Tôi hiểu ra ngay lập tức. Nhiệm vụ công lược của Giang Dao thất bại, bị Phó Lưu Xuyên g.iết ch.ết. Thế giới khôi phục cốt truyện, tất cả mọi thứ liên quan tới ả đều biến thành tro bụi.
Trên đời này, ngoại trừ tôi và Phó Lưu Xuyên thì chẳng có ai tường tận chân tướng sự việc nữa.
“Vậy cũng tốt, anh ơi, em không muốn ch.ết rồi mà vẫn còn khiến anh bị liên luỵ.”
Tôi bạo dạn nắm lấy tay áo Phó Lưu Xuyên, theo anh ngồi vào trong xe trở về nhà.
Bên cạnh phòng sách là một căn phòng bị khoá chặt.
Lần trước Giang Dao tới đây, ả đã thử dò hỏi bên trong có gì. Phó Lưu Xuyên khựng lại, hời hợt đáp: “Vài đồ lặt vặt thôi, không có thời gian dọn dẹp nên khoá lại.”
Cuối cùng, tôi cũng đã được nhìn thấy nó.
Bóng hình của tôi hiện diện trong khắp căn phòng.
Những bức ảnh của tôi, những tờ tranh vẽ của tôi, cây violin của tôi.
Ngày trước, chẳng hiểu sao, chiếc băng đô, chiếc váy thuở nhỏ, váy đồng phục học sinh của tôi đều biến mất một cách khó hiểu.
Chìa khoá rơi trên mặt sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Phó Lưu Xuyên đứng ở cửa, hàng mi dày cụp xuống, che giấu hết thảy cảm xúc nơi đáy mắt.
“Anh… Anh rất sợ em sẽ phát hiện ra rằng, anh không phải một người anh tốt… Nhưng có lẽ, em cứ oán trách anh còn hơn là rời đi mãi mãi như thế…”
“Sáng hôm đó khi tỉnh lại, anh cảm thấy rất lạ, tại sao lại có hai mảng ký ức hoàn toàn khác nhau cùng tồn tại trong đầu. Hơn nữa còn có một sức mạnh khó hiểu ép anh phải thừa nhận mảng ký ức thứ hai.”
“Chuyện đó không thể xảy ra được, vì hơn ai hết, anh tự biết rằng, ý nghĩ biến thái này chỉ nảy sinh với em gái của anh.”
Anh quỳ sụp xuống trong nỗi xót xa vô tận, ôm chặt lấy trái tim đang đập thình thịch.
“Anh xin lỗi em, Liễu Liễu, anh xin lỗi em nhiều lắm… Đừng, đừng sợ anh..”
Khoé mắt anh đỏ hoe.
Rõ ràng, ngày ấy, khi g.i.ết Giang Dao trên du thuyền, anh lạnh lùng, thờ ơ tựa như một con d.ao s.ắc bén, không chút tình người.
Vậy mà bây giờ, anh lại cuống quýt như một đứa trẻ.
“Anh ơi…”
Nỗi đau đớn kinh khủng ở lồng ngực lại xuất hiện.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, những hạt bụi nhảy múa trong không khí.
Cơn gió vô hình x.é toạc linh hồn tôi, ý thức cũng dần dần phai nhạt.
Tôi bừng tỉnh.
Tôi sắp biến mất hoàn toàn rồi.
“Đã rất nhiều lần, em mơ thấy anh, trong mơ chỉ có hai chúng ta, em mất hết lý trí, làm ra những chuyện đ.ồi b.ại, khiến anh khóc…
Anh khóc cũng rất đẹp.
Anh thấy không, em chính là một đứa em gái biến thái như vậy…
Mẹ em nói không sai, tính nết em sáng nắng chiều mưa, ngoài anh ra thì chẳng có ai chịu nổi em…
Ai sẽ yêu một đứa trẻ bị chính mẹ đẻ hắt hủi chứ?
Chỉ có anh…
Chỉ có mỗi anh mà thôi…
Em không trách anh, em yêu anh rất nhiều, có lẽ, còn vương chút tiếc nuối nữa… Nếu em có thể sống lâu hơn chút nữa, có lẽ lần sau say rượ.u, em sẽ không nhịn nổi mà sà vào lòng anh đấy.”
Tôi thanh thản sà vào lồng ngực anh, dang tay ôm lấy anh rồi đặt một nụ hôn lên bờ môi anh.