Những Ngày Tháng Yêu Đương Cùng Chí Tôn

Chương 69: Bị theo dõi



Nhớ đến dáng vẻ đang ngủ la liệt ở ký túc xá của Hựu Trí, Trì Lạc ngồi xuống ghế, cậu gật đầu với chủ tiệm.

Không bao lâu sau thịt nướng của cậu được mang ra, Hứa Dĩ Tranh từ lúc bước vào bếp cùng chủ tiệm là chẳng còn thấy quay lại nữa. Trì Lạc cũng không tiện hỏi nên đành không để ý đến nữa.

Đến khi cậu đứng dậy ra về, chủ tiệm lại mang ra hai phần thịt nướng và bảo rằng chỗ thịt này đã được thanh toán rồi, Trì Lạc nhớ lại lời nói của Hứa Dĩ Tranh cậu bất đắc dĩ đành phải mang thức ăn đi, đồng thời còn nghĩ cách trả lại tiền cho anh ta.

Trì Lạc kể lại đại khái cho Hựu Trí nghe, tâm trạng hưng phấn của cậu ta lập tức tuột dốc không phanh, Hựu Trí đẩy chỗ thịt đó sang chỗ khác, cậu ta hất cằm, nói:

"Anh ta nghĩ tớ sẽ ăn sao? Nhầm rồi, dù cho tớ có đói chết tớ cũng không ăn thứ mà anh ta đã mua, biết đâu được anh ta bỏ thứ gì kỳ lạ vào trong đó thì sao?"

Vừa dứt câu, chiếc bụng phản chủ của cậu ta lại sôi ùng ục, Trì Lạc đứng gần đó đương nhiên là nghe thấy, cậu bắt đầu khuyên nhủ Hựu Trí:

"Nhưng cậu nghĩ xem, tuy là đồ mà tiền bối mua nhưng sau này chúng ta cũng trả lại tiền mà, chúng ta đâu sử dụng tiền của anh ấy đâu đúng không? Thế nên trước mắt cậu hãy lo cho bản thân trước đi, ăn no nê một bữa đã rồi tính tiếp."

Hựu Trí không định khuất phục trước lời nói của cậu nhưng hương thơm tỏa ra từ thịt nướng khiến Hựu Trí không thể cầm lòng được. Cậu ta cầm một xiên thịt lên, cắn một cái đầy thỏa mãn rồi nói:

"Thôi được rồi, tớ tin cậu đấy."

....

Tài khoản phụ của vị nào đó vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cứ qua một ngày hắn ta chắc chắn sẽ đăng ít nhất một bài viết liên quan đến Cố Triển Phi và hành trình tìm ra danh tính của "người yêu" anh ấy.

Mọi chuyện vẫn sẽ nằm trong tầm kiểm soát nếu như không có một vài người bắt đầu tràn vào đặt ra nghi vấn có thể người yêu của Cố Triển Phi là con trai thế nên phải mở rộng phạm vi hơn nữa. Điều này nghe có vẻ vô lý nhưng tài khoản ẩn danh kia lại cảm thấy đó là một ý kiến hay, hắn ta liên tục vập nhật danh sách những người mà bản thân nghi ngờ.

Cố Triển Phi theo dõi qua mấy ngày, cảm thấy đời tư cá nhân của mình sắp bị mổ xẻ ra cho mọi người thấy rồi, anh lập tức nhắn tin cho Bối Y Tường.

Phi: Có đó không?

Bối Y Tường: Có đây!

Phi: Phát hiện ra kẻ nào đứng sau tài khoản phụ kia chưa?

Bối Y Tường: Vẫn chưa, người của câu lạc bộ báo chí kín miệng quá, moi thông tin từ họ thật sự chẳng dễ dàng một chút nào.

Phi: Giúp tôi lần này, tôi chắc chắn báo đáp cậu xứng đáng với công sức mà cậu bỏ ra.

Bối Y Tường: Tính sau đi.

Cố Triển Phi tắt điện thoại, anh tựa lưng vào ghế, bắt đầu lướt xem từng bình luận bên dưới các bài viết của tên kia.

Có một sự thật chính là sau hôm diễn ra lễ hội trường, Cố Triển Phi và Trì Lạc đã bị một số chị em mang ra ghép cặp với nhau. Lý do là vì cả ngày hôm đó họ dường như chẳng tách rời nhau, mà hơn cả chính là vì vai diễn trong vở kịch Romeo và Juliet.

Không ít người cảm thấy hai người quá đẹp đôi nên đã lén lút ghép hai người trở thành một cặp, chỉ là họ không nói ra vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến đời sống cá nhân của hai người, thế nhưng lần nay vụ việc nổ ra, bọn họ đã có cơ hội mang OTP của mình ra chiêu đãi bàn dân thiên hạ.

Đọc bình luận của họ thì cũng vui đấy nhưng anh sợ nếu họ cứ nói như vậy sẽ dễ khiến kẻ kia chú ý tới Trì Lạc, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu.

Phải nhanh giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt thôi.

.....

Trì Lạc vẫn đi học vào buổi sáng như thường lệ, Cố Triển Phi đến tận bây giờ cũng chưa thể trở lại trường học. Cậu bước đi trên con đường mình vẫn thường hay đi, ăn món ăn sáng mà cậu thích, mọi thứ tưởng chừng như không có gì thay đổi nhưng thật ra có gì đó lạ lắm.

Cậu bước đi trên khoảng đất rộng trước giảng đường, cậu cảm giác hình như sau lưng mình có ai đó đang theo sau. Trì Lạc không quay lưng lại, cậu vẫn tiếp tục đi, lúc đến gần giảng đường, cậu quay sang nhìn vào một ô cửa kính gần đó, quả thật sau lưng có một người thanh niên ăn mặc kín đáo, đeo kính râm đứng cách mình một đoạn.

Cậu hít sâu một hơi, bước thật nhanh đến lớp học của mình sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Hựu Trí:

A Lạc Lạc: Tớ bị người ta theo dõi!

Hựu Trí trả lời tin nhắn của cậu vô cùng nhanh.

Baba Trí đẹp trai nhất: Ở đâu?

A Lạc Lạc: Sân trường, ngay bên dưới khu nhà mình học.

Baba Trí đẹp trai nhất: Cậu cứ học đi, kết thúc buổi học nhớ nhắn tin cho tớ, tớ đến đón cậu.

A Lạc Lạc: Ừm, cảm ơn cậu.

Trì Lạc cất điện thoại vào túi, mở cửa phòng học ra đi vào bên trong.

Suốt buổi học hôm đó Trì Lạc không tài nào tập trung vào bài giảng được. Cậu cứ mãi lo nghĩ về người theo dõi mình khi sáng, rốt cuộc tại sao hắn ta lại làm như vậy và mục đích hắn làm như vậy là gì? Trì Lạc nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được.