Bạch Y vẻ mặt bệnh tật trên giường bệnh, suy yếu đến mức tùy thời đều có thể biến mất, không chút suy nghĩ liền ở lại.

Hắn không phải bởi vì lòng tốt phát tác, ngược lại là tư tâm quấy phá.

Hắn chỉ muốn giữ lại Cố Bạch Y.

Tại sao?

Tiềm thức của hắn biết đáp án, lại gắt gao che lại không muốn thừa nhận.

Thẩm Huyền Mặc mím môi, từ trong đêm tối đi vào dưới ánh đèn trong phòng, hắn một mình xuyên qua hành lang, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đột ngột mang theo sương lạnh của đêm lạnh.

Hắn một thân khí lạnh đứng ở cửa phòng bệnh, cách khe cửa khép hờ nhìn thấy Cố Bạch Y trong phòng bệnh.

Cố Bạch Y thật sự ngoan ngoãn nằm ở đó, tư thế cũng không có biến hóa một chút nào.

Cậu không mang theo điện thoại, lại là đêm khuya, ngoại trừ ngẩn người hình như cũng không có chuyện gì khác để làm.

Nhưng mà ánh mắt nhìn về phía hư không trống rỗng, giống như bèo dạt không có chỗ dựa, phiêu phiêu đãng đãng, tìm không được một điểm dừng chân.

Bước chân Thẩm Huyền Mặc dừng lại.

Lúc phản ứng lại, hắn đã đưa tay gõ cửa một cái, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Cố Bạch Y bị tiếng gõ cửa hấp dẫn, quay đầu lại.

Đôi mắt kia lại sáng lên, mặt mày cong cong cười hướng về phía người tới, trong nháy mắt liền trở về nhân gian.

Cậu dùng giọng điệu ôn hòa kia kêu lên một tiếng: "Thẩm ca."

Có lẽ là sợ quấy nhiễu người khác, cậu cố ý hạ thấp thanh âm, ngữ điệu chậm rãi từ từ, ở âm cuối kéo ra một chút dư vị ôn nhu lại lưu luyến.

Trước mặt người thân cận, cậu nhất định rất biết làm nũng.

Thẩm Huyền Mặc tự dưng liên tưởng.

Hắn không ý thức được mình cũng nhếch khóe miệng, lúc trở tay đóng cửa phòng lại, một thân đêm trăng lạnh lẽo đều bị nhốt ở ngoài cửa.

Cháo mang về từ cổng bệnh viện còn bốc hơi nóng.

Sương mù mông lung làm mơ hồ mặt mày.

Thẩm Huyền Mặc không kiềm chế được muốn đưa tay đẩy ra, lúc ngón tay giơ lên, hắn mới giật mình phát hiện mình đang làm gì, không khỏi cứng đờ tại chỗ.

Cố Bạch Y ném tới tầm mắt nghi vấn về phía hắn.

Thẩm Huyền Mặc cầm lấy thìa dùng một lần bên cạnh, xé mở túi, đưa tới bên tay Cố Bạch Y.

Cố Bạch Y biểu tình bất đắc dĩ, giống như là đang oán giận "Tôi lại không có tàn phế."

Cũng may cậu còn bị bệnh, không muốn nói nhiều, chỉ cho Thẩm Huyền Mặc một nụ cười cảm kích.

Thẩm Huyền Mặc nhìn ánh mắt cậu, trong đầu chỉ còn lại ba chữ to màu đỏ càng vô tận tuần hoàn ——

Hỏng bét rồi.

Thẩm Huyền Mặc chưa từng thích ai, nhưng hắn đã từng thấy người khác yêu đương.

Hắn khinh thường chuyện yêu đương, thậm chí khịt mũi coi thường.

Người rơi vào tình yêu chỉ số thông minh là âm vô cực, ngay cả người mạnh mẽ như mẹ hắn cũng không ngoại lệ.

Trước kia hắn cao cao tại thượng không để bụng.

Hiện tại hắn lại cảm giác được một chút sợ hãi——

Một nụ cười, thời thời khắc khắc lay động tiếng lòng.

Hỉ nộ ái ố, dễ dàng bị người khác khống chế.

Thẩm Huyền Mặc không thích cảm giác mất khống chế như vậy.

Huống hồ đó vẫn là xuất phát từ.... Thấy sắc nổi lòng tham.

—©—