Những Năm Tôi Làm Người Cản Thi Ở Âm Xuyên

Chương 21: Bạch mao cương thi






Võ sĩ cũng nhìn thấy giày vải trong quan tài, liền vươn tay gạt bỏ bùa vàng nhìn cẩn thận một cái, nhưng lại tại lúc này..

Góc đông bắc "Cạch" một tiếng vang lên, Ngô Phong trong lòng thầm nói không tốt, vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy nắp quan tài đặt ở góc đông bắc bay lên trên, như bị nổ tung bay ra ngoài cao mấy thước.

Kém chút đụng phải trần của đại điện, sau khi rơi xuống vỡ tan tành.

"..."

Xấu ba bị chấn kinh hét to một tiếng.

Xinh đẹp công tử cũng bị giật mình lui về phía sau hai bước, hô lớn: "Trước đừng lo cái quan tài, mau lên đây!"

Võ sĩ cùng Mạnh Hùng trong hố cũng nghe thấy tiếng động lớn, cũng không rõ chuyện gì xảy ra, nghe thấy tiếng la của xinh đẹp công tử vội vàng nhảy ra hố.

Giờ phút này không khí phảng phất đông cứng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cỗ quan tài góc đông bắc kia, xinh đẹp công tử có chút sợ hãi phát run, võ sĩ cùng Mạnh Hùng cầm binh khí bảo hộ ở bên cạnh hắn.

Mạnh Hùng an ủi: "Công tử đừng sợ, không quan tâm trong quan tài là cái gì đồ vật, ta liều cái mạng của mình cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn!"

Xấu ba cùng độc nhãn dù sao làm nghề cản thi lá gan còn lớn chút, nhưng vẫn là thở hổn hển..

Lời người xưa nói rất hay, nếu anh đã mắc quá nhiều nợ, có nợ thêm nữa cũng chẳng phải chuyện gì to lớn.

Ngô Phong lần này ngược lại là rất bình tĩnh, dù sao cũng đã gặp qua yêu tinh cùng quỷ, một người thời điểm quỷ thắt cổ đều gặp, lần này có nhiều như vậy người đi cùng, còn có cái gì phải sợ.

* * *

Đại khái hai phút trôi qua, quan tài không có bất kỳ cái gì biến hóa, mọi người xì xào bàn tán, Mạnh Hùng chỉ chỉ xấu ba: "Ngươi đi xem một chút trong quan tài có chuyện gì!"

Xấu ba một bộ dáng không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào, cắn răng móc ra Nhiếp Hồn Linh, cầm lấy một cây nến, tay thì lắc chuông miệng thì lẩm bẩm niệm niệm, động tác rất khoa trương giống một vị thần vĩ đại, cực chậm bước đến chỗ quan tài, lúc tới gần quan tài, tiến hai bước nhỏ lại lùi về phía sau một bước lớn, thủy chung là không chịu bước tới trước.

Xấu ba nghĩ thầm nếu có thể kéo dài thời gian thêm được chút nào hay chút đó, ước gì trong quan tài nhảy ra thứ gì đó, tốt nhất chạy về phía đoàn người để mọI người cùng một chỗ đối phó, nếu là đi đến trước quan tài đột nhiên xuất hiện chút gì đó chính là mình một người đối mặt, cho nên là một mực vòng vèo bước tới không muốn lại gần.

Mạnh Hùng tính nóng nảy, gặp xấu ba dạng này, tức giận đem côn sắt hướng trên mặt đất đập một cái, mắng to: "Nhanh đi, lại cùng lão tử chơi liền đợi ăn côn sắt đi!"

"Tốt thôi, làm mấy năm nay thi thể gì chưa thấy qua, đại khái là quan tài qua nhiều năm, thi khí bên trong quá nhiều nổ tung nắp quan tài, hẳn là dạng này, không cần phải sợ!"

Xấu ba nghĩ đến đây, trong lòng bình tĩnh chút ít, hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến trước quan tài, còn chưa kịp xem tình hình trong quan tài, dưới ánh sáng của ngọn nến liền ngửi thấy một mùi hôi thối, giống như một đống lớn cá tôm thối nát phơi dưới ánh mặt trời.

Mùi hôi sau khi phơi nắng càng khó chịu, khó chịu gấp nhiều lần mùi trong hầm lò.

Xấu ba ho sặc sụa, vội vàng dùng tay áo chặn mũi miệng, chậm rãi thăm dò hướng trong quan tài..

Chỉ thấy trong quan tài nằm một bộ thi thể hòa thượng, trên thân tăng y đã mục nát, thi thể bảo tồn còn khá tốt, cơ bắp và da giống như vỏ cây khô héo, nhưng không có chỗ mục rữa.

Và không có dấu vết nào của việc đóng đinh dọc theo quan tài.

Xấu ba thở phào một hơi, tâm buông xuống, mình hẳn là đoán không lầm, sau đó xoay người hô: "Không có việc gì! Chính là một bộ thi thể hòa thượng, nổ tung hẳn là thi khí lưu trữ trong quan tài lâu ngày quá nhiều, quan tài cũng không có đóng đinh nên nổ tung mà thôi."

Sau khi thân thể Xấu ba vừa xoay qua chỗ khác, cũng không có phát giác được thi thể đã phát sinh biến hóa.

Thi thể sau khi cảm nhận được khí tức người sống trên người xấu ba, quanh thân chậm rãi mọc ra lông trắng, lông trắng sinh trưởng tốc độ nhanh đến mức đảo mắt liền bao trùm da thịt khô quắt, thi thể chậm rãi mở ra mí mắt, dưới mí mắt không có ánh mắt, có chỉ là hai cái lỗ thủng đen khiếp người, móng của hai tay hai chân điên cuồng phát triển, móng dài một tấc đem giày vải đều phá rách.

Ngay lúc xấu ba hướng đám người báo cáo thời điểm, thi thể lông trắng đã xông lên, liền thẳng tắp đứng ở sau lưng của hắn..

Xấu ba không có phát giác, còn rất buồn bực vì cái gì không ai quan tâm mình.

Ngoại trừ hắn, người còn lại đều nhìn thấy rõ ràng, mỗi người đều giật nảy mình, ngay cả mãnh hán Mạnh Hùng đều đánh một cái rùng mình, nguyên bản đứng tại phía trước độc nhãn bị dọa đến vội vàng né tránh sau lưng Mạnh Hùng..

Ngô Phong thấy là chuyện thật, kết hợp với tiểu thuyết trộm mộ cùng phim điện ảnh, đây chính là trong truyền thuyết bạch mao cương thi..

Sau khi phản ứng lại, anh chỉ vào lưng xấu ba phía sau hô lớn: "Cẩn thận phía sau!"

Xấu ba lúc này mới phát giác dưới ánh nến, có một bóng người mờ ảo phía sau, theo ánh nến lay động thất thường, sau khi nhìn thấy máu toàn thân đều đông lại, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, một trận âm phong thổi qua, hắn cảm thấy lông tơ của mình đều dựng đứng, thân thể không ngừng run rẩy..

Xấu ba run rẩy chậm rãi quay đầu lại, chỉ gặp bạch mao cương thi há miệng ra, hai cái lỗ thủng đen khiếp người đang theo dõi mình, một đám giòi bọ từ trong miệng nó chảy ra, đã kinh khủng lại khiến người buồn nôn.

"Ôi má ơi! Giết người rồi!"

Xấu ba hô lớn một tiếng, quăng ngọn nến ra, từ trong ngực móc ra một chồng bùa vàng ném về phía bạch mao cương thi.

Cách quá gần, bùa vàng một tấm đều không có lãng phí, dán tại nó trên thân, nhưng không thấy hiệu quả, còn chọc giận bạch mao cương thi, thô bạo đưa tay giữ chặt hai bả vai xấu ba, khí lực lớn móng tay đều đâm vào hắn da thịt, máu tươi thuận theo khe hở móng tay chảy ra..

"A..

Mau tới cứu ta!"

Xấu ba kêu thảm một tiếng, điên cuồng giãy dụa..

Độc nhãn gặp xấu ba thảm trạng, co chân liền chạy hướng ngoài điện, chạy phảI gọi là nhanh, con thỏ đều là cháu trai hắn..

Ba người Hắc Phong trại lúc này cũng không quan tâm đến hắn, tùy ý hắn chạy ra đại điện.

"Cố gắng! Ta tới cứu ngươi!"

Mạnh Hùng hô to một tiếng, xách côn sắt liền muốn chạy qua.

Võ sĩ thấy tình huống nhanh chóng ôm lấy eo của hắn, hô lớn: "Đừng xúc động! Bảo vệ tốt công tử!"

Đúng lúc này, bạch mao cương thi đem thân thể xấu ba hướng về phía trước kéo đi, há mồm liền muốn cắn, xấu ba liều mạng giãy dụa, thấy miệng hắn cắn tới, vội vàng dùng trong tay Nhiếp Hồn Linh ngăn cản, chính là nhét vào trong miệng của nó.

Rõ ràng không có răng bạch mao cương thi cắn chuông đồng tựa như cắn miếng sô cô la bên trên kem giòn tan, hai cái liền đem chuông đồng cắn vỡ nát..

Xấu ba rốt cuộc không có đồ vật ngăn cản, giống như thịt cá nằm trên gỗ thớt, tùy ý bạch mao cương thi cắn xé..

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn ở trong đại điện, khiến người nghe kinh hãi..

Máu tươi bắn tung toé đem bạch mao cương thi lông trắng dần dần nhuộm thành màu đỏ, tiếng kêu của xấu ba cũng càng ngày càng yếu ớt..

Đừng cứu, người đã là không cứu nổi.

"Mạnh tử, bảo vệ tốt công tử!"

Võ sĩ nói xong cầm lấy dây thừng trên đất, thừa dịp bạch mao cương thi còn đang cắn xé, lại thả người nhảy trở về trong hố, nhanh chóng lột bỏ bùa vàng tìm kiếm thi thể.

Một lúc sau, trong hố bay ra ngoài một đoạn dây thừng.

"Mạnh tử, mau kéo lên!"

Mạnh Hùng phản ứng rất nhanh, trước khi sợi dây thừng trên không chạm đất đã kịp lao ra bắt được, ngay sau đó hai bàn tay lớn cầm lấy dây thừng rất mau đem một bộ thi nam nhân kéo đi lên, võ sĩ cũng nhảy lên khỏi hố sâu.

Ngô Phong chăm chú quan sát, chỉ gặp kéo lên nam thi..