Niệm Tiên Quyết

Chương 122: Diệt gọn tất cả



Hôn nhẹ lên trán nàng, đắp chăn tử tế cho nàng. Bá Thiên Vũ rời khỏi phòng cùng một vẻ mặt lành lạnh.

- Giờ, là đến các ngươi.

“Các ngươi” trong miệng hắn dĩ nhiên là những vị khách đang đứng ở ngoài kia với ý đồ sát hại Đào Ánh Vân.

Tại sao hắn biết ư?

Đầu tiên. Linh Nhân cảnh có một khả năng đặc biệt đó là rất nhạy bén đối với những loài sinh vật đang rình rập ở xung quanh trong phạm vi bán kính 30m. Cho nên nếu sinh vật rình rập không phải một loài đã thường xuyên tập luyện như là một sát thủ, chỉ là cường giả bình thường hoặc yêu thú theo đuôi thì rất dễ sẽ bị Linh Nhân cảnh cảm ứng được sự tồn tại.

Thứ hai. Bá Thiên Vũ là Đại Đế cảnh chuyển sinh.

Là Đại Đế cảnh chuyển sinh.

Là Đại Đế cảnh chuyển sinh!

Với kinh nghiệm tu luyện một kiếp. Trình độ cảm ứng của hắn siêu phàm hơn Linh Nhân cảnh bình thường. Không chỉ có thế, những thứ liên quan đến ma khí, tà vật hắn cũng nhìn ra tuốt tùn tuột nên hành động dùng lửa bao trọn lấy Đào Ánh Vân vừa rồi, chính là hắn đang giúp nàng triệt tiêu đi dấu ấn theo dõi trên người nàng mà một vị Tông cảnh như nàng không thể nào biết.

Đây trình độ của hắn hiện giờ hay cũng có thể gọi là Bá Thiên Vũ ver 2.

Và xin được phép nhắc lại, hắn là Đại Đế cảnh Bá Thiên Vũ chuyển sinh, không phải Đại Đế cảnh Khương Dịch!

Là Đại Đế cảnh Bá Thiên Vũ!

Khi chưa có ký ức Đại Đế cảnh, trình độ của hắn đã sánh ngang với siêu nhân, giờ đã có kinh nghiệm của Đại Đế cảnh thì trình độ đó đã đạt đến ngưỡng Thánh, Thần, bá cháy con bà bảy rồi. Không gì có thể bàn cãi.

- Thiên Vũ thiếu gia, người muốn ra ngoài?

Hắn vừa bước xuống lầu, người gác đêm trong nhà trọ liền tỉnh người, hỏi hắn.

Hắn nhẹ gật đầu, sau đó đặt một lượng vàng lên bàn, nói.

- Nếu nàng có hỏi, tuyệt đối không nói gì về ta.

Dứt lời, Bá Thiên Vũ lập tức bước ra ngoài, còn người gác đêm thì gật đầu lia lịa, vâng vâng, dạ dạ, tay thì cầm nhanh một lượng vàng với ánh mắt tỏa sáng rừng rực một chữ “tiền”, mọi chuyện xung quanh đã không còn quan trọng đối với hắn nữa.

Kạch!

Cửa nhà trọ mở ra rồi lại được đóng kín.

Bên ngoài, một cảnh tượng khó có thể nói rõ đối với người khác nhưng lại là điều hiển nhiên đối với Bá Thiên Vũ xuất hiện ở ngay trước cửa nhà trọ, bất quá vì cửa nhà trọ luôn đóng kín trong giờ đêm nên không ai nhìn thấy.

Bốn nắm tro cốt đang được gió thổi bay vào không khí và một người đang tràn ngập sợ hãi, quỳ cứng trên đất vì trong mắt hắn, chỉ trong mắt hắn thôi, hắn đang bị một con Hổ cao đến tận 5m ôm chặt, đôi mắt bé nhỏ của hắn đối diện với cái miệng to lớn, sắc nhọn và đầy dãi của nó, khiến hắn chẳng dám bật thốt lấy một lời. Dưới háng hắn, một dòng nước nặng mùi cũng không ngừng chảy xuống.

Cảnh tượng trước mặt này cũng không xa lạ gì mà chính là kiệt tác của Bá Thiên Vũ ngay trong lúc hắn đặt tay lên người Đào Ánh Vân, phá hủy dấu hiệu theo dõi trên người nàng.

Whách?

WTF??

Trời ơi, có gì đâu mà khó hiểu hả trời.

Ngày xưa khi có tu vi Khai Lực cảnh, ở phạm vi 50m còn cách không chưởng được thì bây giờ với tu vi Linh Nhân cảnh, với khoảng cách trên dưới 30m thì có gì đâu mà không giết người được.

Trong lúc hắn đưa Đào Ánh Vân vào giấc ngủ, hắn đã xuất động linh lực thuộc tính Hỏa, đốt chết bốn tên Khai Lực cảnh ngay khi họ vừa đặt chân đến nhà trọ mà họ không kịp phản ứng vì sự cách biệt về sức mạnh, chính xác là dòng năng lượng giữa Linh Nhân cảnh và Khai Lực cảnh là quá lớn, tuyệt đối không có cách nào bù đắp dù là Linh Nhân cảnh khai mở 1 linh huyệt với Khai Lực cảnh khai mở 100 linh huyệt. Còn một tên có vẻ là người cầm đầu trong năm người thì hắn giữ lại để tra hỏi tin tức.

Con Hổ đang quấn quanh tên này, uy hiếp tên này phải im lặng, sợ hãi đến đái ra quần chính là một phần sức mạnh khủng khiếp của Nhân Hình Dị Tướng.

Và nếu như Bá Thiên Vũ chịu khó nhớ lại, hắn sẽ nhận ra rằng sau khi hắn giết chết Trương Nhị Hưu, trong giấc mơ quái lạ của hắn tại đêm đó và cũng là hiện thực mà chỉ một mình Trương Nhị Hưu nhìn thấy được, hắn đã chứng kiến cảnh tượng Trương Nhị Hưu bị con Hổ ôm chặt giống như thế này. Rất kỳ lạ.

Bá Thiên Vũ trơ gương mặt vô cảm tiến đến chỗ của Vương Nam, tay bóp cằm Vương Nam, đưa gương mặt Vương Nam đối diện với mặt hắn.

Đôi mắt hắn lóe lên một ngọn lửa xanh, nhàn nhạt sai bảo Vương Nam.

- Hãy nói cho ta tất cả những gì ngươi có.

Đôi mắt Vương Nam cũng cháy lên một ngọn lửa xanh tương tự, môi hắn bắt đầu kể ra mọi thứ mà Bá Thiên Vũ cần.

Tầm mười phút sau, Bá Thiên Vũ buông Vương Nam ra. Lúc hắn quay người tiến đến cổng nam của trấn cũng là lúc Vương Nam bừng cháy, hóa thành một đám tro bụi phiêu phù dưới đất.



Ngoài cổng nam của trấn.

Tên dẫn đầu đang đưa đôi mắt nhìn vào trong trấn, chờ đợi năm tên lính cùng với cái xác của ả tiện nhân kia bước ra thì đột nhiên nhíu mày, nói nhanh với bốn tên thuộc hạ.

- Là cường giả Linh Nhân cảnh. Các ngươi mau xích lại gần ta.

Bốn tên thuộc hạ tuân lệnh, cấp tốc áp lại gần tên dẫn đầu.

Tên dẫn đầu nhanh chóng tạo ra một làn ma khí, che phủ thân ảnh của tất cả năm người gồm cả hắn, khiến không ai có thể nhìn thấy, tu vi dưới Linh Nhân cảnh tầng 6 cũng chẳng thể mò ra là họ đang tồn tại ngay tại đây.

Bá Thiên Vũ dựa theo lời khai của Vương Nam, hắn bước đến cổng nam của trấn. Sau vài giây đứng lại, đảo mắt lướt qua mười tên binh lính đang nằm sõng soài trên đất thì tiếp tục tiến bước, đặt chân ra hẳn bên ngoài.

Đi đến một đoạn cách cổng chừng 20m thì hắn đột nhiên búng tay một cái “táck”

Phừng!

Ngay lập tức, bốn tên thuộc hạ đứng ngay bên cạnh tên dẫn đầu đột nhiên bốc cháy, tiếp đó chúng còn chưa cảm thấy đau đớn, chưa kịp la hét thảm thiết một từ nào thì đã hóa thành một nhúm tro bụi, rơi xuống đất.

- !!!

Tên dẫn đầu vừa thấy một màn quỷ dị như thế thì hoảng hết cả hồn, dường như là sắp té đái đến nơi khi bốn tên thuộc hạ chết một cách quá bất ngờ, quá nhanh lẹ, hắn cũng chẳng thể cảm ứng được bất kỳ một nguồn sức mạnh nào đánh đến. Đây thật sự là một tình huống vô cùng khó hiểu nhưng đầy lạnh lẽo của cái chết cận kề.

Tên dẫn đầu dựa theo phản xạ của bản thân, hắn tốc biến thẳng ra một đoạn dài để tránh xa Bá Thiên Vũ vì hắn tin chắc chuyện vừa rồi có liên quan mật thiết đến tên vừa xuất hiện này. Đồng thời hắn cũng đánh ra công kích, giết đến chỗ của Bá Thiên Vũ mà không cần phải tra hỏi tên này là địch hay là bạn.

- Ma Phong Chưởng!

Một bàn tay tràn ngập ma khí với kích cỡ cao, rộng hơn nửa mét được hình thành, nó xuất hiện từ trong bóng đêm, lao mạnh về hướng của Bá Thiên Vũ.

Ban đầu bàn tay này còn hiện rõ trong mắt Bá Thiên Vũ, nhưng khi bay được nửa đường thì nó đột nhiên biến mất, không thể nhìn thấy, tuy vậy thì sức mạnh, uy áp, cảm giác chết chóc đến từ nó vẫn tản mát ra ngày càng gần hơn đến Bá Thiên Vũ với một phương hướng đã không thể rõ. Là trước, là sau, là trái, là phải hay là từ phía trên?

Bá Thiên Vũ đứng yên một chỗ, không lo lắng, không sợ hãi, dường như hoàn toàn không có cảm giác gì với một chiêu Ma Phong Chưởng của tên dẫn đầu mang mặt nạ, cứ như xem nó là một làn gió nhẹ thổi qua bên tai. Còn đôi mắt sắc bén của hắn thì nhìn luôn chằm chằm mọi cử động của tên dẫn đầu.

Thế rồi khi Ma Phong Chưởng đã áp sát vô hạn đến Bá Thiên Vũ, tên dẫn đầu nhếch môi cười lạnh, thầm mắng Bá Thiên Vũ “ngu hơn chó” thì Bá Thiên Vũ cũng bất giờ vung tay phải ra, cào thẳng một đường từ dưới lên, mạnh mẽ bức phá về hướng của tên dẫn đầu.

- GROẦM!

Hệt như Chân Hổ đã thật sự hiện thân tại nơi đây và gầm rống lên âm thanh dữ tợn. Chỉ trong chớp mắt kể từ khi Bá Thiên Vũ vung tay, Ma Phong Chưởng của tên dẫn đầu lập tức tan biến. Quần áo trên người, chiếc mặt nạ đeo trên mặt của tên dẫn đầu cũng rách nát, rơi xuống đất.

Tên dẫn đầu thì đờ ngờ, hai chân ngã khụy xuống đất cùng với một sự khó tin đến sợ hãi tột độ khi một Linh Nhân cảnh tầng 4 như hắn lại không hề có sức chống cự trước một thiếu niên mà chắc chắn nhỏ tuổi hơn hắn không biết bao nhiêu tuổi.

Bá Thiên Vũ ở bên này cũng không muốn nhiều lời, mà vốn dĩ hắn rất ít tru mõm ra sủa khi đánh nhau. Hắn tạo thêm một ngọn lửa trên tay rồi thảy về phía trước, sau đó dùng chân đá vào ngọn lửa, đánh nó bay đến người tên dẫn đầu, bao trùm lấy cơ thể trần chuồng của tên dẫn đầu, đưa trận đấu đi đến hồi kết.

Đại Đế chuyển sinh đấu với một tên là nít ranh chưa ráo máo đầu, kết cục chính là nhanh gọn trong tít tắc như vậy.